Lần đầu tiên hắn cảm
thấy mê mang, lần đầu tiên không biết mình nên làm như thế nào, hắn phải làm như thế nào đây? Tiếp tục đơn phương? Hay là thử thu hồi lại tình
cảm, cũng vốn là ngay từ đầu, người trong lòng nàng cũng không phải là
hắn. Tạ Thư Dật đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, hắn trầm mặc một lúc
lâu sau, cô đơn nói với Tạ Hải Nhạc: “Được, Tạ Hải Nhạc, tùy em quyết
định đi, muốn làm em tôi, thì cứ làm em tôi đi, tôi không sao cả, mà
tôi, cũng cần phải xem lại một chút, tôi cảm thấy dạo này mình cũng thật là hoang đường, đã bỏ mặc kệ vài chuyện công ty rồi, nhưng thôi, em yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục đối với em như trước nữa, sau này, có chuyện gì cần tôi giúp, em cứ việc mở miệng, tôi sẽ không bao giờ từ chối.”
Trong lòng Tạ Hải Nhạc đột nhiên dâng lên một trận đau đớn, nàng cúi đầu:
“Cảm ơn anh hai, vậy… chúng ta đi về thôi, chắc mẹ em vẫn còn muốn ở lại với bố.”
“Ừ.” Tạ Thư Dật đi thật chậm ở sau lưng Tạ Hải Nhạc,
hắn chết lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, dường như muốn đốt sau
lưng nàng thành hai cái lỗ, sau đó in dấu ấn của hắn xuống.
Hắn,
lại có thể trong một lúc vô ý, vì nàng mà đơn phương rơi vào lưới tình,
đơn phương sa lầy, sau đó, đơn phương vì nàng mà chìm đắm, nhưng, trong
lòng của nàng, lại vốn chưa từng có hắn! Tất cả môi thứ, chỉ là chuyện
mình hắn đơn phương buồn cười mà thôi! Chẳng lẽ, thật sự phải buông tay
nàng như vậy?
Ý nghĩ này chĩ vừa mới hiện lên trong lòng hắn, lập tức đâm hắn đau nhói, hơn nữa, hắn cảm thấy thật tiếc nuối, tiếc vô
cùng, cảm giác như nếu mình thật sự buông nàng ra, sẽ đau như có một
miếng thịt trên trái tim bị lẹm xuống ngọt lịm vậy. Hắn ôm ngực, thiếu
chút nữa sẽ rên thành tiếng.
Thì ra, nàng không phải là “nốt ruồi chu sa trong lòng bàn tay” gì, cũng không phải là “ánh trăng sáng đầu
giường” (1) gì, mà là, là một khối u bám trên quả tim của hắn, giả như,
cứ mạnh bạo mà cắt nó ra, tim của hắn, cũng sẽ bởi vì không có nàng, mà
cứ thế không còn đập nữa. Từ bao giờ? Từ khi nào thì nàng biến thành một bộ phận quan trọng nhất của hắn, một thứ mà không có thì không thể sống sót?
(1) Sàng tiền minh nguyệt quang_ trích trong bài thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch.
Hắn không muốn nàng trở nên trọng yếu như vậy! Hắn không cần! Tạ Thư Dật ôm ngực mình thật chặt, chết lặng đi theo nàng về phía trước.
Nhìn
xem, nàng đi thong thả biết bao nhiêu, dứt khoát biết bao nhiêu, nãy giờ chưa từng quay đầu lại nhìn hắn chỉ một lần. Một cỗ chua xót, xộc thẳng về hốc mắt Tạ Thư Dật, hắn vội vàng ngẩng đầu, không cho đám xót xa kia tràn ra.
“Tạ Hải Nhạc, nếu như, em cảm thấy quay về làm anh em,
đối với chúng ta đều tốt, như vậy, tôi sẽ làm cùng em! Chỉ cần em thấy
tốt, tôi sẽ làm cùng em tất cả!” Tạ Thư Dật cay đắng nghĩ thầm.
Hai người trầm mặc trở về Tạ gia, Tạ Hải Hoan đang ở trong phòng khách xem
tivi, thấy hai người bọn họ trở về, vội vàng đứng lên.
“Hai người có phải đi thăm bố không? Em cũng muốn đi lắm, nhưng lại sợ làm phiền bố.” Hải Hoan nói.
Tạ Thư Dật không để ý tới nàng, đi thẳng lên lầu, theo sau đó là một tiếng đóng cửa thật mạnh, làm cho Hải Nhạc Hải Hoan thiếu chút nữa đều giật
nảy lên.
“Chị hai, em mệt lắm, em lên lầu trước nha.” Hải Nhạc cười gượng nói.
“Chị đi với em.” Hải Hoan nhìn ra được Hải Nhạc đang không vui.
Hải Nhạc trở về phòng mình ngồi lặng trên giường, Hải Hoan cũng ngồi xuống theo.
“Em à, trông em không vui, có chuyện gì vậy?” Hải Hoan hỏi.
Hải Nhạc lập tức bổ nhào vào trong lòng Hải Hoan, “Oa” một tiếng, bật khóc lên.
Hải Hoan sợ tới mức luống cuống tay chân: “Em gái, em làm sao vậy? Bị cái gì? Có ai bắt nạt em phải không?”
“Hu hu chị ơi, chị ơi, trong lòng em đau quá, đau quá à!” Hải Nhạc khóc đến tê tâm liệt phế.
Hải Hoan thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng nàng, nói: “Tại sao lại đau?”
Hải Nhạc khóc đến mức toàn thân đều phát run, nàng lắc đầu, nức nở: “Em
cũng không biết là tại sao nữa, nhưng mà, em thật sự rất đau, đau quá!”
“Đau thì lúc nào cũng phải có nguyên nhân chứ? Làm sao tự nhiên mà đau được? Nói cho chị nghe, chị sẽ giúp em.” Hải Hoan khuyên nhủ.
Hải Nhạc ghé vào trên vai Hải Hoan, nói đứt quãng: “Hu hu hu chị ơi, em thật sự
không biết, thật sự không biết, em đau sắp thở hết nổi rồi, giống như là có tảng đá đang đặt trong lòng em vậy, chị ơi, em thật sự sắp không thể hô hấp nổi nữa, đau quá, đau quá à!” Lòng của nàng, thật sự đau quá,
đau đến mức sắp vỡ nát! Nàng biết rất rõ ràng, lần này nàng lại bị
thương nữa rồi, lần bị thương này, với lần trước bị Tạ Thư Dật cưỡng bức trên thuyền đều nghiêm trọng như nhau, giờ đây bị thương, không phải ở
trên thân, mà hình như, là bị thương ở trong lòng, hơn nữa, chính là vết thương trí mạng! Nhịp tim của nàng, cũng sắp bị miệng vết thương này
hại ngừng đập mất! Vết thương này, lại là nhờ phước của Tạ Thư Dật! Chỉ
có hắn, chỉ có hắn mới có thể tổn thương nàng được! Cũng chỉ có hắn, mới có thể tổn thương nàng nghiêm trọng như vậy! “Tạ Thư Dật, tại sao, anh
cho tôi hi vọng, lại làm cho tôi thất vọng? Chẳng lẽ, tất cả những
chuyện anh làm, đều là giả dối? Thậm chí, anh còn không muốn nói dối với tôi chỉ một lần nữa?”
Lòng của nàng, đang bị xé rách, đang chảy
máu đầm đìa, mà bản thân nàng, cũng đã khóc đến thiên hôn địa ám, thẳng
đến khi khóc mệt, nàng thiếp đi trên vai Hải Hoan luôn.
Hải Hoan nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, đắp chăn cho nàng.
Nàng thở dài một hơi, đi ra khỏi phòng Hải Nhạc.
Khi đi đến hành lang, nàng bỗng thấy Tạ Thư Dật đang dựa vào một cây cột,
trên tay cầm một điếu thuốc, trong miệng đang chậm rãi nhả ra một vòng
khói, nàng giật mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT