Trong lòng cô ta rất hận, hận Âu Dương Chính Long, hận chính mình, hận Chu Vũ Hạo, hận những tên đàn ông như cầm thú kia!

"Tôi sẽ khiến các người chết không tử tế! Tôi thề!"

Dốc hết sức điên cuồng gào thét giống như tiếng quỷ kêu vang vọng trong kho hàng, giống như sắc trời u ám, đen kịt bên ngoài kia.

........

Hai ngày sau, Tần Tâm Nhu chết rồi, tử trạng thảm đến mức khiến cho cả đám đàn ông cao lớn cũng cảm thấy lạnh cả người.

Cô ta vẫn duy trì tư thế nửa ngồi bị trói tay, chỉ là mắt mở rất to, trong mắt hiện đầy tơ máu giống như trút hết cả căm hận trong lòng. Đôi môi tím bầm, nửa đầu lưỡi bị cắn đứt. Máu tươi trong miệng chảy xuống đầy cằm và cổ, hạ thân thối rữa không chịu nổi, cả người đều tản ra mùi hôi thối làm người ta muốn nôn mửa.

Chu Vũ Hạo đứng ở trước thi thể của Tần Tâm Nhu, nhíu mày, nói: "Cứ để cho cô chết đi như vậy, thật đúng là tiện cho cô."

"Cậu Chu, làm sao bây giờ?" Gã đàn ông đứng sau lưng Chu Vũ Hạo hỏi.

Chu Vũ Hạo xoay người, giọng nói thoải mái giống như đây chỉ là việc ném rác rưởi đi chứ không phải là xử lý một thi thể.

"Vứt xuống hồ cá cho cá ăn."

Tên đi theo liền nói: "Nhưng trước khi chết cô ta đã phát lời thề độc, nói cái gì mà sẽ trở về tìm chúng ta báo thù."

"Tôi cũng không tin là có quỷ thần, song nếu cô ta tới báo thù, tôi sẽ không để ý." Chu Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng, ngồi vào trong chiếc xe màu đen kia, dẫn theo mọi người rời khỏi kho hàng.

.......

Chính thức bắt đầu mùa đông, sắc trời tối rất nhanh, mới năm giờ, mặt trời đã sắp hạ về tây.

Cùng Thương Sùng xem phim xong, giờ cô đang kéo cánh tay anh, hai người bàn luận buổi tối muốn đi đâu ăn cơm.

Nhưng khi nghe thấy trên bầu trời truyền đến tiếng quạ đen kêu, nụ cười trên mặt cô liền rút đi trong nháy mắt.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, kinh ngạc phát hiện có mười mấy con quạ đen kết đội bay trên trời. Chúng nó vừa quạt đôi cánh màu đen, vừa kêu vang cả trời.

Từ xưa quạ đen đã là một loại tà vật, cho dù ở nông thôn, mọi người cũng sẽ cố sức xua đuổi loài chim biểu trưng cho rủi ro và chết chóc này.—ll,,le,,quy,,do,,,ô---nnnn---Nhưng Mộ Thành là thành thị, vậy mà có nhiều quạ đen bay đến trong một lần như thế.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Thương Sùng cũng trông thấy những con quạ đen đó, chỉ là ánh mắt anh không nghiêm túc như cô. Anh trêu chọc vươn ngón tay chọc chọc gương mặt cô, khẽ mỉm cười, hỏi: "Mấy con chim đó đẹp thế à?"

"Không phải là đẹp mắt, chẳng qua chỉ cảm thấy bất ngờ." Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ, tuy bước chân vẫn theo kịp bước chân anh nhưng vẫn quay đầu muốn nhìn đám quạ đen kia.

"Cái đó có gì bất ngờ, sau khi chết, hơi xác sẽ dụ quạ đen đến. Em chưa từng nghe qua câu danh ngôn ‘Quạ đen báo tang’ sao?"

"Đương nhiên là có, chỉ là trong lòng em có dự cảm, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó."

Thương Sùng nhìn cô một cái, đáp: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, nếu quả thật có sự kiện kinh dị nào, cũng không tới phiên em nhúng tay."

"Vì sao?"

"Bởi vì em ra giá quá cao, người bình thường đều không chịu nổi." 

Thương Sùng ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Em mới hai mươi tuổi, tiền gởi ngân hàng đã vượt qua năm triệu tệ. Dựa theo tỷ lệ đó mà tính, chờ đến khi em tám mươi tuổi, có lẽ em chen chân vào được bảng danh sách những phú hào của Trung Quốc đấy."

Sở Niệm trợn mắt liếc anh một cái, tên này luôn luôn tìm cơ hội để trêu chọc mình mà. Rất kiêu ngạo hếch lên cái miệng nhỏ, cô hừ một tiếng, đáp: "Chí nguyện của em chính là kiếm tiền, anh cản được em à! Chờ đến lúc đó đủ lợi nhuận,---,,ll,,,q,,,don,,,---- có rất nhiều, rất nhiều tiền, em liền cầm một đống tiền xu đập anh cởi sạch quần áo, lại đập anh nằm xuống."

Nghĩ đến về sau trên cổ Thương Sùng buộc một bông hoa hồng lớn, trần truồng nằm ở trên giường chờ mình. Cô nhóc Sở Niệm có da mặt dày kia, liền nở nụ cười dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Thương Sùng.

Cả hàm răng trắng đều lộ ra ngoài, mặt tràn đầy dâm ý quả nhiên làm cho Thương Sùng đều cảm thấy bội phục.

Song thấy lực chú ý của cô đã không đặt vào những chuyện rối rắm kia, đứng ở bên cạnh cô, anh chỉ đành bất đắc dĩ đỡ trán, sau đó dắt cô đang cười ngu ngốc đi về phía trước.

Chọn quán ăn mà cô thích, lại gọi cả bàn thức ăn cho cô. Thương Sùng vẫn ngồi ở đối diện cô, cong môi, uống một chút rượu đỏ.

Anh rất ít ăn thức ăn, nhưng vì không để cô nhóc kia sinh nghi. Ngẫu nhiên, cũng sẽ ăn vài miếng ở dưới sự thúc giục của cô.

Nhìn Thương Sùng ở đối diện tỉ mỉ múc một bát canh nóng cho mình, Sở Niệm cười đến hai mắt sắp thả bong bóng rồi.

Thương Sùng không khỏi cảm thấy buồn cười, nhàn nhạt liếc cô một cái, đặt bát canh ở trước mặt cô, trêu chọc: "Vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để đẩy anh nằm xuống hả?"

"Phụt..." Sở Niệm thiếu chút nữa bị sặc cơm ở trong miệng, không kịp ho khan liền bật cười ra tiếng trước.

Thương Sùng nhìn cô, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, nói: "Ăn cơm còn tự bị sặc, anh thật sự không biết nên nói gì với em."

"Đó không phải đều tại anh à!"

"Trách anh sao?"

Sở Niệm gật gật đầu, đáp: "Ban nãy em không hề nghĩ đến chuyện như anh nói,--ll,,q,,,doonnnn----em chỉ đang nghĩ, vì sao anh không giống như mấy người đàn ông trong tiểu thuyết tình yêu chứ?"

"Gì?" Thương Sùng nhíu đôi mày đẹp, thảnh thơi tựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo đôi chân dài.

"Nói một chút xem, khác nhau thế nào?"

"Trước kia, em đọc truyện ngôn tình, nam chủ trong truyện đều rất bá đạo, bọn họ sẽ cưng chiều nữ chính, nhưng lại bá đạo không cho phép cô ấy làm cái này, cái kia. Dáng vẻ này của anh thì em nói cái gì chính là cái đó."

"Vậy ý của em là, anh thuận theo em như vậy là xấu sao?"

"Không phải, chỉ là khác với quan niệm tình yêu lúc trước của em mà thôi." Sở Niệm cười hắc hắc, đôi mắt đen láy híp lại thành hình trăng non.

Thương Sùng tặng cho cô một cái ánh mắt "Em là đồ ngốc", rồi nói: "Mặc kệ truyền hình hay là tiểu thuyết, tình yêu bên trong đó đều khác xa với thực tế. Có lẽ trong suy nghĩ của người khác, đàn ông như vậy mới có sức hấp dẫn, nhưng em thử nghĩ đi, nếu quả thật có một người đàn ông quản chế em như thế, em có chịu được không?"

Sở Niệm suy nghĩ một chút, sau đó kiên định lắc lắc đầu.

"Vậy thì đúng rồi." Thương Sùng cầm chiếc ly đế cao ở trên bàn lên, lắc nhẹ.

"Ước mơ về tình yêu đúng là không có lỗi gì, nhưng không phù hợp thực tế thì gọi là ngốc."

Sở Niệm không vui, để đôi đũa trong tay xuống, tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn, duỗi một ngón tay, hướng về phía anh, chỉ loạn mắng: "Anh mới ngốc, anh mới ngốc, anh mới ngốc đấy....."

Thương Sùng nở nụ cười, khuôn mặt tinh sảo như đao khắc tràn đầy ý cười ấm áp.—ll,,q,,,don,,,----Khóe miệng anh hơi cong lên, sự thâm tình và cưng chiều trong mắt anh làm cho cô thấy mà mặt đỏ tim đập nhanh.

Hai người vui vẻ ăn cơm tối xong, Sở Niệm thấy thời gian còn sớm, liền kéo Thương Sùng đi dạo lung tung ở trên đường. Mỹ danh là tản bộ sau khi ăn no, kỳ thật chính là không nỡ rời khỏi anh sớm như vậy.

Chỉ là, lúc hai người đang nắm tay đi qua một con phố khác. Đối diện đã xảy ra chuyện khiến bọn họ ngừng lại.

Nhìn bên đường đối diện chật ních người đi đường, đầu đường còn có vài chiếc xe cảnh sát đỗ lại. Lòng tò mò của Sở Niệm bắt đầu nổi lên, cô khoác cánh tay Thương Sùng, cười nịnh nọt với anh. 

"Chúng ta qua đó xem một chút nhé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play