Bởi vì phải thương lượng việc quốc gia đại sự, cho nên Thái tử, Hoàng đế, Tiêu Dao Vương là không thể tránh việc thường xuyên gặp mặt.
Lục Tiểu Mục y nhiên cùng Lãnh Phong Lam đàm luận chuyện, Lãnh Lam lại không thể như trước nhìn hắn. Y không muốn Tiểu Mục đối y như không nhìn thấy, hay ghê tởm.
Tiểu Mục cự tuyệt y, thái độ cương quyết còn dùng từ “ ghê tởm”.
Y lại dùng ánh mắt “không an phận” nhìn hắn như vậy, nói không chừng hắn sẽ cho mình một cái tát.
Vì cái gì người ta sau khi thổ lộ lúc sau đều là hạnh phúc viên mãn, mà y sau khi thổ lộ lại phải che dấu tình yêu cấm kỵ của mình. Cất giữ thật kỹ trong tâm, không mong bị kẻ nào đả thương lần nữa.
” Lam nhi, Hạo nói ngươi tối hôm qua một đêm không ngủ, sắc mặt thực tái nhợt. Muốn hay không nghỉ ngơi một chút?” Lãnh Phong Lam nhân cơ hội Lục Tiểu Mục đàm luận với các vị đại thần, quay sang bên cạnh hỏi Lãnh Lam.
” Không có việc gì…… Hạ triều ta liền đi ngủ.” Lãnh Lam đối này vấn đề không muốn nói nhiều, y thủy chung cúi đầu.
Người thân càng quan tâm, y càng cảm thấy khổ sở.
Sau đó lại thất thần nhìn triều hạ.
Lục Tiểu Mục đi tới cùng với Lãnh Phong Lam đàm một chút chuyện cơ mật.
Hai người thoáng qua, nhưng một cái liếc mắt cũng không có.
Lãnh Lam cúi đầu, y cảm giác mình rất giống con chuột, chỉ có thể trộm bảo hộ thứ mình thực yêu. Ngày cả loại tâm tình này, cũng đáng xấu hổ. Y trước kia không phải như thế này, y thực thông minh, có thể ổn thỏa xử lý mọi chuyện, cho dù là bị tám võ công cao thủ vây quanh cũng chưa từng thấy khẩn trương.
Chỉ có Lục Tiểu Mục, một câu nói có thể đánh đổ toàn bộ.
Lãnh Lam đi rồi, Lãnh Phong Lam hỏi Lục Tiểu Mục,” Y đêm qua đi gặp ngươi.”
” Ân.” Lục Tiểu Mục nói có lệ.
” Nhớ rõ ước định ba năm trước của chúng ta.” Lãnh Phong Lam tà mắt nhìn Lục Tiểu Mục.
” Ngài không cần lo lắng. Ta đã không còn ý tứ lúc trước, đừng chỉ quan tâm đến y, hãy quan tâm cả ca ca ta nữa. Tránh cho ngày nào đó hắn hồng hạnh xuất tường (ngoại tình)lại không hay biết.” Lục Tiểu Mục ngữ khí trào phúng, nói xong liền xoay người bước đi. Bóng lưng trải dài trên thềm cửa.
Lãnh Phong Lam nghe Lục Tiểu Mục ngữ khí có điểm chua, cũng đã đoán bảy tám phần chuyện xảy ra đêm qua.
Bất quá, hắn kỳ thật cũng không tán thành việc hai người ở chung một chỗ. Dù sao Thiên Phong quốc không thể không có người kế thừa. Một khi Lục Tiểu Mục chính miệng nói không có ” ý tứ trước kia”, có vẻ tối hôm qua là hắn cự tuyệt Lãnh Lam. Trách không được Lam nhi một đêm không ngủ.
Ai…… Tuy rằng không phải chính tay chia rẽ hai người họ, nhưng dù sao Lam nhi cũng tựa như con ruột hắn, y thương tâm làm sao hắn vui vẻ được, Hạo lại còn để nghị tìm tuấn nam mỹ nữ cấp cho Lam nhi — như thế nào có thể? Lam nhi tính tình hắn như thế nào không biết, vạn nhất đem y bức, tiểu tử này cái gì đều làm được.
Dù sao, đứa nhỏ cũng không muốn người lớn phiền lòng. Ai……
Lạc Tiểu Mặc ngắm hoa, năm nay sơn trà nở rất đẹp, hơn nữa hoa sơn trà thuần bạch (màu trắng), cánh hoa mỏng manh, dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang mê người. Phía sau có người lẳng lặng đi tới,” Lạc tỷ tỷ, ngươi thích hoa sơn trà sao?”
Nàng cười, nhìn sơn trà thuần bạch như tuyết,” Thích a, tựa như Lam nhi.”
” Hắc? Giống ta? Vì cái gì?” Lãnh Lam cúi người, nhàn nhạt lại tràn ngập ai thương cười.
” Hoa này biểu thị: Thuần thực vô tà (hồn nhiên ngây thơ), ngươi có thể nào khinh thị tình yêu của ta.” Lạc Tiểu Mặc không có quay đầu lại nhìn Lãnh Lam, nhưng nàng phảng phất biết, tiếp tục cười nhìn hoa sơn trà,” Vốn ái rất hàm súc, khiêm tốn, lại cất giấu nhiệt tình cùng chấp nhất. Ngươi nhất định sẽ hạnh phúc, Lam nhi. Có lẽ chính là thời điểm chưa tới mà thôi.”
” Lạc tỷ tỷ, ta nghĩ thấy ngươi rất sâu sắc a.” Lãnh Lam hỏi,” Câu nói của ngươi đều là hướng đến ta. Ta đều nói ta cùng Tiểu Mục (Đã xong)……”
Lạc Tiểu Mặc xoay người, nhìn thấy Lãnh Lam đã cao hơn nàng,” Ái là như vậy, có lẽ ngay cả người trong cuộc cũng không hiểu được. Kỳ thật ta cũng dự đoán được ngươi tối hôm qua sẽ không thành công, dù sao Lục Tiểu Mục là một nam nhân truyền thống, ngươi trực tiếp thoát y phục không chừng sẽ gây hiểu lầm. Ta xem không bằng ngươi đi tìm hắn, các ngươi hảo hảo đàm một lần. Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi nghĩ sao? Tuy nhiên không biết chuyện kết cục ra sao, nhưng chắc chắn sẽ không như bây giờ?” Nàng cười, Lãnh Lam trong lòng cũng chậm rãi giấy lên một tia hy vọng.
“……” Lãnh Lam cúi đầu lại nhìn sơn trà thuần bạch.
Thuần thực vô tà, ngươi như thế nào có thể khinh thị tình yêu của ta.
Những lời này thực sự rất chính xác……
Lần này y biết khó khăn, nhưng cũng phải làm, cho dù không được cũng phải làm!– y muốn đem ý tứ của mình, từ từ cấp cho Lục Tiểu Mục. Cho dù hắn không tiếp thụ, thì ít nhất cũng không hổ thẹn với lương tâm.
” Ta lần này cũng không thể tìm Hạo ca ca, chuyện này một hai lần còn thành, chứ ba bốn lượt sẽ không tốt lắm, huống chi Hạo ca ca còn có Lam thúc thúc. Xuất cung lệnh bài liền phiền toái ngươi, Lạc tỷ tỷ!”
” Ngươi a! Giống như quỷ linh tinh. Xem ra có khả năng khiến ngươi thay đổi cảm xúc chỉ có tên ngốc Tiểu Mục. Ta nghĩ ngươi đi lần này tốt nhất là đừng thành công, nếu không lại lãng phí một người tốt.” Lạc Tiểu Mặc sờ sờ đầu Lãnh Lam, cười.
Lãnh Lam nghịch ngợm le lưỡi với nàng.
Lục Tiểu Mục thực…… Buồn bực.
Hắn ở tẩm thất điên cuồng đi lại, lại không thể quên đươc hình ảnh diễm lệ đêm qua.
” Hỗn đản–!” Lãnh Lam xuyên thành cái hình dáng, cùng ca ca…… Hắn……
” Gia?” Thi nữ của hắn ở ngoài cửa nghe được tiếng nổi giận, chẳng biết trong phòng làm sao, vì thế nàng thử hỏi xem.
Lục Tiểu Mục cả người run rẩy, hắn hiện tại tức giận đến hận không thể đem đồ vật đập nát.
Ngày hôm qua hắn như thế nào có thể kiềm chế được bản thân? Hắn nên chất vấn Lãnh Lam, chất vấn y rõ ràng yêu Lục Vũ Hạo lại vì cái gì muốn trêu ghẹo vĩnh viễn ở bên hắn? Y tại sao có thể ích kỷ như vậy, lợi dụng hắn?
Tại sao lại có thể dùng thân thể đã ôm ca ca xuất hiện trước mặt hắn, lại chẳng biết xấu hổ nói ái hắn?
Vậy ngày trước Lục Vũ Hạo với Lãnh Phong Lam ở bên nhau ngươi khóc cái gì? Ngươi không phải oán hận của Hạo ca ca của ngươi bị thúc thúc ngươi đoạt đi sao?
Lúc ấy ở bên cạnh ngươi là ta a! Cho đến bay giờ ta vẫn bên cạnh ngươi, nhưng tại sao trong mắt ngươi chỉ có Lục Vũ Hạo?
Ngươi làm trò trước mặt ta, mở miệng là “Hạo ca ca”, nói nghe thân mật? Ta bảo ngươi gọi ta ca ca thì ngươi chết không chịu?
Ngươi trái tim ở đâu?
Hắn nhất định là bởi vì từ trước đến nay nhớ kỷ nhất cử nhất động của Lãnh Lam nên mới……
Nếu như hắn bắt đầu chú ý những người khác, có phải là sẽ không sinh khí, cũng không thương tâm?
” Lê Nhạn sao?” Lục Tiểu Mục gọi thị nữ ngoài cửa.
” Vâng, Vương gia. Có gì phân phó sao?”
” Tiến đến nói chuyện.” Lục Tiểu Mục ngồi ở trên giường, âm tình bất định nhìn thị nữ bước vào.
Khuôn mặt không xinh đẹp như Lãnh Lam, dáng người cũng thực bình thường…… Nhưng là là nữ nhân.
Lục Tiểu Mục trưởng thành trở thành nam nhân cao lớn, hắn đi đến, Lê Nhạn lập tức quỳ xuống.
Bàn tay lạnh nhạt nâng cằm nàng lên, ôn nhu hỏi,” Ngươi…… Theo ta bao lâu?”
“Lê Nhạn mười ba tuổi tiến vào Vương phủ hầu hạ Vương gia, hôm nay đã là mười năm.”
” Ngươi thích ta chứ?” Lục Tiểu Mục nhìn mặt là cười, nhưng là nụ cười lại ẩn chứa lãnh nhược băng sương.
“…… Gia?” Lê Nhạn không rõ.
” Ta là Tiêu Dao Vương quyền lực nhất trên đại lục, các quốc vương tôn quí cũng phải xem sắc mặt ta. Ngươi…… Không nghĩ làm Vương Phi của ta, chúng ta cùng hưởng những thứ này sao?” Lục Tiểu Mục cười, hắn cúi người nhìn Lê Nhạn.
” Không nghĩ, Vương gia.” Lê Nhạn nhưng nhàn nhạt cự tuyệt,” Lê Nhạn khi nhỏ đã ái mộ một người, vốn dĩ đã tự định chung thân. Huống hồ cùng Vương gia địa vị cách biệt, nào dám vọng tưởng.”
” Ta nếu cho phép ngươi vọng tưởng?” Lục Tiểu Mục lại bị cự tuyệt. Hắn bỗng nhiên rất muốn cười. Nữ nhân này hắn chỉ là tùy ý gọi tùy ý hỏi nhưng lại từ chối? Người này rất có ý tứ a.
” Lê Nhạn đối với Vương gia chỉ có tình cảm chủ tớ, thật sự không có tình yêu nam nữ . Thỉnh Vương gia thành toàn.” Lê Nhạn khẽ cúi đầu.
” Người yêu quí của ngươi, khi nào thì cùng ngươi thành thân?” Lục Tiểu Mục lạnh lùng cười, ngữ khí cũng không ôn không hỏa.
“…… Vốn nói năm năm tới đón ta, nhưng là hôm nay đã là mười năm. Nhưng là Lê Nhạn tin tưởng hắn, nguyện ý chờ hắn.”
” A, hắn sẽ không trở về. Nam nhân chỉ cần có tân hoan (niềm vui mới), tất nhiên sẽ quên tình cũ.” Lục Tiểu Mục một mặt cười, cũng một mặt mạnh mẽ ôm lấy Lê Nhạn,” Một khi hai đều không thích lẫn nhau, vậy thật tốt quá. Ngươi sẽ chờ, đợi cái kia nam nhân tới đón ngươi đi. Bất quá chủ tử ngươi hạ lệnh, hầu hạ ta.”
Lê Nhạn trừng mắt, giãy giụa kịch liệt,” Vương gia! Không cần! Buông ra…… Không cần–!”
Lục Tiểu Mục cũng không ôn nhu đem Lê Nhạn đặt ở trên giường, nhanh chóng xả y phục nàng xuống, cái yếm đỏ khiến Lục Tiểu Mục nhớ tới bộ dáng của Lãnh Lam đêm đó, y ngồi trên người Lục Vũ Hạo có biết bao nhiêu nhu tình!
Tức giận tuôn trào, hắn tựa như một con dã thú mà xé rách y phục Lê Nhạn, nàng thất kinh muốn phản kháng nhưng tay bị hắn giữ chặt phía trên đầu, Lục Tiểu Mục dùng tay kia cởi bỏ y phục của mình, liền muốn……
” Thái tử điện hạ, ngài đêm khuya đến thăm…… Vương gia có lệnh bất luận ai cũng……”
” Đây là lệnh bài của Phụ hoàng ta. Chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản cơ mật quốc gia?” Thanh âm Lãnh Lam vút cao.
Hắn nhanh chóng buông Lê Nhạn ra, không biết vì cái gì khẩn trương nói,” Mau đi đi! Tìm y phục của mình mặc vào!”
Lê Nhạn trên người chỉ còn lại một cái yếm…… Nàng té xuống giường, trên mặt đầy nước mắt, nhưng cuối cùng tránh được một kiếp, nàng xem đến y phục cũng không thể mặc được, lại không dám đứng dậy trước mặt Lục Tiểu Mục, chỉ có thể lấy chăn bao quanh mình. Ai ngờ–
” Tiểu Mục, ngươi ngủ……”
Câu nói biến mất trong nháy mắt khi hắn mở cửa phòng Tiểu Mục ra.
Lê Nhạn sửng sốt, nàng sao không biết Lãnh Lam là ai, nàng xấu hổ không biết nên làm gì cho phải.
Lục Tiểu Mục nhìn Lãnh Lam đang sửng sốt không tin, ánh mắt đầy khiếp sợ đau thương, hắn cười lạnh, chẳng quản y phục không chỉnh, khoanh tay,” Yêu, Thái tử điện hạ đêm khuya đến thăm, không nghênh tiếp, thật sự là đắc tội.” Ngữ khí đầy châm chọc y. Lãnh Lam lại không phải tiểu quỷ không hiểu sự, tự nhiên hiểu được trong này vừa mới tại phát sinh cái gì.
” Ngươi còn ngồi trong này làm cái gì?” Lục Tiểu Mục đối Lê Nhạn quát,” Còn không cút? Không sợ bị Thái tử điện hạ chém đầu sao?”
” Điện hạ tha mạng, Lê Nhạn…… Lê Nhạn……” Nàng khóc đến thực thương tâm, ủy khuất của nàng có thể nói với ai? Nàng cuốn chăn ôm lấy mình chạy vội ra ngoài. Cửa không đóng, bị gió đêm thổi khẽ đung đưa. Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng sáng tỏ.
” Thái tử điện hạ đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao? Có chuyện quốc gia cơ mật gì muốn nói?” Lục Tiểu Mục không e dè mình y quan không chỉnh. Như trước bảo trì ánh mắt khiêu khích nhìn Lãnh Lam.
“…… Ngươi thích nàng?” Lãnh Lam không dám nhìn ánh mắt Lục Tiểu Mục, y cúi đầu, thân thể không hiểu vì rét lạnh hay sao mà có chút khẽ run.
” Nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân trong đống nữ nhân của ta. Muốn nói thích, yên hoa dáng người rất quyến rũ, kỹ xảo tốt nhất, da thịt rất mềm mại. Nữ nhân, thật sự là ôn hương nhuyễn ngọc a. Nhưng là vô luận như thế nào đều không thể so sánh với Thái tử hậu cung ba ngàn giai lệ a.” Lục Tiểu Mục ra vẻ tình trường lão luyện,” Như thế nào, ngươi muộn như vậy chạy đến tìm ta mà không muốn nói gì sao? Chẳng lẽ là cầu ta ôm ngươi? Như thế nào không mặc giống tối qua, ngươi cái dạng này khiến ta một điểm cũng không có hứng thú.”
Mỗi một câu, đều giống như mũi châm sắc nhọn.
Kia châm không làm chảy máu, lại làm hắn đau đến tan nát tâm can.
“…… Lời ta nói ngày hôm qua là thật tâm, Tiểu Mục. Ngươi có thể hảo hảo lo lắng một chút chứ?” Lãnh Lam mân môi, nước đảo quanh trên viền mắt phiếm hồng.
” Lời ngày hôm qua? Ngươi nói cái gì sao? Nga, ta đây nhớ lại. Ngươi là nói muốn cho ta thượng ngươi a.” Lục Tiểu Mục nghĩ đây là cơ hội để hắn trả thù, làm hắn cảm giác vô cùng vui vẻ, làm hắn phát tiết hết thảy oán hận với ca ca,” Bất quá thực đáng tiếc, ngươi thân thể nam nhân không ngực không mông, chỉ nghĩ đã khiến ta ghê tởm. Điện hạ, thử ôm nữ nhân đi, nói không chừng ngươi sẽ bình thường. Bất quá với quyền lực hiện tại của ngươi, cho dù không muốn ôm nữ nhân, mặc kệ tìm ai cũng đều nguyện ý thượng ngươi. Chẳng lẽ ngươi thấy bộ dạng ta giống ca ca nên mới nghĩ ta thượng ngươi?”
Lãnh Lam không dám tin lùi hai bước, nước mắt đã chực trào, hắn ngơ ngác nhìn Lục Tiểu Mục, bỗng nhiên thấy người trước mặt thật xa lạ. Hắn không ôn nhu, thực tàn nhẫn……. Hắn không phải người trước kia bồi bên người y.
“…… Tiểu Mục. Ngươi thay đổi.” Lãnh Lam nước mặt không nhịn được rớt xuống, y vốn nghĩ lần này đến đây để tìm một kết cục tốt đẹp, ít nhất cũng không như hôm qua. Ha ha, ông trời…… Ngươi thật rất tàn nhẫn……. Hôm nay, ngươi làm ta tuyệt vọng.
” Thay đổi không phải ta, là ngươi!” Lục Tiểu Mục cũng thực sinh khí,” Hảo a, ngươi muốn cho ta thượng ngươi, rất đơn giản a, đến, gọi một tiếng ‘Tiểu Mục ca ca’ thử xem, nói không chừng ta sẽ thay đổi ý định.”
Đôi mắt đẫm nước tràn đầy tuyệt vọng, đảo trong mắt thấy ánh đèn le lói,” Ta cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ đem ngươi trở thành ca ca. Nguyên lai ngươi từ trước đến nay chỉ đối với ta như ca ca…… A a,” Lãnh Lam bỗng nhiên cười, tựa như hoa sơn trà thuần khiết,” Ta như thế nào ngốc như vậy.”
[thuần thực vô tà, ngươi như thế nào có thể khinh thị tình yêu của ta.]
“……” Lục Tiểu Mục có điểm sinh khí, nhưng hắn cũng biết ngày hôm qua rõ ràng mình đã nói với y, nhưng Lãnh Lam lại như hôm qua đến đây — nói không chừng có chuyện quan trọng cần nói,” Uy, mấy cái này việc nhỏ về sau nói sau, ngươi hôm nay đến đây làm cái gì?”
Việc nhỏ?…… Nguyên lai là việc nhỏ a. Nhỏ đến tự mình đa tình cũng là thừa.
Chỉ có y…… Ngây ngốc, chờ đợi……
” Vốn,…… Có đôi lời, cho dù ngươi…… không muốn nghe, cũng mong nhắn cho ngươi, chỉ đôi lời. Đủ rồi, đã không cần.” Ta yêu ngươi, ngươi đã không cần biết. Vĩnh viễn, không cần.
” Ngươi khi nào thì lề mề như vậy?” Lục Tiểu Mục tâm không biết sao có chút đau, hắn giống như…… thương tổn cái gì, cái gì…… hắn nên quý trọng……. Hắn đột nhiên rất muốn biết Lãnh Lam muốn nói gì, nhưng lại không nói ra được, ngay cả hắn cũng cảm thấy sửng sốt.
” Tiểu Mục…… Không, đây là điều cuối cùng ta muốn nói với ngươi,” Lãnh Lam dùng sức nâng tay phải lên gạt nước mắt, y ngẩng đầu, cố gắng trấn định,” Ngươi tư thông với Địa Hỏa quốc chuyện cơ mật, Phu hoàng đều đã biết. Ngươi nếu có chuyện gì liền thỉnh Phụ hoàng, đừng lấy tính mạng ra đặt cược……. Ta chỉ có thể nói vậy, ngươi tự mình, bảo trọng……”
Lãnh Lam khoác áo choàng, xoay người, y muốn quay lại nhìn Tiểu Mục lần nữa. Nhưng cuối cùng nhẫn xuống. Rảo bước đi.
” Cáo từ, Tiêu Dao Vương.”
Lục Tiểu Mục bỗng nhiên rất muốn giữ chặt Lãnh Lam, chỉ cần y quay đầu lại nhìn hắn, hắn sẽ không quản mọi thứ mà ôm y vào lòng, cho dù phải khóa chặt lại, cho dù y yêu đại ca hắn cũng phải giữ y bên mình. Nhưng hắn không làm được!
Hắn như thế nào nhẫn tâm nhìn Lãnh Lam khóc…… Vì không chiếm được người khác mà khóc…… Vì không thể ở cũng một chỗ mà khóc?
Hắn như thế nào nhẫn tâm đối với người hắn yêu như vậy?
Hắn chỉ có thể buộc y rời khỏi hắn, hắn có thể làm gì?
Hắn yêu một người vạn kiếp bất phục (không hối hận), hắn……
Nếu thắng thắn một chút, nói cho Lãnh Lam hắn thực sự yêu y, thực yêu thực yêu y…… Vì cũng y một chỗ mà nguyện chết, chỉ cần y đồng ý yêu hắn, cho dù là một chút, cho dù so với ca ca ít hơn cũng không sao cả. Cho dù ca ca vĩnh viễn chiếm vị trí số một cũng không sao cả.
Hắn nhất định sẽ yêu y thật nhiều.
Lục Tiểu Mục thống khổ ngã trên giường, thất thần nhìn trần nhà.
Ai đến nói cho hắn, hắn nên làm thế nào……
Tiếng xe ngựa ly khai trong đêm rất rõ ràng, tựa như là hạnh phúc một đi không trở lại.
Gió đêm thê lương, vô tình đoạt đi hơi ấm trên người Lãnh Lam.
Mặt trăng hảo tròn, hôm nay là mười lăm sao?
Hạo ca ca nhất định cùng lam thúc thúc ngọt ngào mật ái cùng một chỗ.
” Ô ô ô ô…… Không cần, không cần ô ô……” Một nữ nhân khóc, thực thương tâm.
Lãnh Lam nghĩ thấy thanh âm thực quen tai,” Dừng xe.”
Y gặp lại một cái nữ nhân ngã tại ven đường, đáng thương quấn một tấm chăn, y thử gọi một tiếng,” Lê Nhạn?”
Nữ nhân ngẩng đầu, không dám tin,” Điện hạ?” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT