“Thư Dật, con coi có thời gian, dạy cho em nó.” Bà nói.
Tạ Hải Nhạc sợ tới mức rớt cây đũa lên bàn, mẹ thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng a? Vừa nghĩ tới hành vi xúc động hắn từng làm với nàng,
kêu hắn đi dạy nàng bơi lội, quả thật chính là đưa dê vào miệng cọp đó!
“Không! Mẹ, con không đi học bơi đâu!” Mặt Tạ Hải Nhạc trở nên trắng như tờ giấy.
Tạ Thư Dật liếc nhìn nàng một cái, không hé răng.
“Con bé này, sợ học bơi như vậy, con càng sợ hãi, con lại càng phải vượt
qua, nghe lời mẹ, để cho anh hai dạy con học bơi.” Mẹ Hải Nhạc nói.
“Mẹ! Bây giờ nước rất lạnh, con sợ lạnh.” Hải Nhạc mưu đồ thuyết phục mẹ mình.
Bố Tạ vui tươi hớn hở mở miệng: “Hải Nhạc, đừng lo, cái building mới xây ở gần Năm Châu của Tạ thị chúng ta, bố có đưa hai tầng áp mái D cho anh
con làm quà sinh nhật hai mươi tuổi của nó, trên cùng tầng đó, bởi anh
con yêu thích các loại vận động, mặt trên thiết đặt làm các loại phòng
chơi thể thao, còn bao gồm một cái hồ bơi nhiệt độ ổn định nữa, bởi vì
từ nhỏ nó đã đam mê bơi lội, nếu con ngại nước bể bơi nhà mình bị lạnh,
con có thể để anh dẫn qua bên kia học bơi cũng được.”
“Đúng rồi đó, con gái ngoan, nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đi theo anh học bơi, mẹ lại bớt lo một chút.” Mẹ Hải Nhạc nói.
Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, ngoài miệng ngậm một tia cười lạnh như có như
không, vẫn cứ xem hắn như hồng thủy mãnh thú sao? Tạ Thư Dật hắn lại bết bát như vậy à?
Trong khoảng thời gian này, hắn đã nhượng bộ nàng lớn như vậy, không tìm nàng gây phiền toái, không đưa đón nàng, thậm
chí cũng không nói chuyện với nàng nốt! Chỉ là muốn khiến nàng không hề
sợ hắn như vậy nữa, nhưng, vậy mà nàng làm một bộ không hề có một chút
cảm kích, lại còn làm ra vẻ hận không thể làm cho hắn biến mất trước mặt nàng thì tốt rồi! Nàng đáp lại như vậy, thật sự đã chọc giận hắn. “Dì
cứ yên tâm, cứ giao chuyện dạy Hải Nhạc bơi lội cho con là được.” Hắn
mỉm cười nói.
Mẹ Hải Nhạc vừa nghe hắn nói như thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng: “Thư Dật, dì thật sự rất cảm ơn con.”
Tạ Thư Dật lộ ra nụ cười mê chết người của hắn nói: “Nên thôi, chúng ta là người một nhà cả.”
Hắn quay sang đăm chiêu nhìn Hải Nhạc một cái, Hải Nhạc bị hắn nhìn kinh
hồn táng đảm, nàng bật thốt: “Anh đừng mơ, ai cũng đừng mơ!” Mẹ Hải Nhạc cùng bố Tạ hai mặt nhìn nhau, có chút mạc danh kỳ diệu.
Tạ Thư
Dật mở hé môi mỏng, chậm rãi giải thích với hai bác già: “Bây giờ là
thời kỳ phản nghịch của nó, bởi vì hai người lúc nào cũng không ở nhà,
con có quản lý nó một chút, thành ra nó có vẻ ghét con, thích đối nghịch với con, không sao, con hiểu, con cũng từng có những năm mười lăm mười
sáu tuổi huy hoàng rực rỡ.”
Mẹ Hải Nhạc vội nói: “Hải Nhạc, đây
là lỗi sai của con, anh hai trông nom con, cũng là vì muốn tốt cho con.” (nghe quen quen, hình như ngày nào cũng nghe cả…)
Tạ Hải Nhạc
tức giận đến run cả người, ngực nàng liên tục phập phồng, sao hắn có thể trợn tròn mắt nói dối như vậy chứ? Nàng ghét hắn, là sự thật, nhưng từ
bao giờ thì nàng phản nghịch rồi? Từ bao giờ thì nàng thích đối nghịch
với hắn rồi?
Hắn ở mặt ngoài giả bộ không biết có bao nhiêu trân
trọng yêu quý cô em gái này, nhưng sau lưng lại dùng hết khả năng khi dễ nàng, một tên trong ngoài không đồng nhất tàn nhẫn vô tình! Có lẽ, phúc hắc chính là bản tính của hắn đi!
Tạ Thư Dật nhìn ra nàng đang
ép mình nén giận, điều này làm cho tâm tình của hắn thật sung sướng, hắn thích nhìn nàng bị hắn chỉnh. e rằng kế khả thi không thể nề hà, vì
thế, hắn vui vẻ gắp rau vào trong bát cơm của nàng, nói: ” Đây, anh bồi
tội với em, đừng tức giận, em rất gầy, phải ăn nhiều một chút, bằng
không, bố với dì còn tưởng rằng anh ở nhà không chăm em cho tốt lại còn
ngược đãi em.”
Hải Nhạc có khổ nói không nên lời, có giận phát
không ra, cố gắng ép nước mắt quay về, nàng cũng gắp cho Tạ Thư Dật
những thứ trước giờ bình thường hắn không thích ăn, bỏ hết vào trong bát hắn, nói: “Anh, anh cũng vậy, ăn nhiều một chút a.”
Tạ Thư Dật
nhìn những thứ trước giờ hắn không thích ăn, vẻ mặt đau khổ, thật không
ngờ nàng lại còn bắt chước y hệt ăn một quân của hắn, nhưng mà, không ăn không được, hắn đành phải bất chấp khó khăn ăn đồ ăn trong bát vào
miệng.
“Ngon.” Tạ Thư Dật không muốn nhận thua, làm bộ ăn được mùi ngon.
“Vậy à?” Tạ Hải Nhạc cười ngọt ngào hiếm có với hắn, thuận tay lại gắp một
gắp to bỏ vào trong bát hắn, “Anh hai, ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Không cần, không cần, anh tự mình gắp.” Tạ Thư Dật thấy nàng còn muốn gắp nữa, đành phải bưng bát lên che trước ngực.
Con nhóc này, thật đúng là không thể xem thường nó đâu! Dám tìm nhược điểm
của hắn mà xuống tay, hừ hừ, dám trêu hắn, xem hắn dạy nàng bơi lội mà
không chỉnh nàng mới là lạ! Hắn căm giận nghĩ thầm, một bên dùng sức bới ra đồ ăn lẫn với cơm trong bát, nôn, thật là khó ăn! Mẹ Hải Nhạc cùng
bố Tạ nhìn một màn này, cười đến rất sung sướng.
Tạ Thư Dật nhìn Tạ Hải Nhạc mặc một bộ áo tắm kín mít màu xanh nhạt, hắn đứng ôm hai tay trước ngực.
Tuy rằng bộ áo tắm đó theo kiểu bảo thủ, hơn nữa che lấp toàn thân nàng cực kì kín đáo, nhưng, vẫn không che được dáng người tuyệt hảo, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm sẽ lõm, lả lướt xinh đẹp, thật sự không giống dáng người của một cô bé mười lăm tuổi, nếu lớn lên chút nữa lại nguy, không biết sẽ có bao nhiêu đàn ông quỳ gối dưới váy nàng đây.
Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật đăm đăm nhìn nàng, nhịn không được đỏ mặt, cũng phản xạ đưa hai tay che trước ngực.
Nàng thật hận tại sao mình không biết bơi, giả như biết bơi mà nói… hắn chắc chắn sẽ không có cơ hội tiếp cận nàng gần như vậy.
Tạ Thư Dật nhìn động tác che chắn của nàng, ho khan hai tiếng lấp liếm, nói: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Xuống nước chuẩn bị a!” Tạ Thư Dật nhướng mày nói.
“Nha.” Tạ Hải Nhạc như được đặc xá bước từ cầu thang từ từ vào trong bể bơi,
nước trong hồ ấm áp ổn định, độ ấm vừa phải, thật thoải mái.
Tạ
Hải Nhạc trộm ngắm Tạ Thư Dật đang chuẩn bị xuống nước, chỉ mặc quần
bơi, thoạt nhìn vóc người hắn rất cao to, rắn chắc và mạnh mẽ. Cơ ngực
và cơ bụng mang màu tiểu mạch khỏe mạnh bóng loáng ẩm ướt, tỉ lệ cơ thể
hoàn mỹ như vậy, quả thật là tượng David sống lại biết đi của danh tác
Michelangelo, khi ánh mắt sắc bén của Tạ Thư Dật quét về phía nàng, nàng bối rối cúi đầu.
“Dựa vào nỗi sợ nước của cô, cần phải học đi bộ trong nước trước.” Tạ Thư Dật nói.
“Nha.” Tạ Hải Nhạc lên tiếng.
Chỉ là đi lại trong nước mà thôi, rất đơn giản.
“Không, không phải ở trong này, cô phải thử đi chỗ nước sâu.” Tạ Thư Dật nói.
“Đến chỗ nước sâu?” Tạ Hải Nhạc sợ hãi.
“Đúng.” Tạ Thư Dật gật gật đầu, “Cô nhất định phải vượt qua nỗi sợ hãi đối với
nước mới có thể học bơi được nha.” Tạ Hải Nhạc ngoài miệng đáp lời,
trong lòng thì hung hăng mắng: Còn không phải năm đó tại anh đẩy tôi
xuống hồ bơi xém chết đuối, bằng không tôi sẽ sợ nước sao? Còn không
phải tại anh! Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào trong hồ.
“Tốt, có thể quay về.” Tạ Thư Dật nói.
Tạ Hải Nhạc lại đi về, Tạ Thư Dật nhìn nàng nói: “Quay lại đi tiếp.”
Tạ Hải Nhạc xoay người lại đi về phía giữa hồ.
Quay về, lại đi, quay về, lại đi, quay về, Tạ Hải Nhạc cực kì hoài nghi hắn
không phải muốn dạy nàng bơi lội, mà là đang đùa giỡn nàng. “Rốt cuộc đủ chưa? Chẳng lẽ cứ để cho tôi đi tới đi lui như vầy sao?” Tạ Hải Nhạc
nhịn hết nổi.
“Thì sao, cô hoài nghi cách dạy của tôi à?” Tạ Thư
Dật lành lạnh nói, “Bây giờ cô không có lo lắng như lúc nãy chứ? Tôi
thấy cô đi lại trong nước tốt lắm, hẳn là không có cảm giác sợ hãi phải
không?”
Tạ Hải Nhạc thấy hắn nói nghiêm túc, đành phải nén giận nói: “Vậy… có cần tôi đi nữa không?”
“Cần, cô quay trở lại, đi sâu thêm một chút, cô không thấy từ từ càng đi càng sâu đấy sao?”
“Nha.” Tạ Hải Nhạc đành phải từ từ đi vào bên trong một lần nữa, đi thẳng đi
thẳng, nàng cảm thấy càng đi càng sâu, mực nước đã tới ngang vai rồi,
nhưng, Tạ Thư Dật vẫn không lên tiếng kêu nàng trở về, đành phải kiên
trì tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới đi tới, nàng đạp hụt một
cước, nàng la to nghiêng về phía trước, thân mình cũng nhanh chóng chìm
xuống. Trong phút chốc, ùng ục ùng ục bị uống vài ngụm nước, tay chân
nàng đạp loạn xạ , mắt thấy nàng sắp chìm xuống, bờ eo lại bị một đôi
tay to hữu lực nắm lấy, sau đó, ôm nàng trồi lên mặt nước.
Tạ Hải Nhạc quơ quơ trên mặt nước, la to: “Tạ Thư Dật! Anh cố ý!” “Tôi nào có!” Tạ Thư Dật một bộ vô tội.
“Anh có rõ ràng!” Tạ Hải Nhạc phẫn nộ lên án.
“Thật là không biết tốt xấu.” Tạ Thư Dật lắc đầu, “Nếu đã nói tôi cố ý, tôi đây lập tức buông tay.”
Hắn buông lỏng tay ra, Tạ Hải Nhạc lập tức chìm xuống nước, nàng thét to vươn hai tay dùng sức níu chặt cổ Tạ Thư Dật.
Khóe miệng Tạ Thư Dật giương lên một tia cười xấu xa.
“Ê, buông tay a, cô ôm tôi làm gì?” Hắn nói với Tạ Hải Nhạc.
“Không, không! Tôi không buông anh ra đâu!” Tạ Hải Nhạc sẽ không nghe lời hắn
buông ra, buông hắn ra, nàng sẽ lại chìm xuống, nàng sợ hãi cái loại cảm giác bị nước ngập đầu này.
“Thật sao? Cô không buông tôi ra?”
Ánh mắt Tạ Thư Dật chợt trở nên thâm trầm, trong giọng nói cũng mang
theo một tia mị hoặc từ tính, “Cô không buông tôi ra, cũng đừng có bám
sát vào người tôi như bạch tuộc như vầy a, làm sao tôi có thể bơi về
đây?”
“Nha.” Tạ Hải Nhạc xấu hổ buông đôi chân đang vòng trên
người hắn ra, Tạ Thư Dật nhìn nàng một cái, ôm cô rời khỏi khu vực nước
sâu đi vào khu vực nước cạn.
Mặt Tạ Thư Dật từ từ phóng đại trong mắt nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng như
mang theo hai đám lửa nho nhỏ, khi hai đám lửa càng gần mặt nàng thì lại càng trở nên mạnh mẽ, Hải Nhạc cảm thấy có chút không ổn, nàng không
khỏi quay mặt đi.
Nhưng Tạ Thư Dật vươn tay xoay mặt nàng lại, gằn từng tiếng: “Hải Nhạc, tôi muốn hôn cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT