Thẩm Tư Thanh vuốt ve không nhanh không chậm buộc cô cắn chặt môi kìm
nén, tiếng rên rỉ mê hồn theo động tác vuốt ve của ngón tay hắn mà tràn
ra.
Cô thật sự rất nhạy cảm! Hắn sờ đến lớp quần lót bên ngoài đã thấm một tầng chất lỏng ẩm ướt.
Thẩm Tư Thanh một tay liền chế trụ hai cánh tay của cô, cố định trên đỉnh
đầu, tay còn lại xé mở chiếc quần biniki mỏng tanh kia. Bây giờ toàn
thân cô đều trần trụi không còn mảnh vải nào, cảnh tượng như thế càng
làm cho Thẩm Tư Thanh hưng phấn, cự vật phía dưới càng sưng to, điên
cuồng kêu gào phải đi vào động nhỏ yếu ớt của cô, tàn phá bừa bãi phần
mềm mại bên trong.
Nhưng thức ăn ngon còn phải tỉ mỉ thưởng thức
nhấm nháp, Thẩm Tư Thanh ma sát hai cánh hoa của cô, nói giọng dụ dỗ,
"Anh thật muốn vào trong..."
Tô Mộc Cầm nhắm nghiền mắt, ngượng
ngùng khiến hai má đỏ rực, cơ thể run rẩy theo từng cử động vuốt ve của
hắn, "Đừng... đừng nói nữa..."
Cô thật sự rất muốn che tai của
mình lại, những lời nói ái muội của hắn, khiến những mạch máu trên cơ
thể cô đều tan rã, thật sự không thể chịu nổi.
Thẩm Tư Thanh thở dốc, nhẹ giọng an ủi bên tai cô, "Ngoan, để anh giúp em thoải mái.”
Nói xong, hắn liền thăm dò phía bên trong hoa kính, ấn nhẹ vào nhụy hoa mê
người khiến cô run rẩy, phía dưới lập tức co chặt lại. Thẩm Tư Thanh từ
từ đưa một ngón tay vào bên trong ra sức thăm dò, càn quấy bên trong,
thấy cô có vẻ bắt đầu thích ứng với sự tiếp xúc, hắn mới tiếp tục đưa
thêm hai ngón tay nữa vào trong.
"Ư...a...!" Cô cong người lên, nghênh đón hắn. Trong miệng phát ra những tiếng ngâm thỏa mãn, thích thú.
Hắn véo nhẹ hoa tâm. Cô nhịn không được, toàn thân run rẩy.
Một làn chất lỏng ướt át ào ạt chảy ra từ trong cơ thể của cô, thấm ướt cả đầu ngón tay của hắn.
Hắn cười tà mị, đưa ngón tay dính đầy chất dịch lên trước mặt cô, ái muội
nói, "Bà xã của anh thật hư, chỉ mới ba ngón đã có thể ướt đến mức này."
Mặt Tô Mộc Cầm đỏ bừng lên, cô nghiêng người chôn gương mặt của mình vào
trong chăn, một chút cũng không muốn nhìn thứ chất lỏng dâm đãng kia.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cổ họng hắn phát ra tiếng cười trầm thấp,
hắn vươn người ra phía trước, còn cố ý thổi khí nóng bên tai cô, nhỏ
giọng nói, "Có muốn anh "yêu" em nhiều hơn hay không?"
Thẩn thể
cô run rẩy, dưới sự kích thích táo bạo của hắn, cô chỉ có thể ngượng
ngùng kêu lên, "Tư Thanh, anh đừng nói nữa được không?"
Thẩm Tư
Thanh hoàn toàn không buông tha cho cô, bàn tay không thành thật khẽ đâm vào trong nơi tư mật của cô, trêu chọc nói: "Vậy nói xem, em có muốn
anh hay không?"
"Muốn... Em muốn..." Tô Mộc Cầm bị kích thích, gấp gáp đến mức kêu lên, tiếng thở gấp càng lúc càng dồn dập.
"Ngoan lắm!" Nghe được câu trả lời của cô, lúc này Thẩm Tư Thanh mới mỉm cười
hài lòng, lập tức tách đôi chân của cô ra, vùi mặt vào giữa hai chân cô
ngắm nhìn bông hoa nhỏ nhắn kia, rồi mới ngẩng lên nói: "Bảo bối! Em
thật đẹp!"
Nói xong, gương mặt hắn vùi sâu vào... nơi xinh đẹp ẩm ướt kia.
"Ư...! Đừng đụng nơi đó, em chịu không nổi...a..." Khi đầu lưỡi của hắn hạ
xuống, thân thể của cô giống như con rắn đang giãy dụa, cô muốn khép
chân lại nhưng liền bị hắn dùng tay cản lại.
Tô Mộc Cầm càng vặn
vẹo thì Thẩm Tư Thanh càng hưng phấn, dùng đầu lưỡi dọc theo khe huyệt
tách hai khối thịt kia ra, liếm láp tiểu huyệt mềm mại, đầu lưỡi thậm
chí còn chui vào bên trong, nơi bí mật kia càng trở lên ẩm ướt dinh
dính.
Thân thể Tô Mộc Cầm trở lên mềm mại như nước, hai cánh môi anh đào vô lực hé mở, cả người run rẩy thở gấp.
"A... A... Đừng như vậy..." Cô rên nhẹ.
Tấm gương trên tủ quần áo phản chiếu một cảnh tượng kiều diễm, hai chân Tô
Mộc Cầm bị ép dạng ra thành hình chữ M, các ngón chân cuộn lại, nơi tư
mật bại lộ trong không khí, một bóng dáng cao lớn đang cúi đầu phủ giữa
hai chân cô tuỳ ý chơi đùa thân thể mềm mại.
Dưới bụng chưa bao giờ lại nóng bỏng thiêu đốt như lúc này, cô chỉ muốn đem hết nhiệt tình này phóng ra bên ngoài.
Mà hắn giống như kẻ đi trên sa mạc lâu ngày đói khát. Hắn nuốt lấy toàn bộ nước ở nơi tư mật của cô, hành động này khiến cho cô càng thêm ướt át
lan tràn.
Cánh cửa dục vọng một khi đã được mở ra thì những đê mê cực lạc sẽ nhẹ nhàng ngấm vào lòng người.
"Cởi quần áo cho anh!" Thẩm Tư Thanh ra lệnh, tuy phía dưới đã căng phồng đau nhức, thế nhưng hắn vẫn cố chịu đựng.
Ngực Tô Mộc Cầm phập phồng dữ dội, cô mơ màng mở đôi mắt ngập nước lên, vươn tay chậm rãi cời từng cúc áo trên người hắn, đến khi bàn tay cô hướng
xuống chiếc quần đùi trắng bằng vải âu cao cấp kia, liếc thấy con rồng
khổng lồ ấy đang ngóc đầu lên căng phồng ở giữa hai chân hắn. Cô lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, bàn tay run rẩy dừng ở cạp quần không dám
tiếp tục.
"Sao không tiếp tục?"
Thẩm Tư Thanh khàn khàn
nói, hắn hít sâu một hơi, nắm lấy tay cô để trên khóa quần của hắn, bắt
ép cô phải kéo xuống, đến khi thứ che đậy cuối cùng của hắn được gỡ bỏ,
lúc này cô mới kinh hãi nhìn vào nơi khổng lồ kia.
Thẩm Tư Thanh nhếch môi cười, hài lòng nói, "Biểu hiện của em thật khiến anh rất tự hào!"
Nói xong câu tán thưởng đó, ánh mắt tà mị của hắn lại tiếp tục dừng trên
khuôn mặt bị nhiễm đỏ kia, một giây sau, hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ
nhắn của cô, trườn về phía cự vật khổng lồ kia, ái muội nói bên tai cô,
"Có muốn chạm vào nó hay không?"
Tô Mộc Cầm kêu lên kinh hãi, run rẩy nói, "Đừng... em không muốn..."
Hắn nhếch môi cười, không cho phép cô từ chối, liền lập tức đè ép cánh tay
cô bao bọc lấy con rồng khổn lồ kia, "Đừng ngại ngùng, nó không phải là
của em hay sao?"
"A..." Tô Mộc Cầm cảm nhận được sự nóng bỏng của nó, cô không dám nhìn thẳng vào thứ sần sùi kia, lập tức muốn rút tay ra.
Thế nhưng hắn làm sao có thể để cô từ chối dễ dàng, liền lập tức kéo tay cô lại hướng về phía chỗ đó tiếp tục xoa bóp.
Thẩm Tư Thanh thở dốc thích thú, bàn tay cô mềm mại nắm lấy chỗ ấy của hắn khiến dục vọng lập tức bị nổ tung.
Sau màn dạo đầu, thân thể nặng nề của hắn lại một lần nữa đè lên người cô,
hôn khắp gương mặt cô, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai cô, sau đó ngậm vào,
liếm láp trêu đùa không biết bao nhiêu lần.Tiếng nói của hắn như gió thoảng bên tai cô, "Bà xã, anh lập tức sẽ làm cho em sướng muốn chết!"
Bắp đùi của hắn chống đỡ ở giữa hai chân cô, Thẩm Tư Thanh vừa nói xong
liền lập tức đem dục vọng to lớn kia hung hăng đi vào nơi mật huyệt của
cô, sau đó đỡ hai chân của Tô Mộc Cầm lên, nơi miệng nhỏ của cô bị đâm
sâu đang không ngừng co rúm lại, bên trong cái miệng nhỏ là con rồng lớn đang không ngừng hung hăng đụng vào vách tường.
"A...A..." Kích
thích cực hạn này khiến Tô Mộc Cầm thét lên chói tai, đầu óc cô trống
rỗng không còn suy nghĩ được chuyện gì, bắp đùi kẹp lấy hông hắn, để mặc hắn tùy ý đụng chạm bên trong.
Cự vật sưng nóng bị miệng hoa
chật ních của cô bao bọc, loại cảm giác này mang đến cho hắn được cảm
giác sung sướng, thỏa mãn, bên dưới càng ngày càng vào sâu hơn, ép cho
cô thét chói tai.
"A... Từ Thanh, đừng... đừng như vậy... Quá sâu..." Cô khẽ cắn cánh môi, có chút khổ sở không thở nổi.
"Sâu là ở đâu? Chỗ này hay là chỗ này?" Cũng câu nói đó, Thẩm Tư Thanh mỗi lần thúc vào đều chạm đến nơi sâu nhất của cô.
"Anh…" Bên dưới của cô co thắt dữ dội, một luồng khoái cảm ập đến khiến cô
không thể thở nổi, đợi một lúc sau, cô mới ngượng ngùng đỏ hai gò má
nói, "Chỗ nào cũng sâu..."
Nghe được cô thành thật lên án, hắn
nhịn không được cười khẽ lên, động tác ra vào lúc đầu có chút chậm rãi
nhưng sau đó bên dưới lại không ngừng điên cuồng đòi lấy.
"A..."
Tô Mộc Cầm không thể chịu đựng được loại kích thích này nhịn không
được thấp giọng rên rỉ. Hai tay cô vô thức lần lên bám lấy tấm lưng dày rộng của hắn.
"Tư Thanh..." Luật động nhiều lần, ở
sâu trong cô in dấu ấn ký của hắn, cảm giác vui sướng truyền đến
không ngừng, cô chỉ có thể theo động tác luật động của hắn mà phát ra
thanh âm bất lực đáng yêu...
Một hồi lại một hồi, sóng tình
bao phủ Tô Mộc Cầm, sức nén dâng cao vì cuồng dã, không ngừng len
lỏi giữa hai thân thể tìm lối ra cuối cùng.
Trong căn phòng ấm áp, chỉ nghe thấy hô hấp nặng nhọc của hắn cùng hơi thở dồn dập của cô hòa cùng một chỗ.
Bỗng dưng, một tiếng ngâm cao vút hòa nhập với tiếng gào thét, thỏa
thích thổi quét qua hai người, đưa bọn họ cùng nhau ném lên đỉnh cao
nhất của sự thỏa mãn...
Thẩm Tư Thanh nghiêng người nằm bên cạnh cô thở dốc, ôm cô dựa vào lồng ngực đã ướt đẫm mồ hôi.
Tô Mộc Cầm im lặng nằm bên cạnh, dường như nhớ ra chuyện gì đó, tuy rằng
trong không khí tràn ngập dục vọng này không thích hợp để nói ra, nhưng
cô không nhịn được liền hỏi, "Tư Thanh, có phải anh vẫn còn khúc mắc
trong lòng về việc em không còn lần đầu tiên hay không?"
Thẩm Tư Thanh không ngờ cô sẽ hỏi điều này, thân thể không tử chủ cương cứng một chút, lạnh nhạt nói, "Anh không quan tâm."
"Nhưng em biết anh rất bận tâm về chuyện này, còn không trước kia anh đã không nổi điên với em như vậy."
"Chuyện này đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa được không em?" Thẩm Tư Thanh ôm cô
vào lồng ngực, về vẫn đề này thật sự hắn không muốn nghe.
Nhưng
Tô Mộc Cầm vẫn không ngừng lại, cô biết nếu như chuyện này ngày hôm nay
không được làm rõ, về sau nhất định giữa hai người sẽ có một khoảng cách rất lớn, vì thế cô nghiêm túc nói, "Anh trước giờ không phải vẫn luôn
nghĩ Mạnh Hàn là người đầu tiên của em mà phải không?"
Thẩm Tư
Thanh đột nhiên khó thở, trong lồng ngực cảm thấy vô cùng thống khổ cùng tức giận. Nghĩ đến chuyện trước kia cô cũng có thể ở dưới thân Mạnh Hàn thở dốc, phía dưới cũng sẽ bị làm cho nở rộ, hắn không nhịn được liền
nảy sinh lòng đố kỵ, bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Ánh mắt Thẩm Tư Thanh trở nên lạnh lùng, hắn tức giận nói, "Mộc Cầm, anh thật sự không muốn nghe!"
Cô cười khổ, "Nhưng em phải nói... Thật ra, lần đầu tiên của em không phải cho Mạnh Hàn..."
Thẩm Tư Thanh lập tức sững sờ, "Ý của em là sao?"
Lần đầu tiên của cô không phải cho Mạnh Hàn, vậy là cho ai? Nghĩ đến chuyện này, lồng ngực hắn lại muốn phát điên.
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Thật ra em không có lần đầu tiên..."
Lần này không phải cô làm cho Thẩm Tư Thanh sững sờ mà khiến hắn ngốc luôn rồi, hắn mở to mắt hỏi lại, "Cái gì?"
Tô Mộc Cầm nhìn dáng vẻ chậm hiểu của hắn, rất kiên nhẫn trả lời, "Tư
Thanh, em bẩm sinh đã không có màng trinh, lúc nhỏ đến giờ đều như vậy,
thật ra trước kia khi chúng ta xảy ra chuyện đó, lúc đó mới chính là lần đầu tiên của em, chỉ là anh không biết..."
Thẩm Tư Thanh ngây
ngốc nhìn cô, đại não lập tức hoạt động. Nghĩ đến lần đầu tiên hai người xảy ra quan hệ kia, bộ dáng kêu đau và nước mắt của cô rất giống với
lần đầu tiên, chỉ là không có chiếc màng đó đã khiến hắn giận điên lên,
nghĩ rằng lần đầu tiên của cô là cho Mạnh Hàn.
Thẩm Tư Thanh đột
nhiên cười lớn. Vui vẻ đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, ông trời thế
nhưng không hề ngược đãi hắn, quanh đi quẩn lại một vòng, hóa ra lần đâu tiên của cô lại dành cho hắn.
Còn hại hắn hơn một năm nay đều ăn dấm chua của Mạnh Hàn, hận không thể lái xe đâm chết tên đàn ông lấy đi lần đầu tiên của cô kia, không nghĩ tới sự thật lại như vậy.
Chuyện này thật sự làm cho hắn quá bất ngờ rồi, hắn quả thật không biết nên nói cái gì cho phải!
Sự xúc động lấn át trái tim hắn, lúc này hắn chỉ có thể dùng hành động của mình để diễn tả sự hưng phấn trong lòng, lập tức xoay người đè lên cơ
thể cô, kinh hỉ nói, "Bã xã, cũng anh ăn mừng thôi..."
Tô Mộc Cầm bị hắn trêu chọc đến mức cơ thể đều ngứa ngáy, ai oán kêu lên, nhưng
khóe miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc, "Thẩm Tư Thanh, em mệt chết rồi,
anh còn không mau dừng lại..."
Lời kháng nghị của cô lập tức bị
hắn để ngoài tai, tiếng cười đùa không ngừng vang lên, niềm vui bao bọc
lấy hai người bọn họ, hắn phải cảm ơn cô đã nói sự thật này cho hắn
biết, còn không nhất định sau này nó sẽ trở thành trở ngại lớn nhất
trong lòng hắn, cuối cùng thân thể hắn đè ép lên cơ thể cô, phía dưới
không ngừng vận động khiến cô từ kháng nghị chuyển qua thở gấp.
Cả ngày này, hắn không biết đã điên cuồng muốn cô bao nhiêu lần, đủ mọi tư thế, nơi tư mật chật hẹp ép hắn như muốn điên lên, sự vui mừng trong
lòng không sao tả xiết, mãi đến tận tối khuya, hắn mới thỏa mãn ngừng
lại.
Nhìn người con gái trong lòng vì mệt mỏi mà thiếp đi từ lúc
nào, thân thể trải dài là những vết hôn xanh tím, nơi tư mật nhỏ nhắn
còn đang ngậm lấy dục vọng của hắn, thảm trải giường dính đầy dấu vết ân ái của hai người bọn họ. Thẩm Tư Thanh mỉm cười rút hạ thân của mình
ra, nhẹ nhàng bước vào trong chuẩn bị nước tắm.
Sau khi tẩy rửa
cho cả hai hoàn hảo, hắn ôm Tô Mộc Cầm còn đang say ngủ trong lòng đến
bên giường đã được dọn sạch, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Tô Mộc Cầm nhíu
mày, nhưng cơn mệt mỏi không cho phép cô mở mắt. Thẩm Tư Thanh cười
cười, sau khi đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó liền leo lên giường, hôn
nhẹ lên trán cô rồi ôm cô cùng chìm vào giấc mộng.
Cuộc đời không bạc đãi con người, chỉ là con người không chịu đi tìm cánh cửa mở ra sự hạnh phúc mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT