*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoa Lệ đang hăng say đánh, không buồn nghe tới lời Thư Tiếu Nhi, cô nàng liếm vết máu dính trên ngón tay, sau đó phun ra. “Còn là khách mời đến cơ đó? Phi, Thư Tiếu Nhi ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!”
“Có xấu hổ hay không cũng không phải để cho con mèo yêu như ngươi bình luận!” Thư Tiếu Nhi nhăn chặt ấn đường, quay đầu nhìn về phía Cẩm Mặc ngồi ở trên sô pha xem diễn. “Các ngươi cũng đừng quên, nơi này chính là nhà của chủ nhân các ngươi! Muốn đuổi ta ra ngoài, các ngươi cũng không nhìn xem chính mình có hay không quyền đó!”
Thư Tiếu Nhi ngụ ý là ở cảnh cáo Hoa Lệ bọn họ, chút nữa chờ Thương Sùng trở lại, ả sẽ không để yên cho bọn họ.
Rốt cuộc ả tự tin tới cỡ nào mới có thể nói ra như vậy? Cẩm Mặc nheo nheo mắt, mặt tựa sương lạnh mà cười nhạo một tiếng. “Ta xem Hoa Lệ mới vừa rồi thật đúng là không mắng sai ngươi, mặt dày vô sỉ thật đúng là Thư Tiếu Nhi ngươi không biết xấu hổ cường hạng.”
Lần đầu tiên hắn không có ngăn Hoa Lệ tùy hứng làm bậy, Cẩm Mặc đứng dậy, co duỗi mấy ngón tay thon dài “Hoa Lệ, thay thế chủ nhân, chiêu đãi thật tốt cho vị ‘khách quý’ này nhé. Thương Sùng gia môn, bất kể ai đến cũng phải hiểu quy củ!”
Vốn dĩ đi Hoa Lệ không vừa mắt Thư Tiếu Nhi, hiện tại lại có Cẩm Mặc ngầm đồng ý, đôi mắt xanh lam liền hiện lên vẻ đắc ý.
Cô nàng đang cân nhắc xem có nên cào thêm vài đường lên mặt con mãng xà tinh kia không thì tiếng mở cửa vang lên phá vỡ không khí trong phòng khách.
Nhìn nội thật lại bị quậy tới lung tung rối loạn, Thương Sùng đứng ngoài cửa cau mày, ném chìa khóa lên đầu tủ.
Không kịp cởi áo khoác đã bị một cái đầu rối bù nhào tới phía hắn.
Vẫn là mùi n ước hoa khiến hắn chán ghét, Thương Sùng nhăn trán, dùng tay xô Thư Tiếu Nhi ra.
“Tướng quân, ngươi phải thay Tiếu nhi làm chủ…” cho dù bị mặt nóng dán mông lạnh, nhưng Thư Tiếu Nhi vẫn là khóc òa lên.
Nhìn ả lệ rơi lã chã, dáng vẻ ủy khuất, ai không biết thật đúng là cho rằng ả bị tra tấn khủng khiếp.
Nhìn mấy đường máu trên mặt ả, vết thương vừa dài vừa sâu, rõ ràng là muốn hủy dung, trong lòng hắn mới giảm bớt buồn bực. Thương Sùng cong môi, đi vòng qua ả ngồi xuống sô pha.
Nếu hắn nhớ không lầm, thì hắn vừa mua lại nội thất mấy ngày trước do bị phá nát.
Thọ mệnh chưa được mấy ngày, thì giờ đã như vậy. Thương Sùng cảm thấy lần sau chắc phải mua đồ cứng hơn chút nữa.
Đôi chân thon dài ưu nhã bắt chéo, Thương Sùng nghiêng đầu dựa vào sô pha, nhìn Thư Tiếu Nhi dùng ánh mắt căm tức không bỏ qua nhìn Hoa Lệ, hắn nhếch mép:
“Ta mới rời đi trong nhà mấy giờ, Cẩm Mặc, các ngươi là tính toán đem nơi này dỡ xuống sao?”
“Chủ nhân…”
“Chủ nhân, sự tình hôm nay cùng Cẩm Mặc không có quan hệ.” Chủ nhân nhìn không ra cảm xúc hỏi chuyện làm cho Hoa Lệ hừ một tiếng, ai làm nấy chịu, cô không nghĩ làm Cẩm Mặc cũng chịu trách phạt chung.
“Ta chính là không quen nhìn trong nhà có mùi xú uế của xà tinh xú, cho nên vừa nhìn thấy Thư Tiếu Nhi kia, móng vuốt ta liền ngứa!”
“Các ngươi đánh nhau cũng không phải lần đầu tiên, thật sự tay ngứa cũng không cần phải mạnh tay vậy đúng không?”
Thương Sùng nói làm Hoa Lệ nhăn trán, đồng thời cũng làm Thư Tiếu Nhi trong lòng có chút chắc ăn.
Người nam nhân này vẫn là đau lòng mình không phải sao? Thư Tiếu Nhi nhấp nhấp khóe miệng, cưỡng chế ý cười trong lòng. “Tướng quân, ngài xem xem Hoa Lệ đem mặt Tiếu Nhi biến thành cái dạng gì. Vết thương sâu như vậy nếu để lại sẹo về sau thì làm sao bây giờ đây.”
“Đúng ha, làm sao bây giờ đây.” Thương Sùng vẫn không buồn liếc mắt nhìn Thư Tiếu Nhi một cái, ánh mắt thật sâu mà nhìn về phía Hoa Lệ.
Hoa Lệ khinh thường nhìn lại, hừ lạnh một tiếng, nàng bĩu môi. “Lưu sẹo thì lưu sẹo chứ, dù sao súc sinh sau khi lột da thì vết thương trên người cũng mất rồi mà.”
“Ngươi…” Thư Tiếu Nhi tức điên, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Hoa Lệ, nhưng lại không muốn ở trước mặt Thương Sùng có vẻ quá mức chua ngoa đanh đá.
Hoa Lệ nói ngược lại khiến cho Thương Sùng tức cười, hắn ý vị không rõ mà nhìn Thư Tiếu Nhi trong chốc lát, sau đó dưới ánh mắt ba người, gật gật đầu. “Ngươi nói cũng có đạo lý.”
“… Tướng quân.”
“Ta hôm nay ra ngoài cũng có chút mệt mỏi, Hoa Lệ ngươi tiếp tục, Cẩm Mặc cùng ta lên lầu.”
Đứng dậy, cũng không để ý tới Hoa Lệ cùng Thư Tiếu Nhi đồng thời kinh ngạc, Thương Sùng bước lên bậc thang, đi hai bước rồi lại ngừng lại.
Hai tròng mắt đen ngừng ở khuôn mặt Thư Tiếu Nhi còn kỳ vọng, Thương Sùng cong cong môi, cười ôn nhu lại liêu nhân. “Phòng khách rộng như vậy đủ cho các người lăn lộn, đừng động tới vách tường ảnh hưởng tới hàng xóm.”