Tạ Hải Nhạc phát hiện khuỷu tay của mình có điểm đau, nhíu mày.

Hứa Chí Ngạn thấy nàng nhíu mày, người tinh tế như hắn không khỏi chú ý, không nói tiếng nào liền nắm lấy tay nàng nhìn một chút, kinh hô một tiếng: “Em chảy máu?”

Tạ Hải Nhạc rút tay về, nói: “Không có việc gì.”

“Sao có thể nói không có việc gì? Anh dẫn em đi phòng y tế!” Hứa Chí Ngạn không để cho nàng kháng cự liền kéo nàng đi.

“Không được, tôi sẽ muộn.” Tạ Hải Nhạc kháng cự nói.

“Để bác sĩ viết cho em một tờ giấy bệnh.” Hứa Chí Ngạn nói.

Tạ Hải Nhạc đành phải đi theo hắn vào phòng y tế.

Sau khi Xử lý tốt vết thương, Hứa Chí Ngạn lại vẫn kiên trì muốn đưa nàng đến lớp.

“Không cần, tôi không cần anh đi theo.” Tạ Hải Nhạc trực tiếp cự tuyệt.

Hứa Chí Ngạn có chút thất vọng, hắn đột nhiên lấy bút bi ra, kéo tay Tạ Hải Nhạc, viết trong lòng bàn tay nàng vài con số, dừng lại nói: “Đây là số điện thoại của anh, em nhớ kỹ phải gọi điện thoại cho anh.”

Khi hắn nhìn vẻ mặt kháng cự của Tạ Hải Nhạc, thở dài một hơi, nuốt trở lại những lời “Anh chưa từng cho bất kỳ cô gái nào số điện thoại của mình, anh chỉ cho em” sắp ra đến miệng.

“Tôi phải đi.” Tạ Hải Nhạc xoay người liền đi.

Hứa Chí Ngạn nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng, trong lòng vô cùng kích động.

Đây là duyên phận sao? Thế mà hắn lại đụng phải Tạ Hải Nhạc trong này!

Sinh nhật Tạ Thư Dật hai mươi tuổi, hắn cùng với Đông Đế Uy, Sở Lâm Phong cùng đến Tạ gia dự tiệc, ở Tạ gia, hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền giật nảy mình, chỉ tiếc sau lại không còn nhìn thấy nàng nữa, hắn cũng từng ấp a ấp úng hỏi thăm tạ Thư Dật về nàng, nhưng Tạ Thư Dật mang vẻ mặt ghét bỏ căn bản không muốn nhắc đến nàng, hắn mới biết, Tạ Thư Dật chán ghét cô muội muội này, lại càng làm cho hắn đối Tạ Hải Nhạc thêm vài phần đồng tình, cũng càng khiến hắn yêu mến cô gái chỉ thấy qua một lần này, liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho hắn từ đó về sau khó quên được, nhất định phải là Tạ Hải Nhạc! Thật không ngờ, thế mà hắn lại ở Thần Phong Quốc trung đụng phải nàng! Hắn thực sự cảm tạ muội muội đã bảo hắn đến xin phép nghỉ bệnh a!

Nhưng mà, liệu nàng có gọi điện cho hắn không a? Hắn bất an suy nghĩ, lưu luyến rời đi Thần Phong.

Tạ Hải Nhạc chán ghét Hứa Chí Ngạn mới vừa rồi viết số điện thoại trong lòng bàn tay nàng, hành động của hắn, làm cho nàng nhớ đến tên Tạ Thư Dật bá đạo đến không thể nói lý kia, bằng hữu của hắn cùng hắn cũng là hợp cạ a, nàng với hắn không quen không biết, nhất là bằng hữu của Tạ Thư Dật, nàng căn bản không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào, nàng không chút suy nghĩ đặt tay dưới vòi nước liều mạng chà xát cọ rửa, lòng bàn tay nhỏ bé lại trở về nguyên trạng trắng nõn.

“Đế Uy, ngươi đoán xem hôm nay ta đụng phải ai?” Hứa Chí Ngạn hưng phấn nói với Long Đế Uy.

Long Đế Uy nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Đụng phải ai? Đối tượng sáng chói ngươi vẫn đắc ý, minh tinh xinh đẹp Điềm Điềm tiểu thư gì đó?”

“Không phải, ta đụng phải muội muội của Tạ Thư Dật, Tạ Hải Nhạc!” Hứa Chí Ngạn sửa lại.

Tạ Thư Dật trùng hợp đi vào phòng nghỉ chuyên dụng của tứ đại thiên vương (1) bọn họ ở Năm Châu vừa vặn nghe được ba chữ “Tạ Hải Nhạc”, không khỏi lên tiếng hỏi: “Tạ Hải Nhạc? Tại sao đột nhiên lại nhắc tới nàng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play