Thứ bảy, ngày 4 tháng 6 năm 2011

Cơn gió hè thổi tung mái tóc tôi, chúng mang theo bóng dáng một người tình.

Người tình của tôi.

Ana.

Tôi choàng tỉnh trong cơn rối loạn. Bóng tối đang bủa vây căn phòng tôi, bên cạnh tôi Ana đang ngủ sau, hơi thở phả ra từng đợt dịu nhẹ. Tôi chống một tay lên, chải tay còn lại vào mái tóc, với cảm giác kì quặc như là thật sự ai đó đã làm điều đó. Tôi nhìn quanh phòng, chú ý vào một góc khuất, nhưng tôi và Ana đang thật sự một mình.

Kì lạ thật. Tôi thề là một người nào đó đã ở đây. Ai đó đã chạm vào tôi.

Hay nó chỉ là giấc mơ thôi.

Tôi rủ bỏ những suy nghĩ phiền toái đó ra khỏi đầu, nhìn đồng hô. Hơn 4:30 rồi. Tôi nằm lại xuống gối, Ana lẩm bẩm thứ gì đó rồi quay mặt về hướng tôi, vẫn còn say ngủ. Cô ấy trông thật xinh đẹp và tĩnh lặng.

Tôi nhìn trần nhà, ánh sáng hệ thống chữa cháy lại sỉ vả tôi lần nữa. Chúng tôi vẫn chưa có cái hợp đồng nào cả. Ana vẫn chưa thực sự chấp thuận. Nhưng đang ở bên tôi. Chứng tỏ dsdieeuf gì? Làm sao tôi có thể tiếp tục đối mặt với cô ấy? Liệu rằng cô ấy sẽ tuân theo các qui tắc của tôi không? Tôi cần biết liệu cô ấy sẽ được an toàn. Vuốt mặt mình, chuyện này quá mới mẻ, và chuyện này quá ngoài tầm kiểm soát, và quá đáng lo ngại.

Leila hiện lên trong đầu tôi.

Khỉ thật.

Từng thứ từng thứ chạy trong đầu tôi: Leila, công việc, Ana … và tôi biết rằng mình sẽ không thể nhắm mắt lại được nữa. Ngồi dậy, mặc chiếc PJ* vào, đóng cửa phòng ngủ, ra đến phòng khách tôi tiến đến chiếc vĩ cầm. (*quần áo ngủ)

Chopin là niềm an ủi của tôi; từng nốt nhạc ảm đạm như là tâm trạng của tôi hiện giờ, dạo từng khúc, từng khúc, cứ thế lặp đi lặp lại.

Một động thái nhỏ phía đuôi mắt bắt lấy sự chú ý của tôi, ngươc mắt lên, tôi nhìn thấy Ana đang bước lại đến phía tôi, bước chân chần chứ “Em nên ngủ chứ.” Tôi thì thầm, nhưng tiếp tục dạo đàn.

“Anh cũng nên thế mà.” Cô ấy cãi lại. Mặt cô ấy méo xệch, nhìn cô trông bé nhỏ và dễ tổn thương vô cùng, trên thân mặc độc chiếc áo choàng tắm rộng quá cỡ. Tôi giấu đi nụ cười.

“Em đang cau có với tôi đấy à, cô Steele?”

“Vâng, thưa ngài, em đang như vậy đấy.”

“Ừ thì, tôi chẳng thể ngủ được.”

Tôi có quá nhiều thứ đang quay tôi trong đầu, và tôi mong là cô ấy phải quay lại và ngủ tiếp. Cô ấy hẳn phải mệt mỏi sau ngày hôm qua. Cô nàng lơ đi cảm xúc của tôi và ngồi cạnh bên tôi, dựa đầu vào bờ vai tôi.

Đó quả là một hành động dịu dàng và thân mật và trong giây phút đó tồi chìm lỏng trong khúc dạo đầu, nhưng vẫn tiếp tục dạo chơi bản nhạc, cảm giác thật yên bình khi có cô ấy cạnh bên mình.

“Là bản gì vậy?” Cô ấy hỏi khi tôi khi bản nhạc kết thúc.

“Chopin. Khúc dạo đầu. Tác phẩm 28, số 4. Cung Mi thứ, nếu như em quan tâm.”

“Em luôn quan tâm những gì anh làm.”

Ana dễ thương. Tôi hôn lên tóc cô. “Tôi không cố ý làm em thức giấc.”

“Anh không cố ý,” Cô nói, không lay chuyển đầu mình. “Chơi bản khác đi.”

“Bản khác?”

“Bản của Bach mà anh chơi vào đêm đầu tiên mà em ở lại đây.”

“Ồ, Marcello”

Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi dạo đàn cho ai đó theo yêu cầu. Với tôi vĩ cầm là một nhạc cụ hiu quạnh, chỉ để mình tôi nghe thôi. Gia đình tôi đã từ lâu rồi không nghe tôi chơi đàn. Nhưng vì cô ấy đã hỏi, tôi sẽ sẵn sàng chơi cho Ana dễ thương của tôi nghe. Ngón tay tôi lướt trên trên phím đàn và rồi thanh âm ám ảnh vang lên tràn ngập phòng khách,

“Tại sao anh chỉ chơi toàn nhạc buồn không vậy?” Cô ấy hỏi.

Như thế là buồn sao?

“Vậy là từ sáu tuổi anh đã bắt đầu chơi đàn?” Cô ấy hỏi tiếp, nhấc đầu lên nhìn tôi chăm chú. GƯơng mặt cô ấy sáng rỡ lên hăm hở với thông tin, như thường khi; và sau đêm qua, làm sao mà tôi có thể từ chối cô ấy?

“Tôi đắm mình vào khúc nhạc để làm hài lòng người mẹ mới của mình.”

“Để hoàn thiện mình trong một gia đình hoàn hảo?” Từng chữ tôi nói ở Savannah vang vọng lại trong lời cô nói.

“Ừ, cũng có thẻ nói thế.” Tôi không muốn nói về chuyện này nữa, và tôi ngạc nhiên bởi những lời của mình mà cô ấy vẫn còn nhớ. “Tại sao em tỉnh dậy giờ này? Chẳng phải em cần phải hồi phục sau vụ gắng sức hôm qua sao?”

“ 8h rồi, và em cần phải uống thuốc.”

“Nhớ như vậy là tốt,” tôi ngẫm nghĩ. “Chắc chỉ mỗi em nghĩ đến việc uống thuốc ngừa thai ở một múi giờ khác. Có lẽ em nên đợi thêm nửa tiếng nữa, và cũng thêm nửa tiếng vào ngày mai. Cứ như vậy là em có thể uống thuốc đúng giờ?”

“Hay đấy.” cô ấy nói. “Vậy giờ làm gì tiêu tốn nửa tiếng đây?”

Ờ thì, tôi có thể giao cấu với em trên cây dương cầm này.

“Tôi có thể nghĩ ra một số việc đấy.” Tôi nói khêu gợi.

“Mặt khác chúng ta có thể nói chuyện.” Cô ấy cười, ranh mãnh.

Tôi không có tâm trạng để nói chuyện lúc này. “Tôi muốn thứ mà mình nghĩ trong đầu hơn.” Tôi trượt tay vòng quanh eo cô, kéo cô ấy đặt trên đùi mình, cảm nhận mùi hương của tóc cô.

“Ngài luôn thích tình dục hơn nói chuyện nhỉ?” Cô ấy cười lớn.

“Đúng. Nhất là với em.” Hai tay cô nắm chặt bắp tay tôi. Tôi lướt môi hôn từ vành tai cô đến cổ họng. “Có lẽ là trên cây dương cầm này.” Tôi thì thào, thân thể hồi đáp ngay lập tức, khi những hình ảnh khỏa thân nằm trên giường tôi hiện lại trong đầu tôi, mái tóc cô trải dài vén sang một bên.

“Em muốn nói rõ một chuyện.” Cô ấy thì thầm bên tôi.

“Luôn luôn hăm hở với thông tin, cô Steele. Có chuyện gì cần nói rõ nào?”. Làn da cô mềm mại và ấm áp dưới môi tôi, mũi tôi miết chiếc áo choàng tắm dần dần tuột xuống bờ vai trần của cô.

“Về chúng ta,” cô nói, một từ đơn giản hệt như một lời kinh cầu.

“Hmm. Chuyện gì giữa chúng ta?” Tôi dừng hành động lại. Cô ấy sẽ nói gì đây?

“Bản hợp đồng.”

Tôi dừng hẳn lại nhìn xuống ánh mắt thông minh kia. Tại sao cô ấy lại muốn nói về nó lúc này? NGón tay tôi miết theo má cô.

“Tôi nghĩ bản hợp đồng cần được thỏa luận lại, em có nghĩ thế không?”

“Thảo luận lại?” Cố nói, miệng ẩn hiện ý cười.

“Thảo luận lại.” Tôi bắt chước biểu cảm của cô ấy.

“Nhưng anh đã xem nó rất quan trọng.” Đám mây mù phủ trong mắt Ana.

“Ừ thì, đó là trước kia. Dù gì thì, mấy cái luật lệ thì không cần phải bàn luận lại, vẫn giữ nguyên như thế.” Tôi cần phải biết được rằng em phải được an toàn.

“Trước kia. Là sao?”

“Trước kia-” Trước mọi chuyện này. Trước khi em đảo lộn thế giới của tôi, trước khi em ngủ với tôi. Trước khi em dựa đầu lên vai tôi, cùng ngồi trên cây dương cầm này. Nó là tất cả … “Nhiều hơn,” Tôi thì thào, cưỡng lại những cảm giác khác lạ trong lòng mình.

“Ồ.” Cô nói, và tôi nghĩ cô ấy hẳn rất vui vẻ.

“Hơn nữa, chúng ta đã ở phòng Giải Trí hai lần rồi, và em vẫn chưa bỏ chạy .”

“Anh đoán em sẽ làm vậy à?”

“ Không có chuyện gì em làm mà tôi đoán được cả, Anastasia.”

Chữ v giữa hai hàng chân mày của cô ấy đã quay trở lại. “Vậy khoan đã, để em hiểu. Anh chỉ muốn em thực hiện các yếu tố quy định trong mọi lúc, nhưng không phải phần còn lại trong hợp đồng?”

“Trừ trong phòng Giải trí. Tôi muốn em luôn giữ tinh thần khi trong ở phòng Giải trí như trong bản hợp đồng, và đúng, tôi luôn muốn em làm theo những qui định – trong mọi lúc. Để tôi biết được em có an toàn hay không. Và tôi có thể có em mọi lúc mà tôi muốn,” tôi thản nhiên nói.

“Và một khi em phá vỡ một điều luật nào đó?”

“Và tôi sẽ phạt em.”

“Nhưng anh không cần sự cho phép của em à?”

“Đúng, tôi sẽ không.”

“Và nếu em nói không?” Cô nàng chống chế.

Tại sao cô ấy lại ngang bướng như vậy chứ?

“Nếu em nói không, em sẽ nói không. Tôi sẽ tìm cách thuyết phục em.” Cô nàng nên biết điều này. Cô ấy không để tôi đét mông khi ở trong nhà thuyền, nhưng tôi đã muốn thế. Và tôi phải làm chuyện đó ngay buổi chiều hôm đó … với sự chấp thuận của cô nàng.

Cô đứng dậy, bước đến bên cửa ra vào, trong phút chốc tôi nghĩ cô ấy sẽ bước ra khỏi đây, nhưng không, cô quay lại, hỗn loạn nói. “Vậy hình phạt vẫn giữ nguyên.”

“Đúng, và chỉ khi em phá vỡ nguyên tắc thôi.” Chuyện này rõ ràng thế còn gì, sao với cô ấy lại rối như vậy?

“Em cần phải đọc lại bản hợp đồng,” cô nói, như kiểu một tay thương gia.

Cô ấy đọc lại bây giờ sao?

“Tôi đi lấy nó cho em.”

Đi vào thư phòng tôi in một bản từ máy tính, tự hỏi tại sao chúng tôi lại bàn về vấn đề này vao fnamw giờ sáng.

Cô ấy đứng bên bồn rưa, uống nước, tôi đến gần, ngồi xuống chiếc ghế, chờ, nhìn cô ấy. Lưng cô ấy căng lên căng thẳng, tôi có dự cảm chẳng lành. Cô nàng quay lưng lại, tôi chuyền đống giấy lên mặt bàn cho cô ấy.

“Của em.”

Cô ấy nhìn nhanh qua các quy định. “Vậy là mấy cái vụ vâng lời gì đó ần y như cũ?”

“Đúng.”

Cô ấy lắc đầu, Một nụ cười mỉa mai đọng nơi khóe miệng cô, mắt đảo lên.

Thú vị đấy.

Tôi đột nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường.

“Có phải em vừa trợn mắt lên với tôi không, Anastasia?”

“Có thể vậy đấy. Còn tùy vào biểu cảm của ngài.” Cô nàng vừa tỏ ra thận trọng vừa tỏ ra hứng thú.

“Như mọi khi.” Nếu cô ấy để tôi …

Cô nuốt khan rồi mở to mắt trông đợi. “Vậy thì …”

“Sao?”

“Ngài muốn đét mông em bây giờ à?”

“Đúng. Và tôi sẽ làm thế.”

“Ôi, thật vậy sao. Ngài Grey?” Cô nàng vòng tay trước ngực, ngước cặm lên thách thức.

“Em sẽ ngăn tôi lại sao?”

“Vậy thì anh ngài phải bắt được em trước cái đã.” Cô nàng nở nụ cười khêu gợi, thứ mà tác động trực tiếp ngay đến cậu bé tôi.

Cô nàng muốn chơi đùa.

Tôi trượt người xuống ghế đẩu, nhìn cô chăm chăm. “Ồ. Thật không, cô Steele?” Không gian như vợ tan xung quanh chúng tôi.

Cô ấy sẽ chạy lối nào đây?

Mắt cô ấy nhìn tôi, sáng rỡ với niềm vui thú. Răng trên nhè nhẹ cắn lấy môi dưới.

“Và giờ thì em đang cắn môi mình à?” Cô nàng cô tình làm vậy sao? Tôi chậm rãi lùi sang trái.

“Ngài sẽ không đâu.” Cô ấy trêu chọc “Sau đó thì ngài cũng trợn mắt.” Mắt cô ấy dán chặt trên người tôi, rồi cũng từ từ lùi sang trái.

“Đúng, em cũng mới vừa biến quầy bar này trở thành đấu trường thú vị cho trò chơi này đấy.”

“Ngài cũng biết đấy, tôi cũng khá nhanh nhạy đấy.” Cô nàng trêu đùa.

“Thì tôi cũng vậy.”

Làm sao mà cô ấy có thể biến mọi thứ trở nên hấp dẫn đến như vậy?

“Em có im lặng mà tới đây không vậy?”

“Em đã từng làm vậy bao giờ chưa?” Cô nở nụ cười, nhử tôi.

“Cô Steele, cô có ý gì đây?” Tôi đuổi theo cô ấy chạy vòng quanh gian bếp. “Tôi mà đuổi kịp thì em chết chắc.”

“Khi nào bắt được em đi, Christian. Nhưng bây giờ thì, em không có ý định để anh bắt em đâu.”

Cô nàng nghiêm túc chứ?

“Anastasia, coi chừng té rồi tự em làm đau mình đấy mà điều đó là vi phạm trực tiếp tới điều khoản 7, bây giờ là 6 trong bản hợp đồng.”

“Em đã luôn bị đặt vào thế nguy hiểm từ khi em gặp ngài rồi, ngài Grey, luật hay vô kỉ luật gì.”

“Đúng, em nói đúng.”

Có thể đây lẽ ra không phải một trò chơi. Phải chăng cô ấy ngụ ý điều gì? Cô nàng do dự, và rồi tôi bất ngờ lao đến phía cô. La lên bất ngờ, cô ấy chạy đi, núp sang phía đối diện bàn ăn. Đôi môi hé mở, ánh mắt cô cảnh giác nhưng không kém phần táo bạo, chiếc áo choàng tắm từ từ tuột xuống một bên vai. Cô ấy trông thật nóng bỏng. Thật sự rất nóng bỏng.

Từ từ tôi tiếp cận, cô nàng liền theo đó lùi lại.

“Em rõ ràng biết cách làm xao nhãng một người đàn ông nhỉ, Anstasia.”

“ Vì thỏa mãn cả hai ta thôi Ngài Grey. Làm anh xao nhãng chuyện gì chứ?”

“Cuộc sống. Vũ trụ.” NGười phục tùng cũ đang mất tích. Công việc. Những kế hoạch của chúng ta. Mọi thứ.

“Nét mặt anh vẫn đang lo lắng căng thẳng dù khi đang chơi đấy thôi.”

Cô ấy không ngừng lại. Tôi đứng yên lại, vòng tay, đánh giá lại chiến lược của mình. “Chúng ta có thể chơi trò này suốt ngày đấy, em yêu, nhưng tôi sẽ tóm được em thôi, và em sẽ thảm khi tôi bắt được em đấy.”

“Anh không bắt được em đâu.” Cô ấy nói chắc chắn.

Tôi cau có. “Không ai nghĩ là em không muốn bị tôi bắt đâu.”

“Em thì có đấy, vấn đề là ở đây. Em cảm thấy việc bị phạt giống như anh cảm thấy về việc bị động chạm vậy.”

Và không biết từ đâu, từng đám mây màu đen bay đến bủa vây tôi, phủ kím làn da tôi, để lại những vết băng cắt sau sự xuất hiện của nó.

Không, không. Tôi không thể chịu đựng đucợ khi bị động chạm. Không bao giờ.

“Đó là những gì enm cảm nhận sao?” Giống hệt như cô ấy đã chạm vào tôi, móng tay cô để lại những vết xước trắng quanh ngực tôi. Cô ấy chớp mắt, đánh giá biểu cảm của tôi, và rôi fmowr miệng nói nhỏ nhẹ. “Không, nó không ảnh hưởng em nhiều đến như thế, nhưng đại khái em muốn nói cho anh hiểu.” Cô ấy có vẻ lo lắng. Trời ạ! Chuyện soi sáng những tia sáng mới lên mối quan hệ của chúng tôi. “Ồ.” Tôi thì thào, bởi vì tôi chẳng thể nói gì khác nữa.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, bước đến gần bên tôi, đến khi đứng bên tôi, cô ấy nhìn lên tôi, ánh mắt cháy bừng với nỗi e sợ.

“Em ghét chuyện đó như vậy sao?” Tôi thì thầm.

Vậy đấy. Chúng tôi chẳng thể nào tương thích nổi.

Không. Tôi không muốn tin.

“Ừ thì … không.” Cô nói, và một làn hơi nhẹ nhõm thổi qua tôi. “Không.” Cô ấy lại nói. “Em cảm thấy mâu thuẫn. Em không thích nó, nhưng em cũng không ghét nó.”

“Nhưng đêm qua trong phòng Giải trí, em – ”

“Em làm thế vì anh, Christian, vì anh cần nó. Em thì không. Anh không làm đau em tối qua. Chuyện đó lại là một chuyện khác, trong thâm tâm, em tin anh. Nhưng khi anh muốn phạt, em lo rằng anh sẽ làm em đau.”

Chết tiệt. Nói cho ấy nghe đi.

Giờ là trò chơi thách thứ- hay – sự thật đấy, Grey.

“Tôi muốn làm em đau. Nhưng không vượt quá những thứ em không chịu đựng được.” tôi sẽ không đi quá xa.

“Tại sao?”

“Tôi chỉ là cần nó,” tôi thì thầm. “Tôi chẳng thể nói cho em nghe.”

“Không thể hay là chưa thể?”

“Chưa thể.”

“Vậy anh hiểu lí do tại sao?”

“Đúng.”

“Nhưng anh sẽ không nói cho em nghe.”

“Nếu như tôi nói, em sẽ la lối chạy ra khỏi căn phòng này và mãi mãi sẽ không quay lại đây nữa. Tôi không thể mạo hiểm chuyện đó, Anastasia.”

“Anh muốn em ở lại đây.”

“Hơn là em hiều được. Tôi không thể chịu đựng khi mất em.”

Tôi không thể chịu đựng được ngần ấy khoảng cách giữa chúng ta. Tôi ôm lấy cô ấy không cho cô ấy bỏ chạy, ôm cô ấy trong vòng tay, môi lần tìm môi cô. Cô ấy đáp lại ham muốn tôi, ép vào miệng tôi, hôn tôi với nhiệt huyết đó và hi vọng và khao khát, bóng đen lơ lửng biến đi mất, còn lại tôi niềm an ủi.

“Đùng ròi bỏ tôi.” Tôi thì thầm trên làn môi cô. “Em nói em sẽ không rời bỏ tôi, và em đã cầu xin tôi không bỏ rơi em, trong giấc ngủ.”

“EM không muốn rời đi,” cô ấy nói, ánh mắt cô ấy tìm tôi, tìm kiếm câu trả lời. Tôi như bị lột trần, sự nhơ nhuốc.

“Cho em thấy.” cô ấy nói

Và tôi không hiểu cô có ý gì.

“Cho em thấy gì?”

“Cho em thấy chuyện đó đau đến mức nào.”

“GÌ?” Tôi lùi lại và nhìn cô ấy ngỡ ngàng.

“Hãy trừng phạt em. Em muốn biết chuyện này tồi tệ như thế nào.”

Ôi không. Tôi buông cô ấy ra đứng cách xa khỏi cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi: cởi mở, chân thật, nghiêm túc. Cô ấy dâng hiến minh một lần nữa vì tôi, để làm những gì tôi thích. Tôi chết sững. Cô ấy đáp ứng nhu cầu này cho tôi? Chẳng thể nào tin được. “Em sẽ thử sao?”

“Vâng, em nói em sẽ thử.” Cô ấy đang cô thôi miên mình.

“Ana, em đang bối rối.”

“Em bối rối. Em đang cố thử vượt qua nó. Và anh và em sẽ hiểu được, một lần cho mai sau, nếu em có thể thì có lẽ anh cũng sẽ có thể – ”

Cô ấy dừng lại, và tôi bước thêm một bước lùi về sau. Cô ấy muốn chạm vào tôi.

Không.

Nhưng nếu chúng tôi làm điều này, sau đó tôi sẽ biết. Cô ấy sẽ biết.

Chúng tôi ở đây sớm hơn nhiều so với tôi nghĩ nó sẽ.

Tôi có thể làm điều này không?

Và vào giây phút mà tôi biết không có gì tôi mong muốn hơn nữa … không gì có thể đáp ứng con quái vật trong lòng tôi nhiều hơn.

Trước khi thay đổi tâm trí, tôi nắm lấy tay cô ấy và dẫn cô ấy lên lầu đến phòng giải trí.

Tôi dừng lại ở cửa. “Tôi sẽ cho em thấy nó có thể xấu xa đến mức nào, và em có thể tự mình quyết định. Em có sẵn sàng cho việc này chưa?”

Cô gật đầu,gương mặt lập lên một vẻ quyết tâm bướng bỉnh mà tôi đã biết rất rõ.

Vậy cũng được.

Tôi mở cửa,nhanh chóng cầm lấy một sợi roi da từ giá đựng trước khi cô ấy thay đổi suy nghĩ, và dẫn cô ấy đến chiếc đi văng ở góc phòng.

“Nằm cúi lên chiếc đi văng” tôi lặng lẽ ra lệnh.

Cô ấy làm như những gì tôi nói,không nói gì.

“Chúng ta ở đây vì em đã nói đồng ý,Anastasia. Và em đã chạy trốn khỏi tôi. Giờ tôi sẽ đánh em sáu lần. Và em sẽ phải đếm cùng tôi.”

Cô ấy vẫn không nói gì.

Tôi vén áo ngủ của cô ấy lên lưng,để lộ thân hình khoả thân đẹp đẽ phía sau của cô ấy.Tôi chạy dọc bàn tay lên mông và đỉnh đùi của cô ấy,và một cơn ớn lạnh xuyên qua cơ thể tôi.

Chính là nó. Điều tôi muốn. Điều mà tôi đang làm tiếp theo.

“Tôi làm việc này để em nhớ rằng không được phép chạy khỏi tôi, và như là một điều thú vị, tôi không bao giờ muốn em chạy trốn tôi. Và em đã trợn mắt với tôi. Em biết tôi cảm thấy thế nào mà.” Tôi hít một hơi sâu, thưởng thức khoảnh khắc này, cố gắng ổn định nhịp tim đang đập như sấm của mình.

Tôi cần điều này.Đây là điều mà tôi làm.Và cuối cùng chúng tôi đã ở đây.

Cô ấy có thể làm việc này.

Cô ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

Giữ cô ấy vào chỗ bằng một tay trên lưng cô ấy, tôi lắc dây roi. Hít thêm một hơi thật sâu nữa, tập trung vào việc trên tay.

Cô ấy sẽ không bỏ chạy. Cô ấy đã yêu cầu tôi làm việc này.

Và la lên thành tiếng ,bị sốc.

Nhưng cô ấy không hề đếm số … hoặc từ khoá an toàn.

“Đếm đi,Anatasia.” Tôi yêu cầu.

“Một.” Cô ấy gào lên.

Được rồi … không có từ khoá an toàn.

Tôi đánh cô ấy lần nữa.

“Hai” Cô ấy hét.

Đúng rồi, la lên đi, cưng ạ.

Tôi lại đánh cô ấy lần nữa.

“Ba” Cô ấy nhăn nhó.

Đã có 3 vết lằn trên lưng cô ấy

Tôi làm thành 4 vết.

Cô ấy gào lên con số, to và rõ.

Không có ai ở đây đâu cưng, la lớn lên nếu em cần.

Tôi vung roi tiếp.

“Năm” giọng cô ấy nức nở, và tôi dừng lại. Chờ đợi từ khoá an toàn.

Cô ấy không thốt lên.

Một cái cuối cùng dành cho sự may mắn.

“Sáu”, Ana thì thào, giọng cô ấy nghẹn và khàn lại.

Tôi thả roi xuống, tận hưởng vị ngọt của mình, phát tán sự phấn khích. Tôi say đắm, khó thở,và cuối cùng là hoàn thiện bản thân mình. Ôi,cô gái xinh đẹp,cô gái xinh đẹp của tôi. Tôi muốn hôn lên mỗi tất trên người của cô ấy. Chúng tôi đã ở đây. Nơi mà tôi muốn đến. Tôi tìm kiếm cô, kéo cô vào vòng tay của mình.

“Bỏ ra, không – ” Cô ấy vùng vẫy thoát khỏi vòng tay tôi, chen ra khỏi tôi, đẩy và và xô và cuối cùng quay về phía tôi như một con mèo hoang đang giận sôi lên “Đừng chạm vào tôi!” Cô rít lên. Gương mặt lốm đốm và vấy đầy nước mắt,mái tóc sẫm, rồi bù,nhưng cô chưa bao giờ trông tráng lệ như thế…trong khi đang tức giận.

Cơn giận của cô ấy đè lên tôi như một làn sóng thuỷ triều.

Cô ấy đang giận điên lên. Rất giận.

Được rồi, tôi đã không nhận ra cơn giận của cô ấy.

Cho cô ấy một khoảng thời gian, chờ cho endorphins* lắng xuống.

Cô ấy lấy quẹt nước mắt với mu bàn tay. “Đây là những gì anh thực sự thích? Em,như thế này?”

Cô lau mũi bằng tay áo của chiếc áo choàng tắm.

Sự hưng phấn của tôi biến mất. Tôi choáng váng,hoàn toàn bất lực và bị tê liệt bởi cơn thịnh nộ của cô ấy.

Tiếng khóc tôi biết và hiểu,nhưng cơn thịnh nộ này … nơi nào sâu thẳm trong đó tạo nên tiếng vang với tôi và tôi không muốn nghĩ về nó.

Đừng đi đến đó,Grey.

Tại sao cô ấy không bảo tôi dừng lại? Cô ấy đã không nói từ khoá an toàn. Cô ấy xứng đáng bị như thế.Cô ấy đã chạy trốn khỏi tôi. Cô ấy trừng mắt với tôi. Đây là những gì sẽ xảy ra khi em coi thường tôi,cưng ạ.

Cô ấy cau có. Đôi mắt xanh rộng và sáng, đầy tổn thương và giận dữ và bất ngờ, cái nhìn sâu sắc sắc lạnh.

Chết tiệt.Tôi đã làm gì?

Đó là sự nghiêm túc.

Tôi mất cân bằng, loạng choạng ở rìa một vách núi nguy hiểm, tuyệt vọng tìm kiếm những từ khoá để thực hiện đúng, nhưng tâm trí của tôi trống rỗng.

“Thôi được, anh, một trong những thằng khốn nạn chó chết.”cô ấy gầm gừ.

Tất cả mọi hơi thở rời khỏi cơ thể tôi,nó giống như là cô ấy đánh tôi với một cây roi…

Mẹ kiếp.

Cô ấy nhận ra tôi vì những gì là con người tôi.

Cô ấy đã nhìn thấy con quái vật trong tôi.

“Ana” tôi thì thầm, nài nỉ cô.Tôi muốn cô ấy dừng lại. Tôi muốn ôm cô ấy và làm cơn đau tan biến. Tôi muốn cô ấy khóc nức nở trong vòng tay của mình.

“Đừng có gọi tôi là Ana. Anh cần coi lại cái thứ giẻ rách chết tiệt của mình đi,Grey.” cô ấy đáp,và bước ra khỏi phòng giải trí,nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng lại. Bị choáng váng,nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khép lại, lời của cô ấy vang vọng trong đầu tôi.

Anh là một thằng khốn nạn chó chết.

Chưa hề có ai bước đi bỏ lại tôi. Chuyện quái gì thế này? Một cách máy móc,tôi luồn tay mình vào tóc, cố gắng hợp lý hoá những hành động của cô ấy,và cả của tôi. Tôi vừa để cô ấy rời đi. Tôi không bị điên. Tôi…gì thế này? Tôi khom xuống nhặt lấy dây đai, đi về phía bức tường,và máng nó lên chốt. Đó là,không cần nghi ngờ gì, một trong những khoảnh khắc thoả mãn nhất trong cuộc đời tôi. Một khắc sau tôi cảm thấy nhẹ bẩng,sức nặng của sự hoang mang giữa chúng tôi đã biến mất.

Xong rôi. Chúng tôi đang ở đây.

Giờ cô ấy đã biết những việc có liên quan, chúng tôi có thể vượt qua.

Tôi đã bảo cô ấy. Những người như tôi thích gây đau đớn.

Nhưng chỉ trên những người phụ nữ thích nó.

Cảm giác khó chịu nảy sinh trong tôi.

Phản ứng của cô ấy – hình ảnh cô ấy bị thương , cái nhìn hoang mang đã trở lại, sự không mong muốn, lọt vào cửa sổ tâm hồn tôi. Tôi quan ngại. Tôi đã từng làm cho phụ nữ khóc – đó là việc tôi vẫn làm.

Nhưng còn Ana?

Tôi chìm xuống sàn và tựa đầu vào tường, hai cánh tay đặt trên hai đầu gối cong lại. Cứ để cô ấy khóc đi.

Cô ấy sẽ trở nên tốt hơn khi khóc. Phụ nữ thường vậy, theo kinh nghiệm của tôi. Cho cô ấy một khoảng thời gian, rồi đi chăm sóc cho cô ấy sau. Cô ấy đã không nói từ khoá an toàn. Cô ấy đã yêu cầu tôi làm việc này. Cô ấy muốn biết, tò mò hơn bao giờ hết. Đó chỉ là một sự bàng hoàng. Chỉ vậy thôi.

Anh là một thằng khốn nạn chó chết.

Nhắm mắt lại, tôi cười mà không hề có sự hài hước. Đúng, Ana, đó là tôi, và giờ em đã biết. Bây giờ chúng ta có thể tiếp đến những mối quan hệ…được sắp đặt. Gì cùng được.

Những suy nghĩ đó chẳng hề làm tôi thấy thoải mái và cảm giác khóc chịu nảy sinh. Đôi mắt bi thương của cô nhìn thẳng vào tôi, bị xúc phạm, trách móc, đáng thương … cô ấy có thể nhìn thấy tôi vì con người thật của tôi.Một con quái vật.

Lời của Flynn tuôn trào trong đầu tôi: Đừng bám viếu vào những thứ tiêu cực,Christian.

Tôi đúng là một thằng ngốc.

Việc này còn quá sớm.

Cách này,cách này quá sớm.

Chết tiệt.

Đúng – hay để cô ấy khóc.Sau đó trấn an cô.

Tôi đã giận dữ với cô ấy vì đã chạy khỏi tôi. Tại sao cô ấy lại làm điều đó?

Mẹ kiếp.Cô ấy rất khác với những người phụ nữ tôi đã từng biết đến. Tất nhiên là cô ấy sẽ không phản ứng trong cùng một cách.

Tôi cần phải gặp cô ấy, ôm cô ấy.Chúng tôi sẽ vượt qua chuyện này.Tôi tự hỏi cô ấy đang ở đâu.

Khỉ thật.

Nỗi ám ảnh ôm lấy tôi. Có thể nào cô ấy đã đi rồi? Không,cô ấy sẽ không làm điều đó. Không nói một lời từ biệt.Tôi đứng dậy và chạy hết tốc lực ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang.Cô ấy không có ở phòng khách – cô ấy chắc hẳn phải ở trên giường.

Tôi lao vào phòng ngủ của mình.

Chiếc giường trống không.

Một hơi đầy lo lắng thổi bừng lên trong lòng tôi. Không! Cô ấy không thể đi. Trên lầu – cô ấy chắc hẳn đang ở phòng của mình. Tôi bước lên cầu thang mỗi lần ba bậc,ngưng thở,đứng trước cửa phòng cô ấy. Cô ấy ở trong đó,đang khóc.

Ôi,tạ ơn trời.

Tôi tựa đầu mình vào cửa,bị choáng ngợp bởi niềm an ủi.

Đừng đi. Ý nghĩ này thật là khủng khiếp.

Tất nhiên là cô ấy chỉ cần khóc thôi.

Hít thở một hơi nhanh,tôi đi vào phòng tắm cạnh phòng giải trí để lấy một tuýp kem thoa, Advil, và một ly nước,tôi trở về phòng cô ấy.

Trong phòng vẫn còn tối, mắc dù bình mình đã thành một vệt nhạt trên đường chân trời, và tôi phải mất một chút thời gian để tìm thấy cô gái của mình.Cô ấy đang cuộn tròn giữa gường,nhỏ nhắn và dễ tổn thương,nức nở lặng lẽ. Những âm thanh đau đớn của cô ấy đâm xuyên qua tôi,khiến tôi thở hắt ra. Người phục tùng của tôi chưa bao giờ ảnh hưởng đến tôi như thế – ngay cả khi họ nói thẳng ra. Tôi không hiểu.Tại sao tôi lại cảm thấy lạc lõng như thế? Đặt tuýp thuốc,nước và băng dán xuống, tôi nhấc miếng chăn trải giường lên, nằm bên cạnh cô ấy, và luồn tay tìm kiếm cô ấy. Cô ấy cứng người lại,toàn bộ cơ thể hét lên, Đừng chạm vào tôi.

“Suỵt”. Tôi thì thầm, trong một nổ lực vô ích để ngăn chạn những giọt nước mắt của cô ấy và trấn an cô ấy. Cô ấy không trả lời. Cô ấy vẫn đóng băng, không chịu thua.

“Đừng chống lại tôi ,Ana, xin em.”Cô ấy giãn ra được một phần nhỏ,cho phép tôi kéo cô ấy vào vòng tay của mình, và vùi mũi tôi vào mái tóc thơm mát của cô ấy. Cô ấy có mùi tuyệt vời hơn bào giờ hết,hương thơm của cô ấy là loại nhựa thơm kích thích vào dây thần kinh của tôi. Và tôi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ cô ấy.

“Đừng ghét tôi.” Tôi lẩm bẩm,rồi ấn môi mình lên cổ họng cô, thưởng thức cô. Cô ấy không nói gì,nhưng tiếng khóc của cô từ từ thành tiếng khịt mũi lặng lẽ mà nức nở. Cuối cùng thì cô ấy im lặng.Tôi nghĩ cô ấy đã thiếp đi, nhưng tôi không thể tự mình kiểm tra, phòng trường hợp tôi làm phiền cô.Chí ít thì bây giờ cô ấy đã bình tĩnh hơn.

Bình minh đến và đi. Ánh sáng xung quanh sáng hơn, len lỏi trong căn phòng khi trời sáng. Và chúng tôi vẫn nằm đó yên lặng. Tâm trí của tôi trôi dạt khi tôi giữ cô gái này trong vòng tay mình, và tôi quan sát sự thay đổi ánh sáng trong căn phòng. Tôi không thể nhớ ra được một ví dụ nào cho việc mình chỉ nằm và để thời gian trôi qua bằng những suy nghĩ miên man. Nó thật thư giãn,tưởng tượng ra những việc mà chúng tôi có thể làm cho cả ngày. Có lẽ tôi nên dẫn cô ấy đi gặp The Grace*. (*con thuyền của Christian)

Đúng, tôi nên dắt cô ấy đi chèo thuyển vào buổi chiều.

Chỉ khi nào cô ấy chịu nói chuyện với mày,Grey ạ.

Cô ấy chuyển người, co giật ở chân, và tôi biết cô ấy đang tỉnh.

“Tôi đem cho em một vài viên Advil và thuốc bôi.”

Cuối cùng cô ấy đáp lại,từ từ di chuyển vòng tay tôi để đối diện tôi. Đôi mắt đau xé tập trung vào tôi, cô ấy nhìn rất tập trung, sự chất vấn. Cô ấy dành thời gian để xem xét tôi, như thể nhìn thấy tôi lần đầu tiên. Nó thật yếu đuối bởi vì, như thường lệ,tôi hoàn toàn không đoán được cô ấy nghĩ gì,cô ấy thấy gì. Nhưng chắc chắn là cô ấy đã bình tĩnh hơn,và tôi chào đón những tia nhẹ nhỏm này mang lại. Ngày hôm nay có thể sẽ là một ngày tốt đẹp sau tất cả mọi thứ.

Cô vuốt ve má tôi và dọc các ngon tay mình theo hàm của tôi, sờ râu của tôi. Tôi nhắm mắt lại, thưởng thức sự đụng chạm của cô ấy. Nó vẫn còn quá mới mẻ, cảm xúc này, được đụng chạm và thưởng thức những ngón tay ngây thơ của cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi. Bóng tối yên tĩnh. Tôi không phiền khi cô ấy chạm vào mặt tôi…hay các ngón tay cô ấy luồn vào tóc mình.

“Em xin lỗi.”cô ấy nói.

Lời nói mềm mỏng của cô ấy là một sự bất ngờ. Cô ấy xin lỗi tôi ư?

“Vì cái gì?”

“Vì những gì em đã nói.”

Sự nhẹ nhõm không hề đoán được xuyên khắp cơ thể tôi.Tôi ấy đã tha thứ cho tôi. Hơn nữa,những gì cô ấy nói trong cơn giận dữ là đúng – tôi là một thằng khốn nạn chó chết.

“Em không hề nói ra những thứ mà tôi không biết.” Và lần đầu tiên trong nhiều năm tôi cảm thấy mình biết cảm giác hối lỗi. “Xin lỗi vì đã làm em đau.”

Vai cô ấy nhún lên một chút và cô ấy mang lại cho tôi một nụ cười nhẹ. Tôi đã được miễn án. Chúng tôi an toàn rôi.Chúng tôi ổn rồi. Tôi thấy thật nhẹ nhõm.

“Em đã yêu cầu việc đó.”Cô ấy nói.

Chắc chắn là em đã làm vậy,bé cưng.

Cô ấy nuốt nước bọt một cách lo lắng. “Em không nghĩ em có thể là tất cả mọi thứ anh muốn em trở thành.”Cô ấy thừa nhận,đôi mắt cô mở to với tất cả sự chân thành.

Thế giới ngừng quay.

Chết tiệt.

Chẳng an toàn.

Grey, hãy đúng đắn đi, làm ơn.

“Em là tất cả những gì tôi mong muốn”

Cô ấy chau mày. Đôi mắt sưng đỏ và trông cô ấy thật nhợt nhạt, nhợt nhạt nhất mà tôi từng thấy ở cô ấy. Điều kì quặc này khiến tôi đứng ngồi không yên. “Em không hiểu.” Cô ấy nói “Em không nghe lời,và anh có thể chắc rằng chẳng có quái gì mà em để anh làm chuyện này với em một lần nữa. Và đó là những gì anh cần – anh đã nói vậy.”

Và nó kia rồi – cô ấy đảo ngược niềm kiêu hãnh.Tôi đã đi quá xa.Và giờ cô ấy biết – và tất cả những cuộc tranh cãi tôi có với chính mình trước khi tôi bắt tay vào việc theo đuổi cô gái này đổ dồn về phía tôi. Cô ấy không quen với lối sống đó.

Làm sao mà tôi có thể tham chiếm cô ấy theo cách này được? Cô ấy còn quá trẻ,quá ngây thơ,quá – Ana.

Giấc mơ của tôi cũng chỉ là … giấc mơ. Điều này sẽ không đi đến đâu.

Tôi nhắm mắt lại, tôi không thể chịu được khi nhìn vào cô ấy. Đó là sự thật,cô ấy sẽ tốt hơn nếu không có tôi. Giờ thì cô ấy đã nhìn thấy con quái vật,cô ấy biết cô ấy không thể chiến thắng nó. Tôi phải để cho cô ấy có được tự do – để cô ấy được đi trên con đường của riêng mình.Việc này không thể giữ chúng tôi.

Tập trung nào,Grey.

“Em nói đúng.Tôi nên để em ra đi. Ở bên tôi không tốt cho em.”

Mắt cô ấy mở to. “Nhưng em không muốn đi.”cô thì thầm. Nước mắt trừ hốc mắt tuôn ra, lấp lánh trên hàng mi đen dài.

“Tôi cũng không muốn em đi.” Tôi trả lời,vì đó là sự thật,và cảm xúc đó – cái cảm lo ngại đáng sợ ấy,lại trở về,chiếm lấy tôi.Những giọt nước mắt ấy nhẹ nhàng rơi xuống má cô một lần nữa. Tôi dịu dàng lau lấy giọt nước mắt đang rơi của cô ấy bằng ngón tay cái của mình,và trước khi tôi biết được nó là gì thì những từ ngữ đột nhiên nhảy vọt ra. “Tôi như sống lại kể từ ngày tôi gặp em.” Tôi lần ngón tay của mình xuống môi dưới của cô. Tôi muốn hôn cô,thật mạnh.Làm cô ấy quên những chuyện này.

Làm cho cô ấy chói mắt. Khuấy động cô ấy đi – tôi biết tôi có thể. Nhưng có một cái gì đó đã giữ tôi lại – sự cảnh giác của cô, cái nhìn tổn thương. Sao cô ấy lại muốn được hôn bởi một con quái vật chứ? Cô ấy sẽ đẩy tôi ra,và tôi không biết là tôi có thể đối mặt với bất kỳ sự từ chối nào hơn nữa. Những lời cô nói ám ảnh tôi, kéo về những kỉ niệm đen tối và bị dồn nén.

Mày là một thằng khốn nạn chó chết.

“Em,cũng vậy.” Cô thì thầm. “Em đã yêu anh mất rồi,Christian.”

Tôi nhớ bố Carrick đã dạy tôi lặn. Ngón chân của tôi ghim chặt vào cạnh hồ bơi khi tôi rơi chỏng xuống nước – và giờ tôi lại đang ngã một lần nữa,vào vực sâu thăm thẳm,trong chuyển động chậm.

Không có lí nào mà cô ấy có thể cảm thấy như thế với tôi.

Không phải tôi.Không!

Và tôi bị nghẹt thở, bị bóp nghẹt bởi những lời của cô ấy, nhấn chìm bởi sức nặng của chúng trong ngực mình.Tôi lao xuống và lao xuống, bóng tối chào đón tôi. Tôi không thể nghe được. Tôi không thể chịu đựng được. Cô ấy không biết mình đang nói gì đâu, người mà cô ấy đang đối mặt – thứ mà cô ấy đang đối mặt.

“KHÔNG.” Giọng tôi lạc đi với sự hoài nghi đầy đau đớn. “Em không thể yêu tôi,Ana. Không. Điều đó là sai lầm.”

Tôi cần chấn chỉnh cô ấy về việc này.Cô ấy không thể yêu một con quái vật. Cô ấy không thể yêu một thằng khốn nạn đáng chết. Cô ấy phải rời đi. Cô ấy phải ra ngoài – và trong một khoảnh khắc,mọi thứ trở nên thật rõ ràng. Đây là khoảnh khắc tôi tìm thấy được vấn đề,tôi không thể làm cho cô ấy hạnh phúc. Tôi không thể là những gì cô ấy mong muốn.Tôi không thể để việc này tiếp diễn.Nó cần phải chấm dứt. Việc này không bao giờ nên bắt đầu.

“Sai,tại sao sai?”

“Nhìn em kìa. Tôi không thể làm em hạnh phúc.”Sự đau khổ tràn ngập trong giọng nói của tôi,tôi như chìm sâu hơn và sâu hơn vào vực thẳm,bị bao phủ trong tuyệt vọng.

Không ai có thể yêu tôi.

“Nhưng anh thật sự làm em hạnh phúc mà.” Cô nói, không hiểu.

Anastasia Steele,nhìn em đi. Tôi phải thành thật với cô ấy. “Không phải lúc này.Đây không phải là điều tôi muốn làm.”

Cô chớp mắt,hàng mi rung mạnh, mắt cô trông thật đau đớn, chăm chú nhìn tôi như thể cô muốn biết sự thật. “Chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua được chuyện đó,có phải không?”

Tôi lắc đầu, bởi vì tôi không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì để nói nữa. Một lần nữa vô vọng đến nỗi không tương thích.

Cô ấy nhắm mắt lại, như thể đang đau đớn, và ngay khi cô ấy mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã rõ hơn,đầy quyết tâm. Nước mắt của cô ấy đã ngừng rơi. Và máu bắt đầu đập thình thịch trong đầu tôi như muốn bổ lấy trái tim tôi. Tôi biết những gì cô ấy sắp nói. Tôi sợ những gì cô ấy sắp nói.

“Vậy,em nên ra đi.”Cô ấy nhắm mặt khi ngồi dậy.

Bây giờ ư? Cô ấy không thể đi bây giờ.

“Không,đừng đi.” Tôi đang rơi tự do,sâu hơn và sâu hơn. Sự ra đi của cô ấy giống như là một sai lầm khủng hoảng.

Đó là lỗi của tôi.Nhưng cô ấy không thể ở lại nếu cô ấy có cảm giác đó với tôi,cô ấy không thể.

“Không có lí do gì để em ở lại cả.”cô ấy nói, từ tốn trèo ra khỏi giường,người vẫn còn bọc trong chiếc áo choàng tắm.Cô ấy thực sự đang rời đi. Tôi không thể tin được chuyện này. Tôi trườn ra khỏi giường để ngăn cô lại,nhưng cái nhìn của cô ấy như ghim tôi vào sàn nhà – biểu hiện của cô ấy thật ảm đạm,thật lạnh lùng, thật xa cách – và không giống với Ana của tôi chút nào.

“Em phải thay quần áo, em cần chút riêng tư” Cô ấy nói một cách trống rỗng, quay lưng lại và đi, đóng sầm cánh cửa đằng sau cô ấy. Tôi đứng nhìn cánh cửa đóng lại.Đây là lần thứ hai trong hai trong ngày cô ấy làm như vậy với tôi.Tôi ngồi xuống và vò đầu, cố bình tĩnh lại, cố định hình cảm giác của mình.

Cô ấy yêu tôi? Tại sao chuyện đó có thể xảy ra? Grey, mày là một thằng khốn.

Đó có phải luôn là một điều xấu, với những người như cô ấy? Một người con gái tốt, ngây thơ và xinh đẹp. Một điều xấu mà cô ấy không nhìn thấy ở con người thật của tôi cho tới khi nó đã quá muộn. Liệu nó có làm cho cô ấy đau khổ như bây giờ? Tại sao nó lại đau đến như vậy? Tôi cảm thấy như bị một vật gì đâm vào phổi. Tôi đi theo cô ấy ra khỏi phòng. Cô ấy có thể cần chút riêng tư, nhưng nếu cô ấy bỏ tôi, tôi sẽ cần chút quần áo.

Khi tôi ở trong phòng ngủ, thì cô ấy đang tắm nên tôi nhanh chóng mặc chiếc áo thun và quần jean vào, tôi đã chọn màu đen-nó rất phù hợp với tâm trạng của tôi. Cầm lấy chiếc điện thoại, tôi đi lang thang quanh căn hộ,và cuối cùng ngồi cạnh chiếc đàn piano và thở dài thay là đứng giữa căn hộ mà không cảm thấy gìTập trung nào Grey, điều này là đúng đắn mày phải để cô ấy đi.Điện thoại tôi bất ngờ đổ chuông. Đó là Welch. Anh ấy đã tìm được Leila chưa?

“Welch”

“Ngài Grey, Tôi có một số tin tức cho ngài”

Giọng anh ấy rất thô qua điện thoại, người đàn ông đó nên dừng việc hút thuốc lại, anh ta nhìn như Deep Throat.

“Anh đã tìm thấy cô ấy chưa?”

“Chưa thưa ngài”

“Vậy có chuyện gì?”

Anh gọi để là gì chứ

“Leila đã bỏ chồng. Hắn ta đã thừa nhận với tôi. Hắn đã phủi tay với cô ấy”

Đó là một tin mới.

“Tôi hiểu rồi”

“Hắn biết một vài thông tin về nơi ở của cô ta, nhưng hắn ta muốn biết ai lại có hứng thú với vợ của hắn ta. Mặc dù đó không phải là cách mà hắn gọi cô ta”

Tôi kìm nén sự tức giận của mình “Hắn ta muốn bao nhiêu?”

“2000$”

“Hắn ta nói gì cơ?” Tôi hỏi lớn. Tại sao hắn ta không chịu nói sớm là Leila đã bỏ hắn? “Hừm, lẽ ra hắn ta nên nói trước với chúng ta cái sự thật chết tiệt đó. Số của hắn ta là gì? Tôi cần gọi hắn… Welch chuyện này thật đúng rác rưởi.”

Tôi liếc nhìn và Ana đang đứng ở giữa phòng khách mặc chiếc quần jean và áo len thun xấu xí, Vali của cô nằm ngay cạnh.

“Tìm cô ta” Tôi quát và tắt điện thoại. Tôi sẽ giải quyết chuyện của Welch sau.Ana đi tới chỗ nệm dài, lấy chiếc Mac ra khỏi balo rồi đi ngược trở lại bếp, cẩn thận đặt nó trên quầy bar cùng với chiếc BlackBerry và chìa khóa xe hơi.

Chuyện quái gì vậy? Cô ấy đang trả lại cho tôi tất cả mọi thứ ư?

Cô quay lại đối mặt với tôi, đó là cái nhìn cứng đầu của cô, cái nhìn mà tôi biết rất rõ.

“Em cần số tiền của chiếc Beetle mà Taylor đã bán giúp em” Cô nói rõ ràng, bình tĩnh.

“Ana, tôi đâu cần những thứ đó chúng là của em” Cô ấy không thể làm vậy với tôi

“Xin em hãy giữ chúng”

“Không Christian. Em đã nhận chúng vì bị ép buộc – và giờ em không cần chúng nữa.”

“Ana em phải hiểu chứ”

“Em không cần bất cứ thứ gì gợi em nhớ về anh. Em chỉ muốn lấy lại số tiền Taylor đã bán chiếc xe của em”. Giọng cô đều đều.Cô ấy muốn quên tôi

“Em đang cố làm tổn thương tôi đấy à?”

“Không, không phải vậy. Em chỉ đang cố bảo vệ mình thôi”

Dĩ nhiên rồi, cô ấy muốn bảo vệ chính mình khỏi một con quái vật.

“Làm ơn Ana em hãy mang chúng đi”“Christian, em không muốn tranh cãi” Tiền. Lúc nào cũng là vì số tiền chết tiệt đó.

“Em nhận séc được không?” Tôi càu nhàu

“Vâng em nghĩ là anh giỏi chuyện đó.”

Cô ấy muốn tiền, tôi sẽ cho cô ấy tiền. Tôi xông vào phòng, gọi Taylor

“Chào buổi sáng ngài Grey”

Tôi phớt lờ lời chào hỏi của anh ấy. “Anh bán xe của Ana được bao nhiều tiền?”

“12000$ thưa ngài”

“Nhiều vậy sao?”

“Nó là dòng cổ điển thưa ngài”

“Cám ơn Taylor. Anh có thể đưa cô Steele về nhà không?”

“Tất nhiên là được thưa ngài, tôi sẽ xuống ngay”

Tôi dập máy và lấy quyển séc từ ngăn kéo ra. Tôi nhớ lại cuộc điện thoại của mình với Welch về người chồng cũ khốn nạn của Leila.Lúc nào cũng là vì tiền, thật là khốn nạn.Trong cơn giận tôi đã tăng gấp đôi số tiền mà Taylor bán chiếc Beetle.Khi tôi trở lại, cô ấy vẫn đứng ở phòng bếp. Tôi đưa cho cô ấy chiếc phong bì.

“Taylor bán được với giá hời. Nó là dòng xe cổ điển. Em nhờ anh ta đi. Anh ta sẽ đưa em về.”

“Được mà em có thể tự về. Cảm ơn anh”

Không! Hãy để Taylor đưa em về Ana. Tại sao em lại làm như vậy.“Em muốn thách thức tôi từng việc một đấy à?”

“Tại em phải thay đổi thói quen sống của mình chứ?” Cô ấy nhún vai biện hộ.

Tôi thật là một thằng khốn.Tôi cố gắng tiếp cận một cách nhẹ nhàng hơn“Ana, để Taylor đưa em về đi”

“Để tôi lấy xe cô Steele” Taylor nói quả quyết và nhanh chóng rời đi. Có thể cô ấy sẽ nghe lời của anh ta. Cô nhìn lại, anh ta đã đi chuẩn bị xe. Ana quay lại nhìn tôi. Mắt cô ấy mở rộng. Tôi nín thở không thể tin là cô ấy chuẩn bị đi. Đây là lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy, và cô ấy trông thật buồn. Nó rất sâu và tôi là người phải chịu trách nhiệm cho cái nhìn đó. Tôi tiến gần hơn, tôi muốn ôm cô ấy một lần nữa và van xin cô ở lại. Cô ấy lùi lại, và đó là một dấu hiệu khá rõ ràng là cô ấy không muốn tôi nữa. Tôi đã đẩy cô ấy ra xa.Tôi đứng im

“Tôi không muốn em ra đi”

“Em không thể ở lại. Em biết em cần gì còn anh thì không đáp ứng được cho em, và em cũng không thể cho anh những gì anh cần”

Ôi làm ơn đi Ana – Hãy để tôi ôm em thêm lần nữa. Ngửi mùi hương của em một lần nữa như em đang em đang ở trong vòng tay của tôi. Tôi lại tiến lên một bước, cô vội đưa hai tay lên chặn lại.

“Đừng xin anh”. Cô ấy e sợ lùi lại. “Em không thể” Nhấc chiếc vali và balo lên và đi thẳng đến thang máy. Tôi đi theo cô, ánh mắt tôi cứ dõi theo.Tôi nhấn nút gọi thang máy. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, khuôn mặt đó, đôi môi đó, hàng mi đó. Tôi như đang cố gợi lại từng chi tiết trên gương mặt của cô ấy.Tôi không có gì cả – không có gì ngoại trừ khoảng trống trong lồng ngực. Cửa thang máy mở và Ana bước vào – và vào giây phút đó, gương mặt của cô ấy như phản chiếu nỗi đau của tôi. Không…Ana. Đừng đi.

“Tạm biệt Christian”

“Ana, Tạm biệt em” Cửa thang máy đóng lại, và cô ấy thực sự đã ra đi.Tôi ngồi phệt xuống sàn và đặt tay lên đầu. Khoảng trống hiện tại đang áp đảo tôi. Grey, Mày đã làm cái việc quái quỷ gì thế hả? Khi tôi nhìn lên lần nữa, những bức tranh trong phòng khách của tôi , Madonna của tôi , mang lại nụ cười gượng gạo.

Sự lý tưởng hóa của những người mẹ. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào con họ, nhưng không may điều đó lại đổ xuống đầu tôi.

Họ đang phải nhìn tôi theo cách đó. Cô ấy đi rồi. Cô ấy thực sự đi mất rồi. Khoảng thời gian đẹp nhất từng xảy ra trong đời tôi. Sau khi cô ấy nói rằng cô sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Cô ấy hứa với tôi là cô ấy sẽ không bao giờ bỏ tôi đi. Tôi nhắm mắt lại, dập tắt đi những cái nhìn vô hồn, thương hại, và dựa đầu vào tường. Được rồi, cô ấy nói điều đó trong khi ngủ và – tôi cứ như một thằng ngốc, tin lời cô. Sâu thẳm trong tôi đã luôn biết rằng tôi không hề xứng với cô, còn cô ấy thì lại quá tốt so với tôi. Nó nên là như thế.

Nhưng sao tôi lại cảm thấy khó chịu thế này? Tại sao điều này lại đau đớn đến thế?

Chuông thang máy ‘ding’ một tiếng buộc mắt tôi phải mở ra một lần nữa, và tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ấy quay lại. Tôi ngồi bất động, chờ đợi, và cánh cửa mở rồi Taylor bước ra, trong giây lát gương mặt anh ta đóng băng lại.

Khỉ thật. Tôi đã ngồi đây bao lâu rồi chứ?

“Cô Steele đã về đến nhà rồi, ngài Grey,” anh ta nói, như thể ông phát biểu với tôi trong khi tôi đang phủ phục trên sàn mỗi ngày.

“Cô ấy thế nào rồi?” Tôi hỏi, cố bình thản bằng mọi cách tôi có thể, mặc dù tôi thực sự muốn biết.

“Buồn bã, thưa ngài,” anh ta nói, không hề bộc lộ cảm xúc gì.

Tôi gật đầu, không quan tâm đến anh ta nữa. Nhưng anh ta không đi.

“Tôi có thể giúp được gì không, thưa ngài?”, Anh ta hỏi, nhiệt tình.

“Không” Đi đi. Để tôi yên.

“Thưa ngài,” anh ta nói, và ra ngoài, để lại tôi một mình uể oải ngồi trên sàn trần ở sảnh.

Tôi còn muốn ngồi đây cả ngày và đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng của mình, nhưng tôi không thể. Tôi muốn một bản cập nhật từ Welch, và tôi cần phải gọi cho người chồng nghèo khó của Leila.

Và tôi cần gột rửa. Có lẽ nỗi đau này sẽ được rửa sạch dưới vòi nước.

Tôi đứng trong sảnh, chạm vào cái bàn gỗ, các ngón tay lơ đãng mân mê đường vân gỗ tinh tế của nó. Tôi đã từng muốn giao cấu với cô Steele trên này. Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng cô nằm dài trên bàn, đầu giữ chặt, cằm nâng lên, miệng mở trong ngất ngây, và mái tóc gợi cảm của cô để gọn một chỗ trên mép. Chết tiệt, thật khó chịu khi nghĩ về nó.

Chết tiệt.

Sự đau đớn xoắn từng khúc ruột của tôi.

Cô ấy đi rồi, Grey. Làm quen với nó đi.

Và như đã lấy lại được sự kiểm soát, tôi lê cơ thể mình trên gót chân.

VÒI NƯỚC nóng bỏng, nhiệt độ chỉ một mức thấp hơn đau đớn, như cách tôi thích. Tôi đứng dưới thác nước, cố gắng quên đi cô, hy vọng nhiệt độ này sẽ thiêu đốt hình ảnh khuôn mặt cô ấy ra khỏi đầu tôi và cả từng tấc da tấc thịt trên cơ thể tôi.

Nếu cô ấy đã đi, thì sẽ không quay lại.

Không bao giờ đâu.

Tôi cào tóc với quyết tâm kiên quyết.

Thật tốt khi được tự do.

Và tôi hít một hơi dài.

Không. Không gì hay ho khi được tự do nữa.

Tôi ngước mặt của tôi để dòng nước tuôn chảy xuống. Nó không dễ dàng như tôi nghĩ-tôi sẽ nhớ cô ấy nhiều lắm. Tôi dựa trán vào bức tường. Mới đêm hôm qua cô ấy vẫn còn ở đây với tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, những ngón tay vuốt ve kẻ hở trên tường nơi chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô đã chống tay lên.

Khốn kiếp thật.

Tắt nước, tôi bước ra phòng tắm. Khi quấn khăn tắm quanh hông, nó nhắc nhở tôi rằng: những ngày tiếp theo sẽ đen tối hơn và cả trống rỗng hơn, bởi vì cô ấy không còn ở đây nữa.

Không còn những e-mail hài hước, dí dỏm nữa.

Không còn cái miệng thông minh của cô ấy nữa.

Không còn sự tò mò nào nữa

Đôi mắt xanh lơ sáng ngời của cô sẽ không còn nhìn tôi thích thú trong bộ dạng thiếu vải … hay sốc … hoặc ham muốn. Tôi nhìn chằm chằm vào thằng ngốc buồn ủ ê cũng đang nhìn chằm chằm lại tôi trong gương phòng tắm.

“Mày đã làm cái quái gì thế hả, thằng khốn?” Tôi nhạo báng hắn. Và hắn cũng đáp trả những từ đó lại tôi với vẻ khinh bỉ cay độc. Và thằng khốn đó nháy mắt với tôi, đôi mắt màu xám mở to với vẻ lạnh lẽo và đau khổ.”Cô ấy sẽ sống tốt hơn nếu không có mày. Mày không thể làm những gì cô ấy muốn. Mày không thể cho cô ấy những gì cô ấy cần. Cô ấy muốn những thứ trái tim và hoa. Cô ấy xứng đáng được sống tốt hơn mày, thằng khốn bẩn thỉu.” Cự tuyệt lại hình ảnh đang trừng mắt với mình, tôi quay lưng lại với tấm gương.

Ngày hôm nay đúng là địa ngục.

Tôi lau khô ngực rồi mở ngăn kéo ra và mấy cái đồ lót và áo thun sạch sẽ. Lúc quay người lại tôi nhìn thấy một cái hộp nhỏ để trên gối. Cái chăn được kéo ra bên dưới tôi một lần nữa, để lộ vực thẳm bên dưới nó them lần nữa, miệng hộp khép hờ, chờ đợi tôi, và từ tâm trạng tức giận, tôi quay sang lo sợ.

Đó là một thứ gì đó từ cô. Cô ấy cho tôi cái gì chứ? Tôi vứt quần áo qua một bên rồi, hít một hơi thật sâu, ngồi lên giường và cầm cái hộp lên.

Đó là một cái tàu lượn. Một bộ lắp ráp mô hình Blaník L23. Một lời nhắn viết vội rơi từ phía trên cùng của hộp và rơi lên giường.

‘Nó gợi em nhớ về khoảngt thời gian hạnh phúc.

Cám ơn anh.

Ana’

Nó là món quà hoàn hảo từ một cô gái hoàn hảo.

Nỗi đau đâm vào tim tôi.

Tại sao điều này lại đau đớn đến vậy? Tại sao chứ?

Một số thứ đã mất từ lâu, kí ức xấu xí ấy lại khơi dậy, cố gắng dừng nó lại đi, ngay bây giờ. Không. Đó không phải là chuyện mà tôi muốn nghĩ tới lúc này. Tôi đứng dậy, vứt cái hộp lên giường, và vội vã mặc đồ. Lúc đã xong tôi lấy cái hộp và cả tờ giấy bắt đầu đi nghiên cứu. Tôi sẽ xử lý chuyện này tốt hơn bằng quyền lực của tôi.

CUỘC NÓI CHUYỆN CỦA TÔI VỚI WELCH KHÁ NGẮN GỌN. Và cuộc nói chuyện của tôi với Russell Reed- thằng khốn nói dối, đã kết hôn với Leila – còn ngắn gọn hơn. Tôi đã không biết rằng bọn họ đã kết hôn trong một ngày cuối tuần say rượu ở Vegas. Không cần thắc mắc tại sao cuộc hôn nhân của họ lại tan vỡ trong vòng mười tám tháng. Cô ấy bỏ hắn 12 tuần trước. Vậy giờ cô đang ở đâu,Leila Williams? Cô đang làm gì thế?

Tôi tập trung suy nghĩ vào Leila, cố gắng nghĩ ra một số manh mối từ quá khứ của chúng tôi để có thể biết cô ấy ở đâu.Tôi cần phải biết.Tôi cần biết là cô ấy an toàn.Và tại sao cô ấy lại đến đây?Sao lại là tôi? Cô ấy muốn nhiều hơn nữa,và tôi thì không,nhưng đó là việc rất lâu về trước rồi.Thật dễ dàng khi cô ta ra đi – hợp đồng của chúng tôi đã được chấm dứt theo thoả thuận chung.Trên thực tế,toàn bộ sự sắp xếp của chúng tôi đã rất chuẩn mực: đúng như cách nó nên là. Cô ấy đã rất tinh nghịch khi ở cùng với tôi, cố tình như vậy,và không phải là sinh vật bị hỏng như Gail miêu tả.

Tôi nhớ lại, cô ấy thích những khi chúng tôi ở phòng giải trí bao nhiêu. Leila thích những nút thắt.Một mảnh kí ức chợt hiện về – tôi buộc những ngón chân cái của cô vào nhau,xoay chân của cô ấy vào trong để cô không thể nắm chặt mông của mình và ngăn chạn những cơn đau. Yeah, và cô ấy yêu tất cả những thứ đó, tôi cũng vậy. Cô ấy từng là mọt người phục tùng tuyệt vời. Nhưng cô ấy không bao giờ bắt lấy sự chú ý của tôi như Anastasia Steele.

Cô ấy không bao giờ khiến tôi mất tập trung như Ana.

Tôi nhìn chằm chằm vào bộ tàu lượn trên bàn của mình và đồ lại những đường nét của chiếc hộp bằng tay của mình, biết rằng ngón tay của Anastasia đã chạm vào đó.

Anastasia đáng yêu của tôi.

Thật là một sự tương phản của cô với tất cả những người phụ nữ tôi biết. Người phụ nữ duy nhất mà tôi từng theo đuổi, và người duy nhất không thể cho tôi những gì tôi muốn.

Tôi không hiểu.

Tôi như sống lại từ khi tôi biết cô ấy. Vài tuần gần đây là thú vị nhất, khó đoán nhất, và hấp dẫn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã bị dụ dỗ từ thế giới đơn sắc của mình vào một nơi đầy màu sắc – và cô ấy vẫn chưa thể trở thành những gì tôi cần.

Tôi úp mặt vào lòng bàn tay. Cô ấy sẽ không bao giờ thích những gì tôi làm. Tôi đã cố gắng để thuyết phục bản thân mình rằng chúng tôi có thể làm được việc chết tiệt này, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, không bao giờ. Cô ấy tốt hơn khi không có tôi. Việc gì mà cô ấy lại thích một con quái vật chết tiệt người không thể chịu được việc bị đụng chạm?

Và cô ấy đã mua cho tôi món quà chu đáo này. Có ai đã làm điều đó cho tôi, ngoài gia đình tôi? Tôi nghiên cứu chiếc hộp một lần nữa và mở nó ra. Tất cả phần nhựa của sự khéo léo này đang bị mắc kẹt dưới một lưới điện,quấn trong giấy bóng kính. Những kí ức cô ấy hò hét trong chiếc tàu khi chúng tôi chơi tàu lượn hiện về trong đầu – tay cô ấy đưa cao,chuẩn bị tinh thần chống cái mái hiên bằng Perpex.Tôi không thể không mỉm cười.

Lạy chúa,điều đó thật vui – tương đương với việc kéo bím tóc của cô ấy trong những cuộc chơi. Bím tóc Ana…Tôi dập tắt ý nghĩ đó ngay lập tức. Tôi không muốn đến đó,lần tắm đầu tien của chúng tôi. Và tôi bỏ lại với ý nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại cô ấy nữa.

Vực thẳm hé mở.

KHÔNG. Không bao giờ nữa.

Tôi cần phải làm chiếc máy bay này. Nó sẽ là một sự xao lãng.Mở các lớp giấy bóng kính,tôi nhìn lướt qua giấy hướng dẫn. Tôi cần keo dán,keo dán mô hình.Tôi tìm trong các ngăn bàn của mình.

Chết tiệt. Nép ở sau ngắn kéo,tôi thấy một hộp da đỏ có chứa đôi bông tai Cartier. Tôi không bao giờ có cơ hội đưa chúng cho cô ấy – và giờ là không bao giờ.

Tôi gọi Andrea và để lại một tin nhắn trên điện thoại cô ấy, yêu cầu cô ấy huỷ lịch tối nay. Không thể đối mặt với những buổi dạ tiệc, không thể nào với các cuộc hẹn của tôi.

Tôi mở chiếc hộp da đỏ và kiểm tra các bông tai. Chúng thật đẹp: đơn giản nhưng thanh lịch, hệt như sự mê hoặc của Quý cô Steele…người đã bỏ tôi đi sáng nay vì tôi đã trừng phạt cô ấy…vì tôi đã dồn ép cô ấy quá mức.Tôi nghĩ trong đầu một lần nữa. Nhưng cô ấy để tôi làm điều đó. Cô đã không cản tôi. Cô ấy để tôi làm vậy vì cô ấy yêu tôi. Ý nghĩ đó thật là khủng khiếp, và tôi bỏ nó đi ngay lập tức. Cô ấy không thể. Nó thật đơn giản: không ai có thể cảm thấy như thế với tôi. Không nếu họ biết tôi.

Cố lên,Grey. Tập trung lên.

Keo dán chết tiệt ở đâu rồi? Tôi để bông tai trở lại trong ngăn kéo và tiếp tục việc tìm kiếm của mình.

Trống rỗng.

Tôi gọi Taylor.

“Ngài Grey?”

“Tôi cần một ít keo mô hình.”

Anh ta ngừng lại một lát. “Cho loại mô hình gì,thưa ngài?”

“Một chiếc tàu lượn mô hình.”

“Gỗ Balsa hay nhựa?”

“Nhựa.”

“Tôi có một ít, tôi sẽ mang nó xuống ngay bây giờ thưa ngài.”

Tôi cảm ơn anh ta, hơi choáng váng vì anh ta có mô hình keo. Ít phút sau,anh ấy gõ cửa.

“Mời vào.”

Anh ấy đi vào nơi nghiên cứu của tôi và đặt một hộp đựng keo nhỏ trên bàn. Anh ấy vẫn chưa đi và tôi phải hỏi.

“Tại sao anh lại có loại keo này?”

“Tôi dựng một chiếc máy bay kì lạ.” Gương mặt anh ta đỏ dần lên.

“Ồ” Tính tò mò của tôi được khơi gợi.

“Bay lượn là tình yêu đầu tiên của tôi,thưa ngài.”

Tôi không hiểu.

“Mù màu.”anh ấy giải thích thẳng thừng.

“Vì vậy anh đã trở thành một thuỷ thủ?”

“Vâng, thưa ngài.”

“Cảm ơn vì cái này.”

“Không có gì, ngài Grey, ngài đã ăn chưa?”

Câu hỏi của anh ấy làm tôi ngạc nhiên.

“Tôi không đói, Taylor, làm ơn đi đi, tận hưởng buổi chiều của anh với con gái, và tôi sẽ gặp anh vào ngày mai. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Anh ấy dừng lại một lát,và sự khó chịu trong tôi dâng lên. Đi đi.

“Tôi ổn.” Chết tiệt,giọng nói của anh ấy đang tắt nghẽn.

“Thưa ngài.” Anh ấy gật đầu. “Tôi sẽ trở lại vào tôi ngày mai.”

Tôi dành cho anh ấy một cái gật đầu thô bạo nhanh chóng, và anh ấy đã đi.

Lần cuối cùng Taylor gợi ý tôi thứ gì đó để ăn là khi nào? Tôi hẳn phải trông thảm hại hơn tôi nghĩ. Hờn dỗi, tôi lấy hộp keo.

CHIẾC TÀU LƯỢN ĐANG TRONG lòng bàn tay tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn nó với một cảm giác thành tựu, những kỉ niệm về chuyến bay bủa vây kí ức của tôi. Anastasia đã không thể tỉnh dậy – tôi mỉm cười khi nhớ lại – và lần đầu cô ấy đã khó khăn,giải giáp và đẹp,và buồn cười.

Chúa ơi,đó làm niềm vui: Sự kích thích nữ tính của cô ấy trong chuyến bay ,tiếng hò hét,và sau đó,nụ hôn của chúng tôi.

Đó là sự nỗ lực lần đầu của tôi để hơn nữa. Nó thật phi thường khi trong một thời gian ngắn như vậy tôi đã thu thập được thật nhiều kỉ niệm hạnh phúc.

Nỗi đau tràn về lần nữa – cằn nhằn,đau đớn,nhắc nhở tôi về tất cả những gì tôi đã mất.

Tập trung vào chiếc tàu lượn đi, Grey.

Giờ tôi phải dán những miếng ghép vào chỗ,chúng là những thứ cầu kỳ chết tiệt.

CUỐI CÙNG THÌ MIẾNG CUỐI CÙNG cũng đang khô lại. Chiếc tàu của tôi đã đăng kí FAA riêng của mình. Tháng mười một. Chín. Năm. Hai. Echo.Charlie. Echo Charlie.

Tôi ngước nhìn ánh sáng đang mờ dần. Muộn rồi. Ý nghĩ của tôi là làm sao có thể đưa những thứ này cho Ana xem.

Không còn Ana nữa.

Tôi nghiến răng và gồng cứng vai mình. Chậm rãi đứng lên,tôi nhận ra rằng mình đã không ăn gì cả ngày hoặc uống bất cứ thứ gì,và đầu tôi đang phập phồng.

Tôi cảm thấy thật tệ hại.

Tôi kiếm trai điện thoại với hy vọng cô ấy sẽ gọi,nhưng chỉ có một tin nhắn từ Andrea.

CC GALA Canx

Hy vọng mọi thứ đều ổn.

A

Trong khi tôi đang đọc tin nhắn của Andrea thì điện thoại rung.Nhịp tim của tôi ngưng lại ngay lập tức, sau đó rơi xuống khi nhận ra đó là Elena.

“Chào.”Tôi không bận tâm che giấu sự thất vọng của mình.

“Christian, đó có phải cách mà cậu chào không? Cậu đã ăn phải gì thế?” Cô ấy mắng,nhưng giọng nói đầy hài hước.

Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Đó là hoàng hôn ở Seattle.Tôi tự hỏi nhanh Ana đang làm gì. Tôi không muốn kể Elena nghe về việc đã xảy ra, tôi không muốn nói thành lời những lời đó ra và làm nó trở thành hiện thực.

“Christian. Chuyện gì? Nói tôi nghe đi.” Giọng cô ấy chuyển sang lỗ mãn và khó chịu.

“Cô ấy đã bỏ tôi.” tôi lẩm bẩm,nghe rất buồn rầu.

“Ồ”Elena có vẻ ngạc nhiên.”Có muốn tôi ghé qua không?”

“Không.”

Cô ấy hít một hơi thật sâu. “Cuộc sống này không dành cho tất cả mọi người.”

“Tôi biết.”

“Chết tiệt. Christian, giọng của cậu nghe thảm quá.Cậu có muốn đi ra ngoài ăn tối không?”

“Không.”

“Tôi sẽ qua đó.”

“Không, Elena. Tôi đang không khoẻ. Tôi mệt mỏi và tôi muốn ở một mình. Tôi sẽ gọi cô trong tuần này.”

“Christian…điều đó là tốt nhất.”

“Tôi biết rồi, bye.”

Tôi cúp máy. Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, cô ấy khuyến khích tôi bay đến Savannah. Có lẽ cô ấy biết ngày này sẽ đến. Tôi quắc mắt vào chiếc điện thoại,quăng nó lên bàn của mình,và đi tìm kiếm thứ gì đó để uống và ăn.

TÔI KIỂM TRA tủ lạnh.

Chả có gì.

Trong tủ ly tôi tìm thấy một túi bánh quy. Tôi mở ra và ăn một cái khi tôi đi về phía cửa sổ. Bên ngoài,màn đêm buông xuống: ánh đèn lấp lánh và nhấp nháy trong cơn mưa tầm tã. Thế giới xoay chuyển tiếp tục.

Cố lên,Grey.

Cố lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play