Tôi thẫn thờ nhìn ngọn lửa cháy bập bùng. Ánh lửa vàng nhảy nhót rung rinh, lấp lóe ánh xanh cô-ban trong lò sưởi ở căn hộ của Christian. Mặc dù hơi nóng từ đó phả ra và đã quấn chặt chiếc chăn lên hai vai, tôi vẫn lạnh run người. Cái lạnh thấu xương.
Tôi có nghe thấy tiếng lao xao, nhiều giọng nói thầm thì. Nhưng bọn họ đều ở đâu đó xa xăm lắm. Tôi chẳng nghe rõ tiếng ai cả. Tôi chỉ nghe được tiếng rít khe khẽ của khí đốt chỗ đám lửa.
Tôi nghĩ tới lúc chúng tôi gặp nhau hôm qua ở nhà với những lò sưởi lớn - trong lò có gỗ thật cháy bừng bừng. Tôi muốn làm tình với Christian trước ánh lửa thực. Tôi muốn yêu Christian trước ngọn lửa này. Phải rồi, sẽ vui lắm đây. Chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ ra những cách để không sao quên được, như những lần chúng tôi đã ái ân. Tôi tự cười nhạo chính mình, mặc dù lần nào chúng tôi cũng yêu nhau dữ đi được. Phải đấy, chính thế cũng đáng nhớ mà. Anh đâu rồi?
Ngọn lửa cứ rung ra rung rinh và nổ tanh tách, hơi nóng bao quanh, mà tôi vẫn run lẩy bẩy. Tôi chỉ để ý tới vẻ đẹp chập chờn chói lói của ánh sáng. Nó đẹp mê hồn.
Ana, em làm tôi mê mẩn.
Anh đã nói thế lần đầu tiên ngủ cùng trên chiếc giường của tôi.
Tôi đưa hai tay ôm chặt quanh mình, thế giới thực tại lại đổ ập xuống, hiện thực lại len lỏi vào nhận thức của tôi. Nỗi trống trải trong lòng càng ngày càng lớn dần lên. Chiếc Charlie Tango bị mất tích.
“Ana. Của cô này,” bà Jones dịu dàng dỗ dành, tiếng gọi êm ái của bà kéo tôi trở lại căn phòng, về với hiện tại, với nỗi đau đớn thăm thẳm. Bà đưa ra một tách trà. Tôi đón lấy đầy biết ơn, nhưng tiếng tách đĩa leng keng để lộ hai bàn tay tôi đang run lẩy bẩy.
“Cảm ơn bà,” tôi khẽ nói, giọng khản đặc vì nước mắt nghèn nghẹn và cổ họng tắc cứng. Mia đang ngồi phía đầu bên kia chiếc ghế bành hình chữ U rộng thênh thang, tay nắm tay mẹ Grace. Họ nhìn sang tôi, khuôn mặt đẹp đẽ in hằn nỗi đớn đau và lo lắng. Bác Grace nhìn già sọm đi - tình mẫu tử lo lắng cho con trai mà. Tôi lặng lẽ chớp mắt đáp lại họ. Tôi không thể nặn ra nổi lấy một nụ cười để an ủi, nước mắt cũng không - chẳng gì hết ngoài nỗi trống trải ngày càng gia tăng. Tôi ngó sang Elliot, José và Ethan, họ đang đứng quanh chỗ quầy bar, ai cũng nghiêm sắc mặt, nói chuyện khe khẽ. Họ đang hạ giọng trao đổi chuyện gì đó. Phía sau lưng họ, bà Jones đang lúi húi trong bếp.
Kate đang trong phòng xem TV theo dõi bản tin địa phương. Tôi nghe thấy âm thanh thoang thoảng từ chiếc TV plasma màn hình lớn. Tôi không chịu đựng nổi nếu lại phải thấy bản tin ấy lần nữa - CHRISTIAN GREY ĐANG MẤT TÍCH - rồi bắt gặp khuôn mặt đẹp đẽ của anh trên TV.
Bỗng nhiên tôi chợt nhận ra rằng mình chưa từng gặp nhiều người cùng lúc đến thế ở trong căn phòng này như bây giờ, mặc dù trông họ như bị co nhỏ lại vì nó quá rộng rãi. Như những hòn đảo bé nhỏ đầy mất mát, những con người đầy lo lắng tụ tập trong nhà của anh chàng Đa Sự. Anh ấy sẽ nghĩ gì khi thấy họ ở đây nhỉ?
Ở đâu quanh đây, Taylor và bác Carrick đang nói chuyện với mấy nhà chức trách, họ chỉ cung cấp được những thông tin nhỏ giọt nhưng đều vô nghĩa. Vấn đề là anh ấy vẫn còn mất tích. Anh ấy biến mất đã tám tiếng đồng hồ. Không một tín hiệu, không một lời nhắn nào để lại. Cuộc tìm kiếm vừa bị đình lại - tất cả những gì tôi biết được chỉ có thế. Quá ư mịt mù. Và chúng tôi vẫn chẳng biết anh đang ở đâu. Anh ấy có thể bị thương, bị đói, thậm chí còn tệ hơn thế. Ôi đừng!
Tôi thầm cầu khấn Chúa. Xin Người phù hộ cho Christian được an toàn. Xin Người che chở cho anh ấy bình yên. Tôi lặp đi lặp lại nó trong đầu - câu thần chú như chiếc phao cứu đắm, một việc cụ thể để tôi bấu víu vào trong cơn tuyệt vọng. Tôi gạt đi suy nghĩ tệ hại nhất. Không, đừng có nghĩ thế. Vẫn còn hy vọng mà.
“Em là phao cứu đắm của đời tôi.”
Những lời Christian đã nói trở về ám ảnh tôi. Phải rồi, luôn còn hy vọng mà. Tôi không được nản lòng. Lời anh nói cứ vang vọng trong tâm khảm tôi.
“Giờ anh là một tín đồ trung thành của chủ nghĩa thoả mãn cấp bách. Kẻ tận hưởng lạc thú, Ana.”
Tại sao tôi không trân trọng những tháng ngày ấy?
“Anh sẽ làm thế vì cuối cùng anh đã gặp được người mà mình muốn sống cùng trọn cuộc đời.”
Tôi nhắm mắt lại và thầm cầu nguyện. Xin đừng để cuộc sống của anh ấy ngắn ngủi thế. Cầu xin Người. Chúng tôi ở bên nhau chưa bao lâu... chúng tôi cần nhiều hơn thế nữa. Chúng tôi đã cùng nhau làm nhiều điều suốt mấy tuần qua, đã tiến được khá xa. Không thể kết thúc đột ngột như vậy. Những khoảnh khắc âu yếm bên nhau: vệt son môi, khi anh ấy làm tình cùng tôi lần đầu ở khách sạn Olympic, lúc đối diện nhau trên đầu gối anh và sẵn sàng cùng nhau, rồi sau rất lâu tôi được chạm vào anh.
“Anh vẫn thế mà, Ana. Anh yêu em và cần em. Xin em, chạm vào anh đi.”
Ôi, tôi yêu anh ấy biết bao. Tôi sẽ chẳng còn là gì nữa nếu vắng anh, chẳng khác gì bóng hình tăm tối - mọi ánh sáng bị hút cạn kiệt. Không, đừng như thế... Christian tội nghiệp của tôi.
“Là anh đây, Ana. Trọn vẹn anh... Và anh là của em. Anh phải làm gì đây để khiến em nhận ra điều đó? Để em thấy rằng anh muốn em và hiểu được em. Anh yêu em mà. ”
Em cũng thế, chàng trai Muôn Vàn Ẩn Số của em à.
Tôi mở mắt nhìn vô hồn vào ngọn lửa, những kỉ niệm lúc hai đứa bên nhau lướt qua tâm trí tôi: niềm vui trẻ thơ của anh ấy khi chúng tôi giong buồm và lướt sóng; ánh mắt đắm đuối đẹp mê hồn khi anh nảy ra những trò tinh quái; rồi cả khiêu vũ nữa chứ, lúc khiêu vũ ngay tại đây theo nhạc, những điệu vũ xoay vòng trong phòng; hay điệu bộ hy vọng thấp thỏm hôm qua lúc ở nhà - trông đẹp đến mê hồn.
“Anh sẽ rải thế giới của mình rạp dưới chân em, Anastasia. Anh muốn em mãi mãi, cả thể xác lẫn tâm hồn.”
Ôi, xin Người, hãy phù hộ cho anh được bình yên. Anh không thể ra đi thế được. Anh là trung tâm vũ trụ của tôi.
Vô tình tôi khóc nấc lên. Tôi vội đưa tay lên che miệng. Không được, phải mạnh mẽ lên.
José đột nhiên ở ngay cạnh tôi, hay có khi cậu ấy tới được một lúc rồi nhỉ? Không biết nữa.
“Cậu có muốn gọi cho ba mẹ không?” Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi han.
Không! Tôi lắc đầu và siết chặt tay José. Tôi không thốt lên lời, biết chắc nếu cất được tiếng nào thì ngã quy mất, ấy thế nhưng cái siết tay ấm áp và dịu dàng của cậu bạn không khiến tôi được an ủi hơn.
Ôi, mẹ ơi. Môi tôi rưng rưng khi nghĩ đến mẹ. Có nên gọi cho bà không? Không được, chẳng lường trước được mẹ sẽ phản ứng thế nào. Có lẽ gọi dượng Ray thì được; ông là người biết kìm nén - hầu như chưa bao giờ, kể cả khi đội bóng Mariners thua trận.
Bác Grace đứng dậy tiến tới chỗ mấy người con trai, khiến tôi nhìn theo. Chắc hẳn đây là lần bà ngồi im một chỗ lâu nhất từ trước tới nay. Mia cũng tới ngồi cạnh tôi, siết chặt tay tôi.
“Anh ấy sẽ về mà,” giọng cô bé lúc đầu còn dứt khoát, nhưng đến cuối thì vỡ òa. Mắt cô bé mở tròn, viền đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt và lộ rõ vẻ thiếu ngủ.
Tôi ngước nhìn Ethan, cậu đang ngó Mia còn Elliot thì choàng tay quanh người mẹ. Tôi liếc đồng hồ. Đã quá mười một giờ, sắp tới nửa đêm rồi. Thời gian chết tiệt! Mỗi tiếng trôi quá, nỗi trống trải giằng xé càng nhân lên, xâm chiếm tôi, bóp nghẹt tôi. Tôi hiểu rằng sâu thẳm trong lòng mình đã chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Tôi nhắm mắt lại thầm cầu khấn, siết chặt cả tay Mia và José.
Lại mở mắt ra, tôi nhìn thẫn thờ vào ngọn lửa. Tôi có thể hình dung nụ cười duyên dáng của anh - nét mặt tôi yêu dấu nhất, hình ảnh lờ mờ của một Christian đích thực, Christian có thực của tôi. Anh ấy có muôn hình vạn trạng: cỗ máy siêu kiểm soát, CEO tài ba, có sở thích tình dục đặc biệt, thành thạo kĩ năng tình ái, một kẻ thích thống trị nhưng đồng thời - thơ ngây như bé con thích đồ chơi. Tôi mỉm cười. Nào xe hơi, thuyền buồm, máy bay, chiếc trực thăng Charlie Tango... Ôi chao cậu bé lạc lõng, giờ thì đang thất lạc.
Nụ cười trên mặt tôi lịm dần, nỗi đau lại len lỏi thấu qua cơ thể tôi. Tôi nhớ đến anh dưới vòi hoa sen, gột rửa những dấu son môi hôm nào.
“Anh chẳng là gì đâu, Ana. Chỉ có vỏ ngoài là con người. Anh không có trái tim. ”
Nghẹn ngào, ôi, Christian, anh thực sự có trái tim mà, và nó là của em. Em muốn yêu thương nó mãi mãi. Mặc dù anh thật phức tạp và khó tính, tôi vẫn yêu anh ấy. Sẽ luôn luôn yêu anh. Chẳng có ai khác nữa cả. Suốt đời.
Tôi nhớ lại lúc ngồi ở quán Starbucks cân nhắc những lý lẽ tán thành hay phản đối Christian. Dù rằng có cả mớ phản đối, hay chuyện đống ảnh tôi tìm thấy ban sáng nay, giờ tất cả đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Chỉ còn ngóng trông anh và thấp thỏm liệu anh có trở về nữa hay không thôi, ôi con cầu xin Người, hãy đưa anh ấy quay về, xin cho anh được bình yên. Con sẽ nguyện đi nhà thờ... Con sẽ sẵn sàng làm bất kể điều gì. Ôi chao, nếu tôi đón anh trở về được, tôi sẽ trân trọng từng tháng ngày. Giọng nói anh lại vang lên trong đầu tôi: “Tận hưởng mọi khoái lạc, Ana.”
Tôi nhìn đăm đăm vào lò sưởi, ngọn lửa vẫn cháy tí tách và xoắn xuýt lấy nhau, phát ra những tia sáng rực rỡ. Thế rồi tiếng bác Grace kêu thét lên, mọi thứ rơi vào trạng thái tua chầm chậm.
“Christian!”
Tôi ngoảnh sang đúng lúc thấy bác Grace vừa từ đâu đó sau lưng tôi băng qua căn phòng rộng, và ở lối vào là một Christian đang đứng thất thểu. Anh chỉ mặc quần âu với áo sơ mi xắn tay, tay cầm áo vest, giày và tất. Trông anh ấy mệt mỏi, nhếch nhác và cực kì đẹp đẽ.
Ôi chao ôi... Christian đây rồi. Anh ấy còn sống. Tôi điếng người ngắm anh, cố gắng trấn an xem mình đang gặp ảo giác hay quả thực là anh đây.
Nét mặt anh rất hoang mang. Anh buông áo và giày xuống nền nhà đúng lúc mẹ Grace nhào tới, hay tay ghì chặt quanh cổ anh và hôn thật mạnh lên má anh.
“Mẹ à!”
Christian cúi nhìn bà, cực kì bối rối.
“Mẹ tưởng sẽ không còn được gặp con nữa,” Grace thổn thức, giọng nói chất chứa nỗi sợ hãi.
“Mẹ à, con về rồi.” Tôi nhận thấy nỗi khiếp đảm trong giọng nói của anh.
“Mẹ như chết đi sống lại cả ngàn lần ngày hôm nay,” bà nói tiếp, giọng rất khẽ, như thốt ra những suy nghĩ trong lòng tôi. Bác Grace nấc lên rồi nức nở, nước mắt không kìm nổi cứ tuôn rơi. Christian nhăn mặt, sợ hãi hay xấu hổ nhỉ, tôi không biết nữa - rồi tích tắc sau, anh ôm choàng lấy bà trong lòng mình.
“Ôi, Christian,” bà nghẹn ngào, quàng quanh người anh, khóc như mưa lên cổ anh - chẳng còn giữ ý nữa - còn Christian không hề tránh né. Anh cứ ôm lấy mẹ, lắc lư dỗ dành bà. Nước mắt nóng hổi dâng đầy mắt tôi. Bác Carrick la toáng lên từ hành lang.
“Nó còn sống! Trời ạ - con về rồi!” ông từ phòng làm việc của Taylor đi ra, tay vẫn cầm điện thoại, rồi ôm chầm lấy hai mẹ con, mắt nhắm nghiền nhẹ nhõm.
“Bố ạ?”
Mia ré lên tiếng gì đó khó hiểu bên cạnh tôi, rồi bật dậy chạy tới chỗ bố mẹ, ôm chầm lấy mọi người.
Cuối cùng nước mắt tuôn như thác trên má tôi. Anh ấy về rồi, anh ấy bình yên rồi. Nhưng tôi không sao nhúc nhích nổi.
Carrick tách ra đầu tiên, lau mắt rồi vỗ vai Christian. Rồi đến Mia buông tay ra, và Grace lùi lại.
“Mẹ xin lỗi,” bà lẩm bẩm.
“Thôi nào mẹ - ổn cả rồi,” Christian thốt lên, nét mặt vẫn còn ngỡ ngàng.
“Con ở đâu thế hả? Có chuyện gì thế?” Grace hỏi dồn dập và đưa tay lên ôm mặt.
“Mẹ à,” Christian khẽ gọi. Anh lại kéo bà vào lòng mình và hôn lên đỉnh đầu bà. “Con về rồi. Con khỏe mà. Chỉ là chuyến đi về từ Portland dài lê thê kinh khủng. Cả một ban đón tiếp thế này là sao nhỉ?” Anh ngước lên và nhìn lướt khắp phòng tới khi mắt anh khóa chặt với mắt tôi.
Anh chớp mắt và liếc vội sang José, cậu ấy vừa buông tay tôi ra. Miệng Christian mím chặt lại. Tôi đắm mình trong ánh nhìn của anh và lòng thấy nhẹ nhõm hẳn, chỉ thấy mệt lử, kiệt sức và cực kì hoan hỉ. Nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng tuôn rơi. Christian quay lại với mẹ.
“Mẹ à, con ổn mà. Có chuyện gì thế?” Christian vỗ về bà. Mẹ anh đưa hai tay lên ôm lấy má con.
“Christian, con bị mất tích. Chuyến bay của con - chẳng liên lạc gì với Seattle cả. Sao con không gọi gì cho bố mẹ?” Christian nhướng mày ngạc nhiên. “Con không biết là mất nhiều thời gian đến thế.”
“Sao con không gọi điện?”
“Điện thoại con hết pin.”
“Sao không dừng lại... mà gọi bằng dịch vụ?”
“Mẹ à - chuyện dài lắm.”
“Ôi, Christian! Đừng bao giờ làm thế với mẹ nữa. Hiểu không hả?” Bà suýt thét lên mắng con.
“Vâng thưa mẹ.” Anh đưa tay lau nước mắt cho bà rồi lại ôm lấy mẹ. Khi bà đã trấn tĩnh lại, anh mới buông mẹ ra để ôm Mia, cô bé vỗ vào lưng anh đen đét.
“Anh làm cả nhà lo quá đi mất!” Cô bé nghẹn ngào, và cũng giàn giụa nước mắt.
“Anh về rồi mà, ơn Chúa.” Christian thì thầm.
Khi Elliot tiến tới gần, Christian buông Mia để cô bé ra với bố, ông đang choàng một bên tay ôm vợ, tay kia quàng quanh con gái. Elliot ôm lấy Christian rất nhanh, khiến Christian rất ngỡ ngàng, rồi vỗ vào lưng em trai mình thật mạnh.
“Gặp cậu mừng quá,” Elliot nói thật to, có phần cộc lốc như thể cố che giấu cảm xúc của mình.
Mặc dù nước mắt vẫn tuôn rơi trên má tôi như suối, tôi vẫn thấy rất rõ tất cả. Cả căn phòng thấm đẫm tình yêu thương không điều kiện. Anh ấy vẫn luôn ở trong tình cảm đó; chỉ là chưa bao giờ đón nhận nó trước kia, kể cả bây giờ anh ấy vẫn cứ hoàn toàn lạc lõng.
Nhìn kìa, Christian, tất cả mọi người đều yêu anh. Có lẽ giờ anh sẽ bắt đầu tin vào điều đó.
Kate đang đứng sau lưng tôi - cô ấy chắc vừa từ phòng xem TV đi ra - cô bạn đưa tay vuốt tóc tôi.
“Anh ấy thực sự về rồi, Ana à,” cô ấy nhẹ nhàng dỗ dành.
“Con tới chào cô nàng của con đây,” Christian bảo bố mẹ mình. Họ gật đầu, mỉm cười và đứng tránh sang một bên.
Anh ấy bước lại chỗ tôi, đôi mắt xám sáng long lanh mặc dù đang mệt mỏi nhưng vẫn đẹp sững người. Từ sâu thẳm nội tâm, tôi tìm thấy sức mạnh để nhấc bước và nhào vào vòng tay rộng mở của anh.
“Christian!” Tôi nấc lên.
“Yên nào,” anh ôm tôi, dỗ dành, vùi mặt vào tóc tôi và hít vào thật sâu. Tôi ngước khuôn mặt lem nhem nước mắt lên, anh hôn tôi rất nhanh.
“Chào em,” anh thì thào.
“Chào anh,” tôi khẽ đáp, cục nghẹn chặn nơi cổ họng tôi đang tan ra.
“Nhớ anh không?”
“Chút chút.”
Anh cười tươi. “Anh biết mà.” Và bàn tay anh đưa lên nhè nhẹ lau đi dòng nước mắt cứ không chịu ngừng chảy trên má tôi.
“Em cứ tưởng... tưởng rằng...” Tôi điếng người.
“Anh thấy rồi. Thôi mà... anh về rồi. Ở đây rồi...” Anh thì thào rồi lại hôn tôi âu yếm.
“Anh không sao chứ?” Tôi buông anh ra, chạm vào ngực, vào tay, lên vùng eo của anh - ôi chao, cảm nhận được hơi ấm áp, đầy sức sống và nhục cảm đàn ông dưới những ngón tay mình - củng cố cho tôi rằng anh đang ở đây, đứng ngay trước tôi. Anh lùi lại. Anh đã về. Anh ấy không tránh né, cứ nhìn tôi đăm đăm.
“Anh ổn mà. Anh sẽ không đi đâu hết.”
“Ôi, tạ ơn Chúa.” Tôi lại ghì lấy eo anh, thế là anh lại ôm chầm lấy tôi. “Anh đói bụng chưa? Có cần uống chút gì không?”
“Có.”
Tôi lùi lại định đi lấy đồ uống cho anh, nhưng anh không buông tôi ra. Anh đỡ tôi bằng một bên cánh tay rồi chìa tay ra với José.
“Chào ngài Grey,” José nói khách sáo.
Christian khụt khịt mũi. “Cứ gọi là Christian được rồi,” anh đáp.
“Christian, mừng anh đã về. Rất vui khi thấy anh ổn cả... Và... à, cảm ơn anh đã cho tôi nghỉ lại.”
“Không có gì.” Christian nheo mắt, nhưng bà Jones đột ngột đến bên cạnh khiến anh quay sang. Bỗng nhiên tôi nhận ra bà ấy không được chỉn chu như mọi khi. Lúc nãy tôi không để ý thấy. Tóc buông xõa, bà mặc chiếc quần chun mềm màu xám, áo nỉ xám rộng thùng thình có phù hiệu WSU COUGARS phía vạt trước khiến bà trông nhỏ thó. Xem ra bà ấy trẻ hơn đến vài tuổi.
“Tôi mang chút gì cho cậu nhé, cậu Grey?” Bà đang dùng khăn giấy lau mắt.
Christian mỉm cười thân thiện đáp lại. “Phiền bà lấy một cốc bia nhé, Gail, loại Budvar ấy, và kèm ít đồ ăn.”
“Để em đi lấy cho,” tôi lí nhí, chỉ muốn được làm gì đó cho anh chàng của tôi.
Các thành viên gia đình quây quần lại, cả Ethan và Kate cũng lại gần. Anh bắt tay Ethan và hôn phớt lên má Kate. Bà Jones quay lại với một chai bia và một chiếc cốc. Anh ấy nhận chai bia nhưng nhìn chiếc cốc lắc đầu. Bà Jones mỉm cười và quay lại bếp.
“Em không uống món nào mạnh hơn thì lạ nhỉ,” Elliot lầu bầu. “Thế chuyện quái gì xảy ra thế hả? Tin đầu tiên anh nghe được là khi bố gọi điện báo cái thứ biết bay đó bị mất tích.”
“Elliot!” Grace mắng ngay.
“Máy bay trực thăng chứ,” Christian làu bàu chỉnh lại Elliot, ông anh trai thì cười toe toét, tôi đoán đây chắc vẫn là kiểu đùa cợt trong gia đình.
“Cứ ngồi xuống rồi em kể cho mà nghe.” Christian kéo tôi tới chiếc ghế salon, rồi mọi người cùng ngồi xuống, mắt nhìn chờ đợi Christian. Anh uống một hơi bia dài. Anh ấy thấy Taylor đang thập thò ở cửa và gật đầu. Taylor gật đầu đáp lại.
“Con gái anh thế nào?”
“Giờ cháu nó ổn rồi. Báo động giả, thưa ngài.”
“Tốt rồi.” Christian mỉm cười.
Con gái anh ấy ư? Có chuyện gì với con gái Taylor thế? “Rất vui khi thấy ngài đã về. Có việc gì không ạ?”
“Ta phải đi nhặt chiếc trực thăng về.”
Taylor gật đầu. “Bây giờ hay để sáng mai thưa ngài?”
“Tôi nghĩ để sáng đi, Taylor.”
“Tốt rồi, ngài Grey. Còn gì nữa không?”
Christian lắc đầu và giơ chiếc chai về phía anh ta. Taylor nở nụ cười hiếm hoi - còn hiếm hơn cả khi Christian cười ấy chứ, rồi đi ra ngoài, có lẽ là về phòng làm việc hoặc phòng ngủ.
“Christian, chuyện gì xảy ra thế con?” Carrick cất tiếng hỏi.
Christian bắt đầu kể. Anh đang bay trên Charlie Tango với Ros, nhân vật thân tín thứ hai của mình để đàm phán việc tài trợ cho WSU ở Vancouver. Tôi quá bàng hoàng, chỉ đủ sức bắt kịp câu chuyện. Tôi đang nắm tay Christian và nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài của anh, với những móng tay được cắt tỉa chỉn chu, những nếp nhăn ở khớp tay, ngắm chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Omega với ba đĩa đồng hồ nhỏ. Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh trong khi anh tiếp tục câu chuyện.
“Ros chưa bao giờ thấy núi Saint Helens, thế nên trên đường bay về, để tận hưởng, bọn con làm một đường bay vòng nhanh thôi. Con nghe tin việc hạn chế bay tạm thời có thay đổi, nên con muốn ngắm cảnh xem sao. Thế là, may sao bọn con lại làm thế. Chúng con bay thấp xuống, cách mặt đất khoảng sáu mươi mét, thì bảng tín hiệu báo sáng. Có lửa cháy ở đuôi máy bay - chẳng có lựa chọn nào khác nên con đành tắt mọi nguồn điện và hạ cánh.” Anh lắc đầu. “Con đáp xuống cạnh Hồ Silver, để Ros xuống, rồi cố dập lửa.”
“Lửa cháy ư? Cả động cơ à?” Carrick hốt hoảng.
“Vâng.”
“Khỉ thật! Bố tưởng...”
“Con biết,” Christian ngắt lời ông. “May thế nào con lại bay rất thấp,” anh khẽ nói. Tôi rùng mình. Anh buông tay tôi ra và quàng cả cánh tay quanh người tôi.
“Lạnh à?” anh hỏi. Tôi lắc đầu.
“Anh dập lửa bằng cách nào thế?” Kate cất tiếng hỏi, bản tính điều tra kiểu Carla Bernstein[1] của cô nàng nhập cuộc rồi đây. Chậc, thỉnh thoảng cô ấy nói năng cộc lốc nhỉ.
[1] Ám chỉ Carl Bernstein (14/02/1944): là nhà văn, nhà báo điều tra người Mỹ.
“Bình cứu hỏa. Bọn anh phải mang theo, luật quy định thế.” Christian đáp với giọng đều đều.
Giọng anh từ nơi xa xôi vọng về lởn vởn trong tâm trí tôi. Anh hằng ngày lại tạ ơn Thượng đế khi để em tới phỏng vấn anh chứ không phải Katherine Kavanagh.
“Sao con không gọi cho mọi người hoặc dùng điện đàm?” Grace hỏi.
Christian lắc đầu. “Khi tắt hết điện rồi, bọn con không còn điện đàm nữa. Mà con không dám liều bật điện lên vì đám cháy. Định vị GPS trên BlackBerry vẫn hoạt động, nên con có thể tìm được con đường ở gần nhất. Mất bốn tiếng đi bộ tới đó. Ros phải lết không ra hơi.” Miệng Christian mím lại chê trách.
“Bọn con chẳng gặp điểm liên lạc điện thoại nào. Chẳng có bưu điện nào ở Gifford. Điện thoại Ros hết pin trước. Của con cũng hết sạch lúc đi đường.”
Ôi thiên địa ơi. Tôi gồng mình lên, Christian kéo vội tôi vào lòng.
“Thế con về Seattle bằng cách nào?” Grace hỏi tiếp, hơi chớp mắt khi thấy cảnh hai chúng tôi thế này, chắc chắn rồi. Tôi ngượng đỏ cả mặt.
“Bọn con góp tiền lại để đi nhờ xe. Cả hai đứa, Ros và con có sáu trăm đô la, và bọn con đoán mình phải dúi cho tài xế nào đó chở tụi con về, nhưng một lái xe tải dừng lại và đồng ý đưa bọn con về. Ông ấy từ chối nhận tiền và chia sẻ bữa trưa với chúng con.” Christian lắc đầu ngán ngẩm khi nghĩ đến ấn tượng này. “Đi mãi mới về được, ông ấy không dùng điện thoại di động - kì quặc nhỉ, nhưng quả thực thế. Bấy giờ con không nhớ ra.” Anh dừng lại, ngước nhìn cả gia đình mình.
“Thế mà làm cả nhà mình lo quá hả?” Grace đùa. “Ôi, Christian!” bà mắng con. “Cả nhà phát điên lên ấy chứ!” Christian đảo tròn mắt. “Phải rồi. Con thấy ngay là nghiêm trọng khi về đến quầy lễ tân và một đám thợ săn ảnh chờ bên ngoài. Con xin lỗi, mẹ à - đáng lẽ con nên bảo tài xế dừng xe lại để gọi điện về. Nhưng con lại sốt ruột muốn trở về ngay.” Anh liếc sang José.
Ô kìa, lý do là thế đấy, vì José đang nghỉ lại đây. Tôi nhăn nhó khi nghĩ. Chậc - thế mà cũng lo.
Grace lắc đầu. “Mẹ mừng là con trở về lành lặn nguyên vẹn, con yêu ạ.”
Tôi bắt đầu nhẹ cả người, tựa đầu lên ngực anh. Anh có mùi bụi đường, mùi mồ hôi thoang thoảng, mùi cơ thể thường được tắm táp - và mùi hương của Christian, hương thơm đáng nhớ nhất trên thế giới này. Nước mắt lại tuôn trào trên má tôi, những giọt nước mắt đầy cảm kích.
“Cả hai động cơ à?” Carrick hỏi lại, nhăn mặt không tin.
“Bố thử kiểm tra xem.” Christian nhún vai và đưa tay vuốt dọc lưng tôi.
“Này em,” anh khẽ gọi, đưa tay đỡ cằm và ngả đầu tôi ra sau. “Đừng khóc nữa.”
Tôi đưa tay lên quệt mũi trông chả yểu điệu thục nữ tẹo nào. “Thế thì đừng biến mất nữa nhé.” Tôi sụt sịt, còn anh thì bĩu môi.
“Lỗi động cơ điện à... thế thì lạ lùng nhỉ?” Carrick vẫn thắc mắc.
“Vâng, con cũng nghĩ thế, bố ạ. Nhưng giờ thì con chỉ muốn lên giường và nghĩ tiếp mấy cái thứ đó vào buổi sáng.”
“Giới truyền thông đã biết việc Christian Grey đã trở về an toàn và khỏe mạnh chưa?” Kate hỏi.
“Rồi. Andrea và nhóm PR của tôi sẽ làm việc với báo chí. Ros đã gọi cho Andrea sau khi chúng tôi đưa cô ấy về nhà.”
“Đúng rồi, Andrea đã gọi bố để báo tin con vẫn còn sống.” Carrick phì cười.
“Con phải tăng lương cho cô nàng mới được. Chắc giờ muộn rồi.” Christian đáp.
“Con nghĩ gợi ý rành rành ra đấy, thưa quý ông quý bà, em trai yêu quý của con cần một giấc ngủ êm đềm,” Elliot xướng giọng châm chọc. Christian gằm ghè nhìn lại ông anh.
“Cary, con trai em an toàn trở về rồi. Giờ anh đưa em về nhà thôi.”
Cary ư? Bác Grace âu yếm nhìn chồng.
“Ừ. Giờ thì anh nghĩ ta ngủ ngon được rồi,” Carrick đáp và mỉm cười đáp lại bà.
“Ở lại đi ạ,” Christian ngỏ ý mời.
“Không, con yêu, mẹ muốn về nhà. Giờ thì mẹ biết con được an toàn rồi.”
Christian miễn cưỡng buông tay, để tôi lại trên ghế salon rồi đứng dậy. Grace lại ôm lấy con, áp mặt lên ngực anh, nhắm nghiền mắt hài lòng. Anh choàng tay quanh người bà. “Mẹ đã lo lắng lắm, con thân yêu,” bà thì thào.
“Con ổn rồi mà, mẹ.”
Bà ngả ra sau để ngắm anh thật kỹ lưỡng trong khi tay anh vẫn ôm bà. “Ừ. Giờ mẹ thấy rồi,” bà chậm rãi đáp, liếc sang tôi và mỉm cười. Tôi ngượng quá.
Chúng tôi tiễn Carrick và Grace ra sảnh hành lang. Đi phía sau, tôi thấy Mia và Ethan đang ghé tai thì thầm sôi nổi, nhưng tôi không nghe được gì.
Mia đang cười bẽn lẽn với Ethan, cậu ấy tròn mắt nhìn lại cô ấy và lắc đầu. Bỗng nhiên cô ấy khoanh hai tay lại và rảo bước. Cậu chàng đưa tay lên xoa trán, hẳn là hẫng hụt đây.
“Bố, mẹ, chờ con với,” Mia rầu rĩ gọi với theo. Có lẽ cô bé cũng sớm nắng chiều mưa y hệt ông anh trai.
Kate ôm tôi thật chặt. “Mình chắc chắn có kha khá chuyện quan trọng đã diễn ra trong khi mình hớn hở mất tăm mất tích ở Barbados. Dường như thấy rõ là hai người đang đắm đuối nhau lắm đây. Mừng là anh ấy về an toàn. Không phải chỉ vì anh ấy thôi, Ana à, mà cả cho cậu nữa.”
“Cảm ơn cậu, Kate.” Tôi lí nhí.
“Ừ. Ai biết được bọn mình lại tìm được tình yêu cùng lúc như thế chứ?” Cô nàng cười tươi rói. Chà chà. Thừa nhận rồi đây.
“Với hai anh em!” Tôi khúc khích cười.
“Biết đâu lại thành chị em dâu của nhau.” Cô nàng nói lấp lửng.
Tôi sững người, rồi thầm huých mình một cái khi Kate đứng lùi ra sau ngước nhìn tôi với ánh mắt có-chuyện-gì-mà-cậu-chưa-kể-cho-mình-biết-đấy-hả. Tôi ngượng quá. Khỉ thật, có nên kể cho cô nàng biết anh đã hỏi cưới tôi không?
“Đi thôi, em yêu,” Elliot gọi với ra từ thang máy.
Tôi thoát nạn rồi đây. “Ừ. Cậu cũng thế, Kate, cả ngày đi đi lại lại bao xa.”
Chúng tôi lại ôm nhau, rồi cô và Elliot đi theo gia đình Grey vào thang máy. Ethan bắt tay Christian rồi ôm nhẹ tôi. Trông cậu chàng thẫn thờ sao ấy, nhưng cũng vào thang máy theo mọi người, cánh cửa đóng lại.
José thập thò ở hành lang khi chúng tôi từ sảnh ngoài đi vào.
“Này. Mình sẽ đi... để hai người với nhau,” cậu ấy nói.
Tôi đỏ chín người. Sao chuyện này cứ ngượng nghịu thế nhỉ?
“Cậu có biết chỗ chưa?” Christian hỏi thăm.
José gật đầu.
“Rồi, bà quản gia...”
“Bà Jones,” tôi nhắc giúp.
“Phải rồi, bà Jones đã chỉ chỗ cho tôi rồi. Anh có chỗ ở tuyệt thật, Christian.”
“Cảm ơn cậu,” Christian lịch sự đáp lại khi bước tới cạnh tôi, choàng tay lên vai tôi, rồi nghiêng người hôn lên tóc tôi.
“Tôi sẽ vào ăn bất kỳ món gì bà Jones dọn sẵn cho. Chúc ngủ ngon nhé, José.” Christian đi vào phòng sinh hoạt chung, để José với tôi đứng lại ở cửa.
Ố ồ! Để tôi một mình với José ư.
“Thế, chúc cậu ngủ ngon nhé.” José bỗng nhiên trông lúng ta lúng túng.
“Ngủ ngon, José, và cảm ơn cậu đã ở lại.”
“Có gì đâu, Ana. Bất kỳ khi nào anh chàng bạn trai giàu đó, tài ba của cậu mất tích - mình sẽ có mặt.”
“Kìa José!” Tôi trách cậu ta.
“Đùa thôi mà. Đừng giận thế. Sáng dậy mình sẽ đi sớm. Sẽ gặp cậu lúc khác chứ hả? Nhớ cậu lắm đấy.”
“Ừ.” Cậu phì cười. “Lộn xộn thật.” Cậu ấy ôm chầm lấy tôi. “Thành thật mà nói, Ana à, mình rất vui khi thấy cậu hạnh phúc, nhưng mình sẽ có mặt nếu cậu cần mình.”
Tôi ngước lên nhìn. “Cảm ơn cậu.”
Cậu nở nụ cười có phần rầu rĩ, nửa buồn nửa vui, rồi đi lên gác.
Tôi quay vào phòng chính. Christian đang đứng cạnh ghế salon, quan sát tôi bằng vẻ mặt thật khó hiểu. Cuối cùng cũng còn lại mỗi hai chúng tôi, và đang nhìn nhau chằm chằm.
“Cậu ta vẫn còn vương vấn ghê lắm đấy, em biết chứ hả?” Anh lẩm bẩm.
“Thế sao anh biết được, ngài Grey?”
“Anh nhận ra các triệu chứng mà, cô Steele. Anh biết rõ vì có cùng chung nỗi khốn khổ ấy.”
“Em cứ tưởng mình sẽ không được gặp lại anh nữa,” tôi thủ thỉ. Thế là, cũng nói ra được. Những nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất chất chứa trong tôi gói ghém ở một câu ngắn ngủi giờ đã được xóa tan.
“Đâu có tệ đến nhường ấy.”
Tôi nhặt áo vest và giày của anh đang nằm trên nền nhà rồi tiến lại gần.
“Để anh cầm cho,” anh khẽ nói, với tay lấy chiếc áo.
Christian nhìn tôi như thể tôi chính là lý do anh ấy để mình tồn tại và ánh nhìn ấy chắc chắn cũng giống y như tôi. Anh đang ở đây, thực sự ở ngay đây. Anh kéo tôi vào lòng và ôm chầm lấy tôi.
“Christian,” tôi thốt lên, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
“Yên nào,” anh vỗ về, hôn lên tóc tôi. “Em biết không... trong cái tích tắc kinh hoàng trước lúc hạ cánh, mọi ý nghĩ của anh đều hướng về em. Em là bùa hộ mệnh của anh, Ana à”
“Em tưởng mình mất anh rồi,” tôi nói trong hơi thở. Chúng tôi cứ đứng thế, ôm chặt nhau, sẻ chia và an ủi nhau. Khi siết chặt tay quanh người anh, tôi nhận ra mình vẫn đang cầm đôi giày. Tôi thả chúng xuống sàn kêu lộp cộp.
“Em biết không, mặc dù lem nhem nước mắt, em vẫn xinh đẹp lắm, Ana Steele.” Anh cúi xuống và dịu dàng hôn tôi. “Và môi em thật mềm mại.” Anh lại hôn, lần này mạnh hơn nữa.
Ôi chao... tôi thấy mình sắp buông lơi mất thôi... không được... Tôi không nghĩ nữa và tự đầu hàng.
“Anh phải đặt áo vest xuống đã,” anh lẩm bẩm.
“Cứ thả nó ra,” tôi khẽ đáp khi môi vẫn kề môi.
“Không được.”
Tôi ngả ra sau nhìn anh, bối rối.
Anh cười tủm tỉm. “Lý do là thế này.” Anh lôi ở túi áo ngực trong ra một chiếc hộp xinh xinh mà tôi đã tặng anh, trong đó đựng món quà của tôi. Anh vắt chiếc áo lên thành ghế salon và đặt chiếc hộp lên trên.
Trân trọng tháng ngày đi, Ana, cô nàng Tiềm Thức xúi giục. Chà chà, đã qua nửa đêm, và xét về thời gian thì giờ là sinh nhật anh.
“Mở ra đi anh,” tôi thì thào, tim tôi đập thình thịch.
“Anh đã mong em sẽ nói thế,” anh đáp. “Nghe thế khiến anh phát cuồng lên.”
Tôi tủm tỉm cười, cảm thấy váng vất. Anh nở nụ cười duyên dáng của riêng mình với tôi, và tôi như tan ra, mặc dù tim nện giòn giã, quá vui với vẻ mặt thích thú nhưng có cả toan tính đáng gườm của anh. Lông mày anh nhướng cao khi anh lấy ra một chiếc móc chìa khóa nho nhỏ hình vuông một mặt có hình ảnh lấp loáng sáng mờ như đèn LED. Nó thể hiện đường chân trời Seattle với dòng chữ SEATTLE in đậm ở phần đất liền.
Anh ngắm nghía nó đến cả phút rồi nhìn sang tôi, rất thích thú, lông mày hơi nheo lại thật đáng yêu.
“Lật mặt kia đi anh,” tôi khẽ nhắc, cố nín thở.
Anh làm theo, ánh mắt anh rọi thẳng vào tôi, đôi mắt xám mở tròn xoe, long lanh vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Hai làn môi hơi nhích ra ngỡ ngàng.
Một chữ VNG sáng nhấp nháy trên mặt chiếc móc khóa.
“Chúc mừng sinh nhật anh,” tôi khẽ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT