Chương 142 Mười tám đồng tiền, em thỉnh anh!
Tác giả: Trì Đường
Edit:
Meo_mupSở Niệm nuốt nước miếng. “Em thấy vẫn là ngủ là tốt nhất, hôm qua anh vất vả rồi. Anh yên tâm, em sẽ không đi đâu hết, ở bên cạnh bồi anh thôi.”
“Ngoan vậy á?”
Sở Niệm gật đầu như giã tỏi. “Đương nhiên rồi!”
Thương Sùng cười, trở người thẳng lại, nhắm mắt, rồi nói.”Vậy là tốt rồi, có em ở cạnh bên anh, anh cảm thấy ngủ sẽ yên tâm hơn một chút.”
Sở Niệm nhẹ nhàng thở ra, chủ động ôm lấy cánh tay Thương Sùng. Không cần biết lời mình nói ra hắn có thể nghe thấy hay không, nhưng mà… “Thương Sùng, em cảm thấy anh như vậy thật tốt. Về sau ngàn vạn lần đừng có hù em nữa, em thật sợ là mình sẽ bị anh hù đến choáng váng đó.”
Sau đó cô nhẹ nhàng bò đến bên người hắn, hôn trộm lên mặt hắn một chút rồi mới ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Không nghĩ tới, Thương Sùng bên cạnh cô lúc này không tiếng động cong môi cười…
Trở lại nhà rồi thì chỉ cần ngủ thoải mái, tinh thần cả ngày sẽ sảng khoái! Sở Niệm thần thanh khí sảng vươn vai, nghiêng mình nhìn Thương Sùng ngồi ở mép giường đang mặc quần áo. Cô đột nhiên cảm thấy nếu về sau này thật sự có thể kết hôn cùng Thương Sùng thì khẳng định là sẽ thật sự hạnh phúc. Không cần nói cái khác, chỉ cần nhìn thấy mỹ nam này mặc quần áo cũng đủ cảnh đẹp ý vui rồi mà.
Thương Sùng kéo góc áo, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng hoa si của Sở Niệm. Hắn nhịn không được khẽ cười vài tiếng, lấy tay thân mật vuốt lên đầu cô. “Em đó, tỉnh ngủ một cái là người ngây ngô, thật không biết là có cái gì làm cho em vui vẻ tới mức như vậy luôn.”
Sở Niệm cười hắc hắc, không để ý tới hình tượng mà nằm lăn ra giường. Cô như suy tư gì rồi chớp chớp mắt, nghiêng đầu về phía Thương Sùng.
“Thương Sùng, anh nói chúng ta sau này sẽ thật sự kết hôn ư? Anh thật sự có thể chờ tới lúc em tốt nghiệp sao?”
Thương Sùng đáp: “Đương nhiên là có thể, chỉ cần lúc đó em còn nguyện ý gả cho anh.”
Thời gian cả ngàn năm hắn còn chờ được, huống gì tới bây giờ.
Sở Niệm ngọt ngào cười, “Chỉ cần anh có thể chờ, em khẳng định sẽ gả cho anh.”
“Vậy thì một lời đã định, ai đổi ý là con cún.”
“Tốt!” Sở Niệm nhào vào lồng ngực của Thương Sùng, quyến luyếtn cọ đầu vào bờ vai của hắn. “Thương Sùng, em yêu anh. Trước kia em chỉ cảm thấy là em yêu anh, nhưng tới bây giờ em phát hiện ra là mình thực sự, thực sự là yêu anh. Anh chờ em hai năm, đợi em khoác tấm ám cử nhân, chúng ta liền đi Cục Dân Chính. Mười tám đồng tiền bỏ ra, em thỉnh anh về!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT