Hoa Hiểu Lăng trợn to mắt nhìn hai chữ Vô Danh trên quạt giấy, đột nhiên che miệng kinh hô.
"Người là Vô Danh tiền bối!"
Một câu Vô Danh tiền bối của Hoa Hiểu Lăng vừa ra khỏi miệng, Từ Ngôn chỉ nghe thấy xung quanh vang lên tiếng kinh hô.
"Vô Danh... Chân Vô Danh!"
"Cường giả Nguyên Anh đỉnh phong! Thiên kiêu Nhân Kiếm tông!"
"Đứng thứ tư trên Thiên Anh bảng! Trời ơi, ta gặp được cường giả mười thứ hạng đầu của Thiên Anh bảng sao!"
"Thật sự là Vô Danh tiền bối? Quá trẻ tuổi rồi, công tử nhẹ nhàng, lại có tu vi ngút trời, làm sao người khác sống được đây?"
"Ngươi ngốc à? Cường giả Nguyên Anh không mua được Cố Nhan đan à?"
"Đúng ha, ta quên. Ta không mua nổi còn tưởng người khác cũng không mua nổi..."
"Nguyên Anh đã thành, dung nhan vĩnh trú. Chỉ cần tuổi tác không quá lớn, tiến giai Nguyên Anh xong không cần Linh đan cũng có thể giữ cho dung mạo trẻ tuổi. Chỉ có phàm nhân mới phán đoán người khác bằng vẻ ngoài, tu sĩ làm sao tính tuổi dựa vào bề ngoài được?"
Nghe người chung quanh nghị luận, Từ Ngôn thầm kinh ngạc.
Mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng, còn là vị trí thứ tư. Xếp hạng như thế nói rõ người này có đủ năng lực nghiền áp cùng giai. Xếp thứ tư trong toàn bộ Nguyên Anh Nhân tộc nhất định phải là người rất mạnh.
"Chân Vô Danh, nhìn như là một..." Từ Ngôn vừa nhủ thầm trong lòng. Chân Vô Danh này nhìn phong độ nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác không nói ra lời được.
Từ Ngôn vắt hết óc cũng không nghĩ ra từ nào miêu tả đầy đủ về đối phương, bèn nghĩ tới những linh thảo giải trừ Đồng độc mà lúc nãy đối phương đã nói.
Đồng độc gần ngang với Kim độc, mà Kim độc tinh thuần nhất chính là Kim bản nguyên.
Trước đó Từ Ngôn cũng không biết làm sao giải trừ được Đồng độc, đến khi nghe nói những linh thảo như Hỏa Thạch thảo, Tuần Thụ bạch diệp, Ký Hàn Chi, Đằng Phong quả, Tử Linh thảo thì đã biết giải thế nào rồi.
Những linh thảo này được dung hợp với nhau không để giải Đồng độc mà là giải độc Đồng thụ mới đúng. Lão đạo sĩ từng nói qua, lúc ấy Từ Ngôn không rõ Đồng thụ là gì, lúc này xem ra đấy cũng cũng loại với Đồng độc.
Chẳng qua ngoại trừ những linh thảo như Hỏa Thạch thảo này, Từ Ngôn nhớ còn có một loại mầm là Lam Thụ nha nữa mới đúng.
Lão đạo sĩ sẽ không nói sai, dù sao người ta là Đông Thiên đạo chủ kia mà. Cho nên người sai là Chân Vô Danh kia rồi!
Hắn lại lần nữa nhìn đối phương, chợt hiểu ra.
Có thể xếp hàng thứ tư trong Thiên Anh bảng nhất định phải có tu vi hơn người, điểm này không thể sai. Thế nhưng có lẽ đối phương không nhất định phải tinh thông đan dược, thậm chí có lẽ chỉ hiểu sơ về y lý. Nếu không y cũng không nói thiếu tên một loại linh thảo giải độc được.
Nhìn Hoa Hiểu Lăng đầy ngạc nhiên đứng bên cạnh Chân Vô Danh, còn mang theo ánh mắt sùng bái, mua một lần năm loại linh thảo giải dược mà đối phương nói, còn không ngừng xưng hô Vô Danh tiền bối, Từ Ngôn cảm giác mình vẫn không nên nhiều chuyện thì hơn.
Thiếu thì thiếu vậy, dù sao mình cũng không quen biết người chết kia.
Bo bo giữ mình cũng được, coi thường mạng người cũng được, Từ Ngôn đã quyết định không nhiều chuyện, cũng không nói thêm gì cả.
Không bao lâu, tiểu nhị đã lấy đan dược đến, Từ Ngôn gói kỹ đan dược định rời đi. Không nghĩ tới Chân Vô Danh và Hoa Hiểu Lăng đã đi tới phía mình.
Người ta không phải tới tìm Từ Ngôn mà tới lấy dược, còn một loại linh thảo cuối cùng đang ở quầy hàng chỗ Từ Ngôn đang đợi, hơn nữa là ở chỗ cao nhất của tầng một.
Tủ thuốc cao hơn năm trượng tới sát trần nhà, tiểu nhị sau quầy vội vàng lấy thang đến. Lúc này Chân Vô Danh chợt nở nụ cười, đột nhiên nói:
"Mượn ngươi làm thang dùng một lát."
Chân Vô Danh thả người thả người, mũi chân đạp vào bả vai Từ Ngôn, nhanh như chớp bay đến chỗ cao nhất kia. Y phất tay, một loạt ngăn kéo bị kéo ra.
Chân Vô Danh nhẹ nhàng nắm lại, linh thảo tới tay. Y phi thân giữa không trung rơi xuống, đai ngọc phiêu dật, tóc dài như gió. Vừa rơi xuống đất y đã mỉm cười xòe tay bày ra Tử Linh thảo tựa như thể động tác mượn hoa bái Phật. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, chưa kể cái cách hiến linh thảo kia quả thật phải nói vô cùng tiêu sái, vô cùng phiêu dật khiến người người chung quanh phải trầm trồ lên, còn Hoa Hiểu Lăng thì lại đỏ bừng mặt.
Lúc này ai cũng nhìn ra được người ta chính là anh hùng ái mỹ nhân, thậm chí không thiếu nữ tu đang nhìn như say như sưa hận mình không thể biến thành Hoa Hiểu Lăng.
Trong bầu không khí ái mộ và sùng bái phủ khắp nơi đây, chợt một giọng nói không hài hòa với cảnh vang lên.
"Giải Đồng độc, hình như còn thiếu một loại linh thảo."
Từ Ngôn đang đứng trước mặt hai người, mặt mày chất phách chân thành giải thích.
Thật sự hắn không muốn gây chuyện, cũng không muốn đứng quá gần với Nguyên Anh của Chân Võ giới, nhất là nhân vật đứng trong mười thứ hạng đầu Thiên Anh bảng khó dây dưa này.
Giẫm bả vai người làm bậc thang không sao, có điều giẫm xong không trả tiền không phải là chuyện Thiên Môn nhịn được.
Hắn nói ra một câu này xong, có thể cảm giác được không khí chung quanh lạnh lẽo lại, đó là uy áp Nguyên Anh cường giả tạo thành.
Vị Chân Vô Danh kia có vẻ đã không vui vẻ.
Y quay đầu, đưa mắt nhìn gia hỏa vừa bị mình biến thành bậc thang người kia, hàng mày nhăn lại như muốn hỏi rõ.
Từ Ngôn không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu. Nếu đối phương đã không hiểu, hắn cũng không cần giải thích thêm.
"Chuyện cấp bách nên sinh loạn, quả thật không sai." Chân Vô Danh ôn hòa cười nói: "Thiếu chút nữa đã gây chuyện rồi. Quả thật linh thảo giải trừ Đồng độc còn thiếu một loại, để ta lấy tiếp."
Vừa nói, Chân Vô Danh lại phi thân lên một ngăn kéo khác trên cao, cầm tới một loại linh thảo nữa.
"Lần này đủ rồi, chúng ta cũng nên lên thôi. Tầng ba có phòng trống, tìm một chỗ an tĩnh luyện chế giải dược."
Chân Vô Danh nhìn Từ Ngôn nói: "Hiểu Lăng cô nương, vị tiểu hữu này coi như là người cứu huynh trưởng cô, nếu không có hắn lắm mồm, chỉ sợ thật sự không luyện ra được giải độc đan."
"Hoa Hiểu Lăng đa tạ đạo hữu nhắc nhở." Hoa Hiểu Lăng không rõ cho lắm, cho rằng Từ Ngôn quả thật muốn nhắc Chân Vô Danh nên không khỏi liếc nhìn thanh niên trước mặt thêm vài lần, nhớ rõ hình dạng Từ Ngôn.
"Trước tiên đưa huynh trưởng cô lên kia đã." Chân Vô Danh nói xong, Hoa Hiểu Lăng lập tức chạy đến đỡ huynh trưởng gần như toàn thân đã biến thành đồng lên trên lầu.
"Còn thiếu gì, nói mau. Nói xong, một vạn linh thạch này về ngươi."
Hoa Hiểu Lăng đi xa, trong tai Từ Ngôn lập tức vang lên một đạo truyền âm. Chân Vô Danh bên cạnh hắn mỉm cười, chưa từng liếc nhìn Từ Ngôn một cái. Trong tay y lại có thêm một cái túi trữ vật.
Một loại linh thảo đổi một vạn linh thạch, Từ Ngôn cảm thấy có thể tha thứ chuyện đối phương giẫm bả vai mình rồi. Cho nên mới thấp giọng nói ra ba chữ Lam Thụ nha.
Quả nhiên đối phương thủ tín, tay khẽ động, túi trữ vật đã tới trong tay Từ Ngôn. Sau đó Chân Vô Danh nhanh chóng đi lên phía trên. Trước khi lên lầu, y còn không chút tiếng động lấy thêm một loại linh thảo tên Lam Thụ nha.
Một vạn linh thạch mua được một cơ hội đạt được tâm hồn thiếu nữ mỹ nhân, với cường giả Nguyên Anh đỉnh phong thì cũng không đắt đỏ gì.
Từ Ngôn thu lấy túi trữ vật, đi ra khỏi Bách Thảo các.
Thu hoạch cũng không tệ lắm, tuy rằng một vạn linh thạch không coi vào đâu nhưng cũng tính là một món thù lao.
Trên đường trở về khách sạn, Từ Ngôn tùy ý tràn ra một tia linh lực. Sau khi mở túi trữ vật, mặt hắn đã chuyển sang không tốt lành gì.
Bên trong túi trữ vật hạ phẩm rỗng tuếch, đừng nói một vạn mà còn không có lấy một khối linh thạch!
"Tiện nhân..."
Trước đó hắn vẫn không tìm ra từ nào để hình dung cảm giác về Chân Vô Danh, rốt cuộc lúc này hắn đã tìm ra được. Hơn nữa hắn cảm thấy từ này vô cùng phù hợp, căn bản như thể được tạo ra để dành riêng cho vị đệ tứ Thiên Anh bảng này vậy.
"Chân Vô Danh đúng không, bả vai Thiên Môn hầu không phải giẫm không không vậy đâu."
Đi một chuyến mua đan dược mà thôi, không ngờ đụng phải một tên tiện nhân, hơn nữa còn tiện vào loại hàng đầu thiên hạ. Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng. Hắn không để tâm đến vạn khối linh thạch, nhưng mà làm gì cũng phải có cái giá của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT