Uyển Uyển như hiểu ra cái gì đó liền nói:” Đó là lý do mà dạo này nó hỏi gì mày cũng nói không biết đó hả? với lại thấy mày cũng tránh né nó nữa…”.

Băng Tâm gật đầu:” Tao ghét nhất là có tiếng mà không có miếng á…nó nói tao như vậy nên tao sẽ đối xử với nó như vậy luôn”.

Uyển Uyển so vai:” Thật ra năm nay cái nhóm mình nó sao sao á toàn gặp chuyện gì đâu không à…ngay cả Linh Đan dạo này cũng sao sao á”.

Quỳnh Dao, Lạc Sa, Thiện Ngôn và Thụy Du thường xuyên đi chơi chung với nhau.

Đông Quân, Tuấn Phong cũng tách nhóm.

Linh Đan cũng không còn đi chơi chung với mọi người nữa.

Ý chí ban đầu quyết tâm cùng thi đậu vào đại học đã dần phai nhạt trong tâm trí của mọi người nên đường đi học giờ trở nên vô cùng vắng vẻ chỉ có Uyển Uyển và Băng Tâm đồng hành với nhau mà thôi.

Ngày lễ trưởng thành năm nay đặc biệt được tổ chức vào buổi tối, không chỉ khối 12 mà cả ban cán sự của khối 10 và khối 11 cũng được mời tham dự.

Trên sân khấu của trường gắn đầy những chiếc chong chóng bằng giấy nhìn rất đẹp mắt, một nét đẹp tinh khôi giống như lứa tuổi học trò mà cũng mang nét buồn vì có những con người sắp phải rời xa mái trường này sau ba năm gắn bó rồi.

Tất cả những người tham gia đều được ban tổ chức phát cho hai cái vòng tay dạ quang, toàn sân trường đâu đâu cũng phát sáng bởi những chiếc vòng dạ quang, có rất nhiều màu sắc đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đều có đủ.

Màn đêm đen làm nền cho những đốm sáng ấy tạo nên một bức tranh sinh động vô cùng tự nhiên với tiếng nói tiếng cười rôm rã… mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau.

Tất cả các học sinh ổn định để buổi lễ bắt đầu diễn ra, đại diện mỗi lớp sẽ lên sân khấu để làm lễ tri âm giáo viên chủ nhiệm của lớp mình trước.

Thúy Hạnh đại diện lớp 12K lên sân khấu quỳ xuống dâng hoa cho cô Đào Khuê để tỏ lòng biết ơn.

Cô Đào Khuê không giống những giáo viên khác cứ ngang nhiên nhận hoa rồi làm dáng cười tươi như hoa để chụp hình, trong khi việc đầu tiên cô Đào Khuê làm là đưa tay đỡ Thúy Hạnh đứng dậy trước rồi mới mỉm cười mà chụp ảnh cùng các giáo viên khác.

Ừ cách yêu thương học trò của cô quá khác người quá, đặc biệt quá nên lúc đầu nhiều học sinh không hiểu mà rất ghét cô suốt ngày trù ẻo cô chết quách đi cho đỡ chật đất… nhưng càng ngày càng hiểu nhau cộng thêm hành động quan tâm đến học trò của cô càng làm người ta nghẹn đắng trong họng không thốt nên nỗi lời nào mà tự nhiên nước mắt cứ rơi xuống không ngừng được.

Dù là đứa ghét cô nhất cái lớp 12K cũng bị cô làm cho cảm động ngồi sục sùi từ đời nào rồi đó chứ.

Sau phần lễ tri ân, giáo viên chủ nhiệm của mỗi lớp sẽ quay về vị trí của lớp mình và tự tay đeo quy hiệu của trường lên áo của mỗi học sinh để công nhận là học sinh của mình đã trưởng thành rồi.

Cô dạy sử cũng phụ cô Đào Khuê đeo quy hiệu trưởng thành cho lớp 12K nhưng đứa nào cũng từ chối kiên quyết phải để cô Đào Khuê tự tay đeo lên áo cho mình mới chịu nha.

Cái cảm giác lúc cô đeo quy hiệu lên áo rất là tự hào nha…tôi trưởng thành rồi còn được cô chủ nhiệm công nhận nữa đó…ahihi…

Sau tiếp mục đeo quy hiệu mỗi lớp tự cắt bánh kem ra chia cho nhau ăn nhưng lớp 12 K toàn lấy bánh kem trét mặt nhau chứ có đứa nào thèm ăn đâu.

Phần cuối của lễ trưởng thành thường là phần xúc động nhất…đó là nhưng bức tâm thư của học trò gửi cho các giáo viên sẽ được đọc lên để mọi người cùng nghe hiển nhiên là học sinh không có ghi tên mình gửi nên không phải sợ gì hết yêu ghét cứ mặc sức mà thể hiện.

Năm nay cũng không ngoại lệ ban tổ chức cũng nhận được rất nhiều tâm thư trong đó có cả tâm thư của bạn Băng Tâm gửi cho cô Đào Khuê nữa, chỉ mấy dòng ngắn ngủi thôi nhưng cũng đủ để thể hiện lòng biết ơn và yên mến cô rồi.

Băng Tâm viết bức tâm thư này trước lúc buổi lễ bắt đầu có khoảng một tiếng thôi cũng may Quỳnh Dao, Lạc Sa là thành viên trong ban tổ chức nên thuận lợi đem bức tâm thư này vào.

Đáng lẽ phần đọc tâm thư là phần quan trọng cũng có ý nghĩa nhất buổi lễ nhưng tiếc là trời không có thương nên tự nhiên đổ mưa xuống thế là mạnh ai nấy bỏ chạy vào hành lang.

Lớp 12K sau màn trét bánh kem nhau liền kéo nhau rời khỏi trường đi chơi hết, một vài bạn thì bỏ về… chỉ có mấy đứa ở lại là Quỳnh Dao, Lạc Sa, Uyển Uyển, Linh Đan, Thụy Du, Thiện Ngôn, Dĩ Nam,Thiên Vũ và Băng Tâm mà thôi, cái khung cảnh hoang tàn vắng lặng nhìn đúng tội luôn.

Mặc kệ trời mưa lâm râm vẫn còn đang rơi xuống trên sân khấu MC vẫn kiên trì mở từng bức tâm thư ra rồi đọc lên để thay mặt học sinh gửi cảm xúc của họ đến những người giáo viên trong trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play