Đêm dài trôi qua, gần sáng trời đột nhiên đổ mưa to.

Thời tiết màu hạ luôn khó đoán, thay đổi thất thường.

Vì trong lòng luôn lo lắng chuyện sẽ phát sinh ngày mai nên Sở Niệm trằn trọc trên giường cả đêm, gần 3h sáng mà cô vẫn không thấy buồn ngủ.

Bà nội

Con nhất định sẽ giúp bà báo thù.



Mưa tạt rào rào vào cửa sổ, gió lạnh tiêu điều, phả hơi lạnh đến mọi ngóc ngách muôn nơi.

Số 78 đường Danh Ưu --- Nơi này từ hơi một năm trước đã trở thành một nơi gần như hoang phế. Nơi này không có những đường phố phồn hoa  như khu trung tâm thành phố, không có cao ốc building, thậm chí phụ cận mấy km đều toàn gạch ngói dỡ xuống dở dang, toàn là phế tích.

Tiêu điều, hoang vắng, không có hơi thở con người.

Nơi này giống như một chỗ bị mọi người bỏ quên, vứt bỏ, không có dân cư sinh sống, cô độc như Tư Đồ Nam.

Gã biết Thương Sùng đã tra ra chỗ gã ở, chỉ đáng giận là con mèo đen kia hôm qua đã bất thình lình làm cho gã bị thương.

Thật đáng giận!

Nếu các người muốn tìm ra ta đến vậy, vậy thì được rồi, chúng ta một lần kết thúc mọi thứ.

Âm lệ thi khí làm hắn không có cách nào dùng cổ độc khôi phục vết thương bị Cẩm Mặc cắn bị thương trên cánh tay phải, Tư Đồ Nam lạnh lùng nheo khóe mắt, sau đó đi đến ven tường ngừng lại.

Đôi mắt xanh lục nhìn qua mỗi góc nhà xung quanh, mặc niệm vài câu khẩu quyết, chỉ chừng một phút đồng hồ, trước mặt Tư Đồ Nam xuất hiện một thân ảnh hư vô mờ mịt.

Tóc đen váy trắng, lạnh băng tựa như từ tử thi vớt ra từ trong hồ nước.

Sở Niệm, lễ gặp mặt này hẳn là ngươi thích nhất?



Buổi sáng còn không đến 10 giờ, từ phía ngoài cửa phòng Sở Niệm cùng Thương Sùng truyền tới tiếng đập cửa gấp gáp.

Hai người mơ mơ màng màng mở hai mắt, vài giây sau mới hoàn hồn, Thương Sùng liền đứng dậy đi mở cửa.

Nghĩ là phục vụ gõ sai phòng, không nghĩ tới…

Thương Sùng nhìn phục vụ đứng bên cạnh ba cảnh sát, hơi cau mày.

“Có chuyện gì sao?”

Cảnh sát đứng đầu lễ độ lấy ra thẻ cảnh sát sau đó nhìn Thương Sùng nói: “Xin chào, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự tại thành phố X. Đêm qua ở đây có án mạng nên hy vọng ngài có thể hỗ trợ điều tra.”

“Án mạng?” Thương Sùng trầm mặc vài giây, quay đầu lại nhìn về phía Sở Niệm đã tỉnh dậy ngồi trên giường.

Cảnh tượng ngoài cửa thật khiến cô nhớ lại lần đầu gặp Tô Lực. Sở Niệm trầm tư gật gật đầu, sau đó đứng dậy từ trên giường đi xuống ra ngoài.

Cô lấy chứng minh thư của hai người từ trong túi ra, đi đến bên cạnh Thương Sùng đưa cho cảnh sát.

“Các vị từ nơi khác tới?” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn giấy tờ hỏi.

Sở Niệm gật gật đầu, xem như trả lời.

“Tới thành phố X thị thăm thân thích sao? Vì thời điểm này cũng  không phải là lúc du lịch.”

Sở Niệm đối với cách nói chuyện này có chút phản cảm, cô cau mày nhìn cảnh sát nói: “Nếu tôi không nhớ lầm thì không có luật nào quy định người dân không được du lịch trái mùa! Hỗ trợ điều tra thì được, nhưng mà vị cảnh sát này, ngờ vực quá phận sẽ khiến người ta phản cảm.”

“Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”

Vốn quen với việc người khác sợ hãi rụt rè, đội trưởng đội cảnh sát ngược lại càng có tin tưởng với cô gái trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play