Tại sao nàng lại ngu như vậy? Tại sao phải ngu như vậy?

Hai chân của hắn không tự chủ được ngã xuống đất, hắn bấu víu vào một bên bồn tắm gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, tay run run sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vậy mà nàng một chút phản ứng cũng không có.

“Không!” Hắn tuyệt vọng bật thốt, tay dò về phía hơi thở của nàng.

Vừa lúc đó, đôi mắt Hải Nhạc đột nhiên mở ra, nàng mê mang nhìn Tạ Thư Dật, đôi mắt kia bởi vì khóc rất lâu mà mất đi sự xinh đẹp, lại hồng vừa sưng.

Thấy nàng đột nhiên mở mắt, tim Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng rơi xuống, một khắc này, trong lòng hắn đang hô hoán tạ ơn trời đất.

Đến khi Hải Nhạc thấy rõ ràng là Tạ Thư Dật, nàng há to miệng, phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “A!!!! Anh vào đây làm gì?”

Nàng chìm trọn cả người vào bồn tắm lớn, hoảng sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện tức Tạ Thư Dật.

Hắn vào đây đã bao lâu? Hắn vào muốn làm gì? Nàng vô cùng hối hận tại sao mình lại muốn ngủ trong bồn tắm.

Tạ Thư Dật thấy nàng không có việc gì, cũng không có so đo nàng ghét bỏ hắn, hắn nửa quỳ trên mặt đất, thử nước ấm một chút, không khỏi nhíu mày, nước đã trở nên lạnh như băng rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy môi của nàng lo lắng run rẩy, mà trong mắt lộ vẻ sợ hãi, oán hận, thêm chán ghét.

Tim Tạ Thư Dật, lại vướng vít đau đớn, nàng chán ghét hắn! Nàng chán ghét hắn!! Nàng thậm chí còn nói đi ở trên đường tùy tiện chọn một đứa con trai, cũng phải tốt hơn hắn!

Hải Nhạc thấy hắn vẫn không rên một tiếng nhìn mình, mà con ngươi trong mắt, cũng đang trầm như đêm tối, trong lòng nàng càng hoảng.

“Nếu anh dám xằng bậy… tôi… tôi… tôi sẽ giết anh! Tôi nhất định sẽ giết anh!” Nàng dùng hết sức lực hét Thư Dật.

Tạ Thư Dật vừa nghe nàng nói như vậy, trong lòng rất rất tức giận, hắn bước vào, chẳng qua là lo lắng cho nàng, nàng nghĩ đi đâu vậy? Chẳng lẽ, nàng cho là hắn bước vào, là muốn có ý đồ bất chính đối với nàng sao? Thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được lòng người tốt! “Cô lặp lại lần nữa?” Giọng nói của hắn, lạnh như băng, không thấy một tia tình cảm lên xuống.

Mà ánh mắt của hắn càng lộ rõ thâm trầm, cơ hồ giống như hai đầm nước đen sâu không thấy đáy, chỉ có Hải Nhạc biết, chỉ cần ánh mắt của hắn biến thành như vậy, đó là điềm báo bão táp sắp nổi lên, nàng sợ, nàng thật sự rất sợ, nàng không thể đoán ra ngay sau đây hắn sẽ làm ra hành động gì.

Nhưng mà, đâm lao thì phải theo lao, nàng vẫn là tiếp tục la về phía hắn: “Anh là sắc lang! Anh là dâm tặc! Anh tốt nhất đừng chạm vào tôi! Tôi sẽ giết anh! Tôi sẽ giết anh! Tôi sẽ nói cho bố! Tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết! Anh chạm vào tôi, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Nghe thấy nàng nói như vậy, Tạ Thư Dật phẫn nộ quát một tiếng: “Tạ Hải Nhạc!” hắn hung hăng đánh một quyền vào nước trong bồn tắm, “Rầm!” một tiếng, nước bắn tung tóe lên trên mặt và trên người hắn, cũng bắn tung tóe lên trên mặt Tạ Hải Nhạc, làm mờ mắt của nàng, nàng vội vàng giơ tay lên, định lau khô bọt nước trên mặt.

Lập tức, hai tay của nàng bị Tạ Thư Dật bắt lấy, kéo lê nàng tới trước mặt hắn, hai người mặt đối mặt, Tạ Thư Dật hung tợn nhìn nàng, nói: “Tôi là sắc lang, tôi là dâm tặc, đã như vậy, tôi phải làm bổn phận của sắc lang và dâm tặc nên làm chứ!” Hắn đưa tay phải ra, không chút lưu tình kéo nàng đi tới phòng trước.

Hai tay Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật dùng một bàn tay gắt gao chế trụ, nàng chỉ có thể thét to giãy dụa lùi về phía sau, hi vọng có thể thoát khỏi cánh tay kia của hắn.

Làm sao nàng có thể thoát khỏi hắn chứ? Khí lực hắn lớn như thể, khi nàng không thể thoát khỏi tay Tạ Thư Dật, Tạ Hải Nhạc sắp suy sụp, nàng khàn giọng khóc lớn lên: “Đừng! Đừng! Van xin anh! Tạ Thư Dật, anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng bằng lòng, chỉ cần anh đừng làm như vậy với tôi!”

“Không, chậm rồi, nhờ phúc của cô, tôi đã thành sắc lang cùng dâm tặc.” Tạ Thư Dật mặt không chút thay đổi nói, xúc cảm ấm áp trắng mịn dưới bàn tay, nháy mắt đã châm ngòi dục vọng trong cơ thể vẫn luôn bị hắn cường ngạnh đè xuống kia.

Đúng vậy, hắn luôn luôn khát vọng nàng, hắn không phải thánh nhân, nhưng vẫn luôn cố nén dục vọng của mình với nàng, nhưng chính cái loại dục vọng không thể nói ra này, hy vọng có thể phát tiết hết, hóa giải hết ra ngoài trong lúc hắn và nàng hôn nhau nồng nhiệt, hắn chính là không muốn làm cho nàng sợ hắn nữa, không muốn xúc phạm tới nàng, nhưng, thì ra hắn ở trong lòng nàng vẫn chỉ là một tên sắc lang và dâm tặc, vậy hắn, đối với nàng còn có cái gì cần bận tâm đây? Hắn còn cần phải xây dựng lại một cái hình tượng tốt trong lòng nàng sao? Không, không còn quan trọng nữa rồi! Hắn còn cần phải thương tiếc nàng sao? Không, cũng không cần nữa rồi! Hơn nữa, cho dù hắn muốn chính mình dừng lại, hắn cũng không dừng được nữa! Lửa toàn thân, đều đang vì làn da trắng mịn dưới tay mà bùng cháy lên! Lửa là nàng chọc, như vậy, công tác dập lửa cũng chỉ có thể giao cho nàng! Hắn không để ý tiếng kêu khóc của nàng, cũng không để ý nàng giãy dụa và phản kháng, không chút lưu tình chút nào mò nàng ra từ trong bồn tắm, ôm nàng đang giãy dụa một phen, ra khỏi phòng tắm, ném nàng lên trên giường, sau đó, hắn đè xuống về phía nàng.

“Đừng! Đừng! Tôi van xin anh! Tôi van xin anh! Tôi sai rồi, anh không phải, anh không phải là sắc lang hay dâm tặc, anh không phải! Tha cho tôi! Tôi là em của anh! Tôi là em gái của anh a! Tôi xin anh, tôi biết anh nhất định đã uống rượu say, chỉ cần anh buông, tôi tuyệt đối sẽ không truy cứu anh đâu! Tôi sẽ đem chuyện đêm nay chôn sâu trong lòng, tôi sẽ không nói với với bất kỳ người nào về hành vi anh làm với tôi! Tạ Thư Dật, tôi van anh!” Tạ Hải Nhạc cuồng loạn van xin hắn, không ngừng nằm dưới thân hắn mà giãy dụa.

Tạ Thư Dật ngoảnh mặt làm ngơ, nụ hôn của hắn, chi chít từ vành tai của nàng rơi xuống nàng xương quai xanh hoàn mỹ, sau đó, lại đi xuống dưới, xuống phía dưới, dừng lại trên đẫy đà chưa bao giờ bị ai chạm vào của Hải Nhạc.

“Tôi hận anh! Tạ Thư Dật! Tôi hận anh!” Tạ Hải Nhạc thấy mình van hắn như vậy, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục, dùng cổ họng đã khóc sắp khan tiếng, tâm tàn ý lạnh nói.

Tạ Thư Dật nghe thấy giọng Hải Nhạc tràn ngập hận ý nói nàng hận hắn, chần chờ một lát, thật sự muốn tiếp tục nữa sao?

Nhưng, nhìn dưới thân thuần khiết như thiên sứ , xúc động khát vọng nàng trong lòng, đã che mất một tia lý trí duy nhất còn tồn tại của hắn. “Hận đi, hận đi, đây đúng là kết quả tôi muốn!” Tạ Thư Dật cam chịu nói.

Hắn lại cúi xuống quần con, mở miệng ngậm vào nụ hoa chưa bao giờ từng nở rộ vì bất cứ ai của nàng. Tạ Hải Nhạc hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này đây, hắn, thật sự sẽ không tha cho nàng rồi, lúc này đây, nàng thật sự xong rồi! Hồn nhiên của nàng, nhân sinh của nàng, từ đêm nay trở đi, hoàn toàn bị hắn nghiền nát, bị hắn đảo điên!

Nàng cắn môi mình, không cho mình rơi một giọt nước mắt, nàng cố gắng muốn tìm một tia cơ hội, cũng muốn trốn khỏi dưới thân hắn. Nàng thừa dịp Tạ Thư Dật nâng người lên cởi quần áo trên người hắn ra thì nàng cũng dùng sức nâng thân thể của mình lên, hai tay liều mạng đẩy Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật bị nàng đẩy ngã ở trên giường, nàng chạy trối chết sắp trượt xuống giường, Tạ Thư Dật đưa tay một cái, nàng lại bị hắn dùng lực kéo về giường, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh đè nàng lại một lần nữa, khi dưới thân nàng truyền đến đau đớn bị xỏ xuyên qua, nàng ngừng giãy dụa, giống như một con búp bê rối gỗ không có sự sống, nằm chết lặng ở trên giường, mặc cho Tạ Thư Dật như một con ngựa mạnh mẽ điên cuồng rong ruổi trên người nàng. Tạ Thư Dật cũng mặc cho dục vọng chi phối chính mình, hắn chỉ biết là, cảm giác chân thật dưới thân, không phải mộng, là thật, nàng thuộc về hắn! Nàng rốt cuộc đã thuộc về hắn! Nàng rốt cục hoàn toàn thuộc về hắn! Thẳng đến cuối cùng, khi dục vọng trong cơ thể hắn nổ tung như pháo hoa, hắn cuồng loạn gào lên: “Hải Nhạc! Em là của tôi! Em là của tôi! Em là của tôi!” Dục vọng vốn đã bình ổn, nhìn người bên cạnh hoàn mỹ như Venus, hắn không khỏi trở nên không hề dừng lại, hắn một lần lại một lần, giống một con dã thú không thể thỏa mãn, không hề tiết chế đòi lấy ngọt ngào của nàng, Hải Nhạc đã không thể chịu được hắn đòi lấy mà ngất đi, Tạ Thư Dật không hề nhận ra, thẳng đến khi hắn dùng hết một tia khí lực cuối cùng, mới xoay người ôm Tạ Hải Nhạc đã ngủ trong sự thỏa mãn cực độ.

Khi Hải Nhạc tỉnh lại giựa những tiếng hải âu kêu to chiêm chiếp chim, phát hiện mình lại ngủ ở trong lòng Tạ Thư Dật, từng màn tối hôm qua lại hiện lên ở trước mắt nàng, lệ nóng lại tràn xuống từ trong mắt nàng.

Nàng dùng sức đẩy Tạ Thư Dật đang ngủ say ra, xuống giường, đau đớn cả người làm cho nàng nghiêng ngả lảo đảo, nàng tìm một chiếc áo ngủ mặc trên người, sau đó, lại nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi cửa phòng.

Tạ Thư Dật bị một tiếng tiếng đóng cửa “Ba” đánh thức, chỉ thấy cửa phòng bị gió biển thổi đung đưa tới lui, hắn kinh ngạc nhìn chính mình đang trần truồng, lại nhìn đến vết máu đỏ sậm trên giường kia, hắn ngây người, tất cả xảy ra tối hôm qua, từ từ quay về hiện lên trong não hắn, hắn lại có thể… hắn lại có thể không để ý kháng cự của nàng, lại có thể cưỡng ép muốn nàng! Nàng đâu? Nàng đi đâu rồi? Tạ Thư Dật bất chấp tất cả, cầm drap giường đắp lên người xong lập tức xông ra ngoài, hắn vừa mới tới đã nhìn thấy một bóng dáng màu trắng nhỏ bé đứng trên cái thang bên thuyền, chưa kịp kêu thành tiếng, bóng dáng màu trắng liền thẳng tắp đổ xuống trong biển.

“Không!” Hắn như phát cuồng gào to một tiếng, cũng chỉ có một tiếng rơi vào nước “Ầm ầm” đáp lại hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play