*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 455
Hắn có thể nghe ra chủ nhân ở đầu kia điện thoại không che dấu được vui vẻ cùng kích động, mộng tưởng trở thành sự thật, vui sướng thật đúng là khiến cho người ta huyết mạch sôi trào.
Kết quả như vậy thật tốt, Cẩm Mặc nhắm lại đôi mắt vì kích động mà có chút ẩm ướt.
Mấy ngàn năm cô tịch, chỉ cần chủ nhân hạnh phúc là tốt rồi.
Dường như nghĩ ra cái gì, Cẩm Mặc túm lấy Hoa Lệ còn đang vui vẻ tới phát cuồng ra cửa.
“Cẩm Mặc, mình đi đâu vậy?”
Bị nhét vào trong xe, Hoa Lệ thật sự cảm thấy không hiểu được.
Cẩm Mặc khởii động máy, đảo tay lái.
“Sân bay Mộ Thành.”
…
Một tiếng trước, Thương Sùng vẫn còn nằm trên giường bệnh nhân, nhưng một tiếng sau… người này vẫn còn mặc đồ bệnh nhân, kéo mình lên máy bay về Mộ Thành.
…
Mọi người có tưởng tượng được Thương Sùng mặc đồ bệnh nhân mà miệng toe toét cười không ngừng nghỉ không?!
Sở Niệm ngồi bên cạnh hắn trên máy bay, bất đắc dĩ đỡ trán.
Cô thật không dám nghĩ tới những ánh mắt nhìn bọn họ trên đường ra sân bay.
Đơn giản nhắm mắt lại không buồn ngó tới hắn. Thương Sùng hắn điên rồi, mà mình… kỳ thật cũng không sai biệt lắm.
Thương Sùng nói lần này quay lại Mộ Thành việc đầu tiên làm là đi ra tiệm nữ trang mua một cặp nhẫn cưới. Cô không tự chủ mà giật giật ngón áp út của mình, một cảm giác hạnh phúc nhen nhúm len lỏi trong lòng cô.
Cô cùng Thương Sùng sắp kết hôn. Rốt cuộc cô và Thương Sùng sắp kết hôn.
Hóa ra cảm giác thực hiện được nguyện vọng của mình lại tốt như vậy. Sở Niệm cong môi, chần chờ trong chốc lát, rồi vẫn quyết định dựa đầu vào vai hắn.
Nhắm lại đôi mắt ngập tràn hạnh phúc và kiêu ngạo, Sở Niệm điều chỉnh tư thế cho thật thoải mái, rồi dùng đỉnh đầu cọ vào cằm Thương Sùng nói: “Không phải là em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi sao, Thương Sùng, anh không thể bình tĩnh lại à?”
Bình tĩnh?
Thương Sùng nhướng chân mày, nghiêm trang mà trả lời: “Xấu hổ quá, anh thật chưa học qua hai chữ này. Hiện tại nó qua thâm sâu ảo diệu. Anh thấy cứ thể hiện bản chất nó thích hợp hơn.”
Có thể đem lời ngụy biện nói với chính khí lẫm nhiên như vậy người tự cổ chí kim phỏng chừng cũng chỉ có Thương Sùng, Sở Niệm nhịn không được khẽ cười một tiếng, sau đó tiếp tục trò đùa dai nhẹ nhéo cánh tay hắn.
Cảnh tượng vừa hài hòa vừa ân ái đến vậy thật đúng như cặp vợ chồng mới cưới. Thương Sùng cong môi, cảm thấy mỹ mãn… nhắm mắt lại.
Sau hai tiếng, máy bay đáp tại sân bay Mộ Thành.
Thương Sùng đi trước, nhéo nhéo mặt còn đang ngái ngủ của Sở Niệm, sau đó cúi đầu… nhịn không được cong môi --- cô gái này, tư thế ngủ đúng là cần sửa lại.
“Uhm, đừng nháo…”
Trên môi lành lạnh khiến Sở Niệm khẽ động đậy mí mắt, mơ mơ màng màng mở to mắt, ngồi dậy nhìn chung quanh.
“Thương Sùng, chúng ta đã đến Mộ Thành sao?”
“Em nói đi, tiểu mơ hồ. Vừa rồi ngủ thoải mái không?”
Sở Niệm gật gật đầu hơi hơi mỉm cười, cô đúng là đã lâu không ngủ sâu tới vậy.
Giơ tay vươn vai duỗi người. Sở Niệm tự nhiên khoác lấy cánh tay Thương Sùng.
Mộ Thành – ta đã trở về. Có thể bắt đầu lại lần nữa rồi.
Vì về gấp gáp nên hai người cũng chẳng có hành lý gì để chuẩn bị.
Chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân trên người, Thương Sùng cười, ôm Sở Niệm đi xuống máy bay.
Trên đường ra sảnh họ vẫn bị bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó, nhưng mà Thương Sùng không buồn để ý, mà Sở Niệm thì cũng quen rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT