Hạnh phúc đột ngột ùa tới khiến đại não người ta thường đánh rơi mất sự tự chủ và mọi điều che dấu.
Hiện tại Sở Niệm như thế, Thương Sùng hơi say cũng tương tự.
Đây là lần đầu tiên họ dùng thân phận hôn phu hôn thê nằm cạnh bên nhau, tim đập khẩn trương… thậm chí còn có chút khiến người ta thẹn thùng chờ mong,.
Thương Sùng mở to mắt, xoay người đè Sở Niệm ở trên người. Hắn như nâng niu hòn ngọc quý, cúi đầu, nhẹ hôn lên đôi môi cô.
Sở Niệm nằm dưới hắn cũng không suy nghĩ nhiều, đôi tay hắn lạnh lẽo vẫn khiến cô cảm thấy lạnh trong lòng một chút.
Trong lúc vô tình, bàn tay cô sờ tới một vết sẹo… Sở Niệm cau mày, ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Thương Sùng.
“Nơi này của anh… trước đây bị thương ư?”
Thương Sùng ngẩn người ra một chút, chần chờ trong chốc lát sau, gật gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Nếu đoán không sai thì vết sẹo này nằm ở vị trí trái tim.
Vết thương sâu như vậy lại ở vị trí nguy hiểm như vậy… vì sao hắn trước giờ không nói với cô?
Cơ thể Sở Niệm khác thường hoàn toàn lộ ra ý nghĩ của cô lúc này, Thương Sùng lặng lẽ thở dài, sau đó cố nén sự khó chịu trong người, xoay người nằm sang một bên.
Hắn biết Sở Niệm hiện tại suy nghĩ cái gì, nếu bọn họ đều đã sắp kết hôn, như vậy Thương Sùng cảm thấy chính mình… cũng không nên giấu diếm cô gì nữa.
Quyết định như vậy chính là mạo hiểm.
Thẳng thắn nói hết, kỳ thực cũng chỉ cần thêm dũng khí.
Nhắm mắt lại cho bớt sợ hại, Thương Sùng nuốt nước bọt, gian nan nói.
“Không phải em rất tò mò quá khứ của anh sao?! … Nha đầu, hiện tại anh sẽ nói hết cho em.”
Sở Niệm cắn môi, tim đập thình thịch.
Giơ tay chỉ vào vết sẹo trước ngực, Thương Sùng nói:
“Trái tim anh nơi này đúng là từng chịu trọng thương, cửu tử nhất sinh, có thể sống đến bây giờ kỳ thật cũng là cái kỳ tích. Em còn nhớ ngày trước có nói với em rằng công phu đuổi ma anh học được khi tham gia quân ngũ không? Thật ra anh nói dối, mục đích… cũng chỉ vì không muốn em nghĩ nhiều.”
Dù cô đã đoán được rồi, nhưng hiện tại… Sở Niệm đau lòng nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho giọng thật bình thường.
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó anh vì muốn ở bên cạnh em, nên thân bất do kỷ đã bắt đầu không ngừng lấp liếm, không ngừng tự trách.” Theo thói quen hắn muốn ôm cô vào lòng, nhưng nâng cánh tay lên rồi lại ngừng lại ở giữa chừng.
Thương Sùng nằm trên giường thở dài nói: “Nha đầu, anh xin lỗi, anh làm vậy… kỳ thực cũng chỉ không muốn khiến em rời xa anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT