Vài tuần sau đó, Tô Mộc Cầm chính thức trở lại công ty làm việc, các đồng nghiệp cũng vô cùng hứng khởi chào đón cô trở về, nhất là Nhan Miêu và trưởng phòng Hạ, có lẽ công việc sau khi cô bỏ đi đều đè nặng lên hai người bọn họ, cho nên sau khi cô trở về, gương mặt hai người đó rõ ràng là thể hiện sự rũ bỏ được một gánh nặng rất lớn, cũng từ lúc đó trở đi, tình cảm của Thẩm Tư Thanh và Tô Mộc Cầm càng ngày càng sâu đậm.

Lúc đi làm, hắn sẽ làm tài xế riêng cho cô đưa cô đến tận cổng công ty, đến nơi hắn sẽ cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, sau đó mới phóng xe đến công ty.

Đến khi tan tầm, hai người cũng quấn quýt lấy nhau, Thẩm Tư Thanh sẽ tan tầm sớm hơn cô nửa tiếng, sau đó sẽ lái xe đến công ty đón cô về.

Cuộc sống hạnh phúc viên mãn cứ như thế trôi qua rất nhanh, chốc cái thời gian đã chạy đến thời điểm Tô Mộc Cầm mang thai đến tháng thứ năm.

Bụng của cô đã to hơn rất nhiều, tuy là tháng thứ năm là có thể biết rõ được giới tính của thai nhi trong bụng, thế nhưng cô và hắn đã thống nhất là sẽ không siêu âm kiểm tra giới tính của bảo bảo,vì đây là con của cô và hắn, cô đều sẽ yêu thương như nhau.

Buổi tối ngủ không được, lại không thể trở mình, sợ sẽ làm Thẩm Tư Thanh đang nằm bên cạnh thức giấc. Tô Mộc Cầm đành phải giữ nguyên một tư thế rất lâu, gối đầu lên cánh tay đến khi tay tê cứng, vô cùng khó chịu, càng khó đi vào giấc ngủ hơn, cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nhưng tiếng thở dài dù rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho Thẩm Tư Thanh thức giấc, mang theo vẻ buồn ngủ hỏi cô: “Em sao vậy?”

“Không sao đâu, em làm anh tỉnh giấc à?”

“Không có! Em ngủ không được sao?” Hắn nghiêng người, một cánh tay ôm lấy cô, hôn lên bờ vai của cô: “Tại sao không ngủ được?”

“Em nói nhưng anh đừng giận em đấy nhé!” Tô Mộc Cầm nhẹ nhàng nói, quay người lại nhìn hắn.

“Ừ, em nói đi!” Thẩm Tư Thanh trả lời.

Thấy được hắn đồng ý, lúc này cô mới cả gan dám nói, “Hôm nay em gặp lại Mạnh Hàn ở gần sân bay, anh ấy hình như mới từ nước ngoài trở về, em thấy tâm trạng của anh ấy rất tệ, cùng lúc đó trưa hôm nay em vừa nhìn thấy một bài báo, tin trên đó viết là Mạnh phu nhân qua đời rồi! Có phải bây giờ anh ấy đang rất buồn hay không? Em có thể đến an ủi anh ấy được không, Tư Thanh?”

Thẩm Tư Thanh trầm mặc, bàn tay luồn vào trong áo cô vuốt ve cái bụng to tròn, không hề mở miệng nói gì càng khiến cho bầu không khí trong phòng ngủ trở nên ngưng trọng.

Tô Mộc Cầm không thấy hắn trả lời, cắn răng có chút lo lắng, định xoay người lại nhưng liền bị Thẩm Tư Thanh siết chặt, không cho xoay người lung tung. Hắn hơi mở mắt, nhìn cái gáy trắng nõn của cô, đột nhiên hôn lên đó một chút, sau đó nhẹ giọng nói:

“Ngày mai anh đưa em đi, còn bây giờ ngủ đi!”

Tô Mộc Cầm bất ngờ, một giây sau liền vui vẻ nắm lấy bàn tay đang trên bụng cô của hắn, sau cảm động nói, “Cảm ơn anh, Tư Thanh!”

Chỉ mấy câu đơn giản của hắn, cũng không được coi là ngọt ngào, nhưng lại khiến lòng của cô ấm áp.

Một người đàn ông bá đạo lại lạnh lùng như hắn, để có thể khiến hắn chấp nhận để người phụ nữ của mình đi tìm gặp người yêu cũ cũng đã là bao dung rồi, so với trước đây, hắn có vẻ đã tốt với cô hơn rất nhiều.Bóng đêm rất yên tĩnh, hai người lẳng lặng nằm trên giường ôm lấy nhau.

.......

Sáng hôm sau, đúng như lời Thẩm Tư Thanh đã nói, hắn đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ cho cô, hết sức tỉ mỉ. Khiến cho Tô Mộc Cầm cảm thấy mình giống như cô công chúa luôn được hoàng tử của đời mình yêu thương, cưng chiều hết mực vậy.

Hai người bọn họ ăn sáng xong, sau đó hắn mới đưa cô đến tang lễ của Mạnh phu nhân, đầu tiên Tô Mộc Cầm và Thẩm Tư Thanh cùng vào trong để thắp cho bà ấy một nén nhang. Sau đó, Tô Mộc Cầm cùng ở lại với Mạnh Hàn.

Có lẽ đã lâu không gặp lại Tô Mộc Cầm, cộng với việc người thân duy nhất còn sống của anh đột nhiên qua đời, cho nên Mạnh Hàn hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh được, đáy mắt anh đã bắt đầu đỏ ửng từ lúc nào, vẻ thất thần trên khuôn mặt mệt mỏi cuối cùng cũng tan rã.

Tô Mộc Cầm đau lòng ôm chầm lấy Mạnh Hàn, để anh chôn đầu vào trong lòng mình, Mạnh Hàn cảm nhận được hơi ấm từ cô, đến cuối cùng, thành trì vững chắc của anh rốt cuộc cũng sụp đổ, anh liền bật khóc giống như một đứa trẻ.

Từ khi cô gặp anh từ ba năm trước cho đến nay, có lẽ đây là lần đầu tiên cô chứng kiến thấy anh rơi nước mắt, cũng có lẽ đây là nỗi đau lớn nhất của anh.

Đầu anh chôn sâu vào trong lồng ngực của cô, trên tay vẫn ôm chặt lấy di ảnh của Mạnh phu nhân.

Tô Mộc Cầm thấy vậy, càng ôm anh chặt hơn, đáy mắt cô đau rát, cô muốn khóc thế nhưng lại không thể khóc được. Bây giờ cô cần phải bình tĩnh, nếu như bây giờ cô cũng mất kiểm soát như anh, cục diện sẽ trở nên rất rối răm.

Người đến đưa tiễn rất nhiều, hầu như đều là người quen hoặc là bạn bè của Mạnh phu nhân, còn có mấy người là nhân viên của công ty Mạnh Hàn. Lần lượt đều đến thắp nhang và an ủi anh.

Sau khi lễ tang kết thúc, Mạnh Hàn mệt mỏi tựa lưng trên ghế ngồi của xe. Tô Mộc Cầm ngồi bên cạnh cũng không làm phiền anh, lặng im chờ anh nói chuyện.

Đợi một lúc thật lâu, cuối cùng Mạnh Hàn cũng quay sang nhìn cô, ánh mắt tràn ngập bi thương lúc nãy đã bình tĩnh hơn nhiều, anh khàn khàn nói:

“Hôm nay, cảm ơn em!”

Tô Mộc Cầm nghe vậy chỉ nâng khóe miệng, nở một nụ cười yếu ớt, sau đó lắc đầu nói, “Không cần phải cảm ơn em đâu, dù gì trước đây bác Mạnh cũng từng đối xử với em như con gái ruột của bác ấy, em chỉ đang đáp lại tình cảm của bác ấy đã dành cho em mà thôi.”

Mạnh Hàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười chua xót, “Thì ra là vậy!”

Sau đó anh quay sang cô, tiếp tục nói, “Còn hắn ta thì sao? Hắn đồng ý để em ở bên cạnh anh cả ngày như vậy sao?”

Tô Mộc Cầm cắn răng, ánh mắt rơi ra ngoài bầu trời âm u ngoài kia, “Anh ấy đồng ý vì anh ấy tin tưởng em.”

Mạnh Hàn đau đớn cúi đầu, để cho mái tóc che khuất ánh mắt đang đỏ lên của anh, có lẽ anh không muốn ai nhìn thấy hoặc có lẽ anh đang sợ cô sẽ đọc được suy nghĩ của mình, sau đó anh nói:

“Mộc Cầm, hôm nay như vậy là đủ rồi, em về đi, còn ở đây nữa thì hắn ta sẽ rất lo lắng cho em đấy.”

Tô Mộc Cầm lắc đầu nói, “Em muốn ở cạnh anh một lúc nữa.”

Mạnh Hàn thở nhẹ một tiếng, cố gắng nặn ra một nụ cười an tâm cho cô, sau đó nói, “Ở đây đã có quản gia rồi, quản gia sẽ giúp anh, anh không cần em chăm sóc nữa đâu, huống hồ em đang mang thai, cứ ở đây như vậy sẽ không tốt đâu.”

“Nhưng mà...”

Tô Mộc Cầm đang định nói gì đó thì Mạnh Hàn liền cắt đứt, “Nghe lời anh đi, hắn ta đang ở ngoài đợi em đấy, nếu em còn ở đây, biết không chừng sau này anh sẽ rất khó sống.”

Anh mở miệng vui đùa, tuy rằng ánh mắt thâm sâu của anh đang bán đứng anh.

Tô Mộc Cầm nghe vậy liền giật mình liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, khi cô quay qua một gốc cây thì thấy một chiếc xe Maybach màu xám tro của hắn đang đỗ cách đó không xa, trái tim cô mới đập lên một nhịp, hắn bám theo đến đây từ khi nào vậy?

“Được rồi, đi đi em, anh không sao đâu.” Mạnh Hàn vỗ vai trấn an cô, cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh để cho cô an tâm, trong lòng chỉ muốn cô rời đi nhanh một chút.

Chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc Tô Mộc Cầm cũng gật đầu thỏa hiệp, cô thở dài một tiếng bất đắc dĩ, ôm anh một cái ôm an ủi, sau đó mới ra khỏi xe anh, chạy lại phía xe của Thẩm Tư Thanh.

Mạnh Hàn liếc mắt quan sát bóng lưng của cô đang khuất dần, đến cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của anh, sau đó Mạnh Hàn một mình ngồi dựa trên ghế ngồi, anh ngửa đầu về phía sau, tuy rằng trong xe không có ai, thế nhưng Mạnh Hàn vẫn bưng một tay lên che đi đôi mắt đang dần đỏ ửng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play