“Vậy mày cho là tao làm gì nó?” Hắn lạnh lùng hỏi Hứa Chí Ngạn.

“Tao cũng chỉ nói như vậy thôi mà, cũng không có nói là mày làm tổn thương nàng.” Hứa Chí Ngạn thấy Tạ Thư Dật tức giận, vỗ vai hắn nói.

“Nó sẽ khá hơn.” Tạ Thư Dật nói chắc nịch.

Bất luận thế nào hắn cũng sẽ làm cho nàng tốt hơn, nếu như, để cho chị nàng đến Tạ gia, có thể làm cho nàng vui vẻ hơn một chút, vậy thì, cứ để cho chị của nàng đến đây đi.

“Mẹ nói cái gì? Cha bị tai nạn giao thông? Làm sao có thể? Làm sao có thể? Mẹ, có phải đang nói đùa không?” Tạ Hải Nhạc rốt cục cũng nói chuyện trước mặt mẹ, nhưng, cũng là vì cái tin làm cho người ta không kịp trở tay này.

“Nhạc Nhạc, là thật, cha con đi rồi.” Mẹ Hải Nhạc gật đầu đau xót.

“Ô ô…” Tạ Hải Nhạc không khỏi bật khóc òa lên, “Tại sao có thể như vậy chứ?”

Mặc dù ấn tượng với cha chỉ giới hạn trong phạm vi trước tám tuổi thôi, sau, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gặp lại ông ấy, trước giờ ông ta cũng không hề đến xem nàng, nhưng mà, dù sao ông cũng là cha ruột của nàng, nàng vẫn cảm thấy rất đau lòng.

“Mẹ, mẹ, tại sao phải như vậy? Tại sao ông ấy lại muốn dùng phương thức này rời bỏ chúng ta đây?” Hải Nhạc thật sự không thể chấp nhận tin tức này.

“Ai, không chừng hắn bị áp lực phải chống đỡ phá sản hơn nữa còn thiếu người ta một khoản nợ lớn, để lại một bức di thư ngắn gọn cho con và Hải Hoan, cứ vậy mà đi rồi.” Mẹ Hải Nhạc cũng rớt nước mắt, dù sao, chồng trước đã đi cùng bà vượt qua sáu năm, trong lòng của nàng, cũng đau xót.

“Ông ta còn nhớ rõ con, nếu nhớ rõ con thì tại sao không đến xem con, cứ vậy mà đi chứ? Ô ô ô…” Hải Nhạc thương tâm ôm mẹ, khóc to rơi nước mắt.

“Ai, hắn cũng thật ngu dốt, cho dù ngã xuống, cũng vẫn có thể đông sơn tái khởi (1), sao lại có thể đi con đường này chứ?” Tạ Trường Viên đã ngồi một bên thở dài, “Được rồi, Tư Nguyên, Nhạc Nhạc, đừng thương tâm nữa, tang sự của hắn, cứ để bọn anh đi lo liệu đi.”

Tạ Thư Dật mắt lạnh nhìn tất cả, nhíu chặt mày hắn, không hề lên tiếng.

Trì Chí Cao đã chết, Trì Hải Hoan tất phải đến Tạ gia này!

Trước mắt Tạ Thư Dật xẹt qua một khuôn mặt giống hệt Hải Nhạc, hai cô gái có bộ dạng giống nhau như đúc, đến ở cùng nhau, sẽ thành cái dạng gì đây?

Trì Chí Cao hơn tuần thất (2), Tạ Trường Viên cùng mẹ Hải Nhạc đón Hải Hoan đến ở Tạ gia, Hải Hoan nhận lời.

Trì Hải Hoan trở lại nhà thuê của mình thu dọn đồ đạc, nghĩ đến về sau có thể ở lại Tạ gia, khóe miệng của nàng không khỏi nở một nụ cười.

Ngày mai, ngày mai, ngày mai nàng sẽ rời khỏi nơi này, đi đến cái nhà kia của Hải Nhạc, đi đến chính cái nhà kia của Tạ Thư Dật! Từ nay về sau, nàng cũng sẽ trở thành con gái nuôi của Tạ Trường Viên, nàng sẽ là Tạ gia đại tiểu thư!

Sắp xếp đồ đạc xong, nàng chuẩn bị đi Kawasaki chính thức từ chức, lúc đi, nàng nhất định phải hắt một chén nước, hoặc canh ăn vào mặt trưởng ca luôn khi dễ nàng, như vậy mới hả giận! Vừa nghĩ tới trưởng ca bị nước hoặc canh của nàng hắt lên, mà nàng thì có thể lớn tiếng nói, nàng là con gái Tạ Trường Viên, chỉ đến trải nghiệm cuộc sống mà thôi, mà cô ta khi dễ nàng như vậy, Tạ Trường Viên nhất định sẽ tìm ả tính sổ! Lại dọa ngốc cô ta luôn!

Vừa nghĩ tới bộ dạng trưởng ca bị sợ ngốc, Trì Hải Hoan cười ha hả lên.

Đi vào Kawasaki, nàng nói nàng từ chức, nàng thầm muốn hắt một chén nước ở trên mặt cô ta, sau đó tiền lương tháng này, nàng cũng không cần, mọi người thật không ngờ nàng sẽ nói như vậy, thật không ngờ, nàng thật sự lấy một chén nước bên cạnh hắt đến trên mặt trưởng ca!

Trưởng ca hồi phục tinh thần lại, thét to muốn nhào tới đánh nàng, nàng hùng hổ nói: “Tôi là con gái Tạ Trường Viên! Cô dám đụng vào tôi không? Tôi chỉ đi ra trải nghiệm cuộc sống một chút, nhưng lúc nào cô cũng khi dễ tôi, tôi nhịn, bây giờ, tôi không nghĩ chơi với cô nữa! Cô có gan dám đánh tôi, cô cứ đến Tạ gia tìm tôi đi! Ha ha ha…” Nàng cười xong, trong lúc mọi người còn ngẩn ngơ đi ra Kawasaki, thật không ngờ, trưởng ca lại cùng đi ra, chạy phía sau nàng, lại đè nàng xuống đất, cho nàng một bạt tai.

“Dám hù tôi? Cô họ Trì, ông ta họ Tạ! Cô dám hù tôi?”

Trì Hải Hoan cũng trở tay cho nàng một cái tát, hai người nhào vào đánh nhau.

“Tôi theo họ mẹ tôi! Cô đợi đấy, tôi nhất định sẽ làm cho cô mất đi công việc này! Tôi nhất định sẽ làm cho cô suốt đời này không thể tìm ra công việc!” Trì Hải Hoan dùng sức gào.

Người đứng xung quanh xem náo nhiệt thấy nàng nói như vậy, vội vàng kéo nàng đứng lên.

Trì Hải Hoan đứng lên, chỉ vào trưởng ca tức giận nói: “Ngày mai, đợi ngày mai đi, tôi xem ngày mai cô có còn ác được nữa hay không!”

Một hồi trò khôi hài cứ như vậy dừng lại, Trì Hải Hoan nhận ra mình cũng không chiếm được tiện nghi, trong lòng vô cùng bực bội, nàng đi từ từ, cũng vừa đưa tay đón taxi.

Lúc này, một chiếc xe dừng ở bên người nàng, một người đàn ông mang kính râm to bản vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nói: “Tiểu thư đi đâu, tôi chở cô một đoạn đường.”

Trì Hải Hoan nhìn hắn đề phòng, người nọ nói: “Tiểu thư, giờ này đúng là giờ cao điểm, phỏng chừng cô sẽ không đón được xe nào, tôi chỉ là muốn làm một chút việc thiện thôi.”

Trì Hải Hoan cảm thấy hắn nói cũng đúng, mở cửa xe, lập tức chui vào.

“Đi đường **.” Nàng nói.

Người nọ không hề hé răng, chỉ gật đầu lái xe về phía trước.

Xe chạy nhanh về phía trước, Trì Hải Hoan đột nhiên cảm thấy có điều không đúng, đây không phải con đường nàng muốn đi.

“Này, ông đi nhầm rồi? Không phải đi hướng này.” Trì Hải Hoan nói.

“Tôi đi tắt.” Người nọ nói.

Trì Hải Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tiểu thư, cô hút thuốc không?” Người kia hỏi.

“Không.” Hải Hoan lắc đầu.

“Tôi đây có kẹo cao su.” Người nọ đưa cho nàng một thanh kẹo cao su.

Hải Hoan đưa tay nhận, mở giấy gói, ném kẹo cao su vào miệng.

Không biết làm sao thế này, nàng đột nhiên buồn ngủ, nàng không khỏi lắc lắc đầu, nhưng mà, buồn ngủ càng nặng thổi qua nàng, đầu nàng nghiêng một cái, ngủ mê.

Lái xe lấy kính mát xuống, nhìn Trì Hải Hoan cười dâm tà.

“Lão đại, có muốn đánh thức ả không ạ?”

Trong lúc Trì Hải Hoan đang mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người nói mơ hồ.

“Tốt, làm nó tỉnh lại!” Có người nói.

Trì Hải Hoan đang muốn mở to mắt, đột nhiên một chậu nước hắt vào trên mặt nàng, nàng hét lên một tiếng, nước lạnh như băng, làm cho suy nghĩ của nàng tỉnh táo.

Lúc này, nàng nhìn thấy trước mắt của mình, có ba người đàn ông đang đứng, trong đó có một người, đúng là tài xế đã chở nàng.

Nàng giật giật thân mình, phát hiện mình lại bị cột vào trên một cái ghế, nàng vừa sợ vừa run, giãy dụa kêu to: “Các ông muốn làm gì? Các ông muốn làm gì? Mau thả tôi ra!”

“Xú nha đầu, lần này mày rơi vào tay ông, để ông xem mày còn trốn chỗ nào!” Người đàn ông đứng ở chính giữa ba người, xỉa răng đen một cái, hung ác nhìn nàng.

Trì Hải Hoan không khỏi sợ hãi òa khóc: “Các vị gia, tôi chưa từng đắc tội các ông a? Các ông trói tôi tới nơi này làm gì? Thả! Thả a! Cha tôi chính là Tạ Trường Viên, các ông làm như vậy, ông ấy sẽ không bỏ qua cho các ông!”

Đại Hắc Nha nghe thấy nàng nói như vậy, cười lên ha hả, cười xong, đi đến trước mặt nàng, nhéo nhéo hai má Hải Hoan: “Nhóc con, tao chính là biết mày là con gái của hắn, mới phải thỉnh mày đến nơi này chứ lị!”

(1) “Đông Sơn tái khởi” : Tể tướng Tạ An thời Đông Tấn, ông là trụ cột của triều đình, sớm đã muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn của quyền lực. Tuy nhiên lúc đó nhà Tấn hết sức suy yếu, sau loạn Bát Vương cùng nhiều chuyện linh tinh khác, Tấn thất phải dời đô về Nam, đóng tại thành Kiến Khang (trước là thành Kiến Nghiệp, thuộc nước Ngô trong thời Tam Quốc).

Tình hình phía Bắc Trung Quốc lúc đó là “quần Hồ tranh thực”, Tạ An cứ về Đông Sơn quy ẩn một thời gian lại bị lôi ra gánh vác trọng trách, lần sau chức cao hơn lần trước. Nên ý của câu “Đông Sơn tái khởi” có nghĩa là tương lai sẽ còn cơ hội, biết đâu tốt hơn nhiều. (Sưu tầm)

(2) Tuần thất :

Tuần: – Khoảng thời gian 7 ngày, 9 ngày hay 10 ngày, và cứ lập lại nhiều lần. – Một lần, một lượt. Thất: 7.

Tuần thất là một tuần 7 ngày.

Trong Tang lễ bên Phật giáo, sau khi chết được 7 ngày thì làm Tuần thất thứ nhứt. Không nên làm Tuần thất ở nhà, mà nên đem linh vị của người chết lên chùa để làm Tuần thất ở chùa, vì nơi chùa thì thanh tịnh hơn ở nhà và có nhiều chư tăng và Phật tử đồng hộ niệm cho vong linh thì nguyện lực mạnh hơn, kết quả hơn.

Sở dĩ phải làm Tuần thất là vì người ta tin rằng người chết, sau 7 ngày thì tan một cái vía, mà con người có Bảy Vía nên phải làm tuần 7 lần để cho 7 cái vía lần lượt tan hết thì mới siêu thăng được.

Nhưng có nhiều người chế giảm, không làm Tuần thất từ thứ 1 đến thứ 6, chỉ làm Tuần thất thứ 7 gọi là Chung thất.

Theo Từ Điển Phật Học Hán Việt, nói về Tuần thất:

“Cứ cách 7 ngày lại làm lễ tụng kinh cúng vong một lần thì gọi là Trai thất.

Thời gian 49 ngày sau khi mất gọi là Trung Ấm, cúng tới ngày 49 là ngày mãn Trung Ấm thì thôi.

Thế tục cho rằng 49 ngày đó là thời kỳ vong linh còn mờ mịt, nổi chìm chưa định, nên phải cúng vong để giúp được chuyển sinh vào chỗ thiện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play