“Thật uyên bác a? Ngươi nói thật sâu sắc nha.” Có nữ sinh nói.
Hải Nhạc mỉm cười, không nhắc lại.
Nhã Nghiên nhìn Hải Nhạc, nàng lần đầu tiên phát hiện, cô gái này có thể
nói ra những lời nói uyên thâm như thế, vậy nội tâm của nàng hẳn là cũng không nhu nhược yếu đuối như nàng biểu hiện thế kia!
Buổi
sáng cứ như vậy mà qua, buổi chiều, chọn ban cán sự lớp, có một nam sinh tên là Trình Tranh, mà Nhã Nghiên luôn luôn làm lớp trưởng ở Thần Phong cũng đành thua hắn ba phiếu, thành lớp phó, về phần những cán sự lớp
khác, Hải Nhạc tuyệt không chú ý, trước nay nàng đều chúi mũi lặng lẽ
đọc sách, không để ý tới sự vụ bên mấy người đó.
Cuối cùng, Thích Hán Lương công bố danh sách đại diện khoa, điều khiến Hải Nhạc bất ngờ là, nàng lại là đại diện ban Văn!
“Thầy ơi, em có thể từ chối không ạ?” Hải Nhạc hỏi Thích Hán Lương.
Thích Hán Lương kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không thể,
thầy không nhận lời từ chối của em, thành tích ngữ văn của em là tốt
nhất trong tất cả các học sinh, em là chọn lựa thích hợp nhất.”
Hải Nhạc đành phải từ bỏ, nàng không muốn làm đại diện khoa gì đó, nàng chỉ muốn lẳng lặng đọc sách thôi.
Tan học, Nhã Nghiên cùng Hải Nhạc đi ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu: “Tạ Hải Nhạc!”
Hải Nhạc nhìn lại, là Thích Hán Lương.
“Lão soái, có chuyện gì không ạ?” Nàng bình thản hỏi. (Tớ không biết chỗ này đúng không, tại trong qt là “lão suất” thì chính nó rồi, tức là “đẹp
trai” ấy, chế lại từ từ “lão sư” tức “thầy giáo” ấy, nhưng mà Nhạc Nhạc
sao lại to gan đột xuất thế này cơ chứ!!! Cho nên tớ cũng không biết âu
nhazzzz!)
“Vì sao em không muốn làm đại diện khoa?” Thích Hán Lương hỏi.
“Không muốn, em không thích.” Hải Nhạc nói.
“Nga, vì sao không thích?” Thích Hán Lương hỏi.
Hải Nhạc ngẩn ra.
“Em chỉ muốn yên lặng đọc sách.” Nàng nói.
“Nha.” Mắt Thích Hán Lương lóe lóe sáng.
Sau đó, hắn nhìn hai bé tiểu nữ sinh, nói: “Hai người các em về nhà, thầy
không ngại đưa các em một quãng.” Thích Hán Lương chủ động mời.
Không đợi hai tiểu cô nương mở miệng trả lời, đã có người lạnh lùng nói:
“Ngươi không ngại, ta ngại, các nàng có người tới đón, có người đến đưa, không phiền ngươi lo lắng.”
Hải Nhạc nhìn lại, là Tạ Thư Dật cùng Hứa Chí Ngạn.
“Xú tiểu tử, từ đâu đến? Muốn tán gái, năm nhất năm hai năm ba Đại học còn
nhiều kia kìa! Chạy tới khoa dự bị đại học làm cái gì?” Tạ Thư Dật nói,
hắn trừng mắt nhìn nam nhân vừa mới nói không ngại đưa Hải Nhạc Nhã
Nghiên về, trực giác nói cho hắn biết, người nam nhân này có chút quen
mặt.
“Thư Dật ca ca, người này là thầy chủ nhiệm của bọn em Thích Hán Lương Thích lão sư, anh hiểu lầm rồi, thầy không phải đến tán gái!” Hứa Nhã Nghiên không khỏi vội vàng giải thích cho Thích Hán lương.
Thích Hán Lương nhìn Tạ Thư Dật, giật mình cười: “Nga, cậu chính là Tạ Thư Dật? Gặp mặt thật không bằng nghe danh a.”
Tạ Thư Dật nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Hắn không phải là người ngu ngốc, vừa nghe đã có thể nghe ra người này khiêu chiến đầy mùi thuốc súng.
“Cậu không nhớ rõ? Thật là quý nhân hay quên a, chúng ta từng gặp qua một
lần, ở trong đêm tối, cậu để một cô gái xinh đẹp tại ven đường, tôi lên
tiếng bất bình giùm một chút, Tạ Thư Dật, thì ra cậu chính là Tạ Thư
Dật?” Thích Hán Lương ôm ngực nhìn Tạ Thư Dật.