“Tôi đã nói, cô rất
nhẹ, tôi không mệt! Đừng nói chuyện linh tinh nữa! Lãng phí sức lực của
tôi! Nói nữa, tôi sẽ quăng cô xuống đất đó!” Tạ Thư Dật quay đầu thưởng
Hải Nhạc một ánh mắt cảnh cáo bự chảng.
“Nha.” Hải Nhạc ngoan
ngoãn ngậm miệng, bảo nàng đừng nói chuyện, tại sao lại là lãng phí sức
lực của hắn chứ? Còn uy hiếp sẽ quăng nàng trên mặt đất nữa, quái nhân!
Hai người khó khăn cuối cùng cũng tới dưới chân núi, toàn thân Tạ Thư Dật
đã sớm mồ hôi đầm đìa, trong lòng Hải Nhạc rất áy náy, kháng nghị muốn
hắn buông nàng xuống, nhưng mà, hắn chính là không thèm lên tiếng, đến
dưới chân núi, hắn rốt cục buông Hải Nhạc, đi đến bãi đỗ xe chạy xe ra,
Hải Nhạc lên xe, xe xuất phát lên đường trở về nội thành.
Tạ Thư
Dật cũng không mang Hải Nhạc trực tiếp về nhà, hắn lái xe đến một bệnh
viện, cương quyết để Hải Nhạc ở bệnh viện ở hai ngày, hại Hải Nhạc mụ mụ nghĩ nữ nhi bị làm sao, khi biết được vậy mà Hải Nhạc thiếu chút nữa bị chết đuối, sợ muốn chết, khi biết được là Thư Dật đã cứu Hải Nhạc lên,
nàng gần như cảm động đến rơi nước mắt.
“Thư Dật, thật may là có con ở đấy, bằng không, Hải Nhạc cứ như vậy…” Mẹ Hải Nhạc khóc lên.
“Ai da, Hải Nhạc không phải là rất tốt nha, có Thư Dật ca ca này làm thần
hộ mệnh của nó, nó thế nào cũng sẽ không có việc gì đâu.” Tạ ba ba nhanh chóng an ủi ái thê.
“Thư Dật, con bơi lội rất giỏi, con dạy muội muội bơi lội đi, một lần hai lần đều cứ như vầy, trái tim của ta sẽ bị
nó dọa đứng.” Hải Nhạc mụ mụ vừa lau nước mắt vừa nói với Thư Dật.
“Đúng a, Thư Dật, con dạy muội muội bơi lội, về sau lại ném nó vào nước, cũng không sợ.” Tạ ba ba đứng một bên nói.
“Không, con sợ nước, con không cần phải học!” Hải Nhạc bây giờ có một nỗi sợ hãi với nước không hiểu được.
Tạ Thư Dật liếc nàng một cái, nói: “Có người không muốn học, con cũng không có cách nào.”
“Hải Nhạc, không được, con nhất định phải học được bơi lội thậm chí lặn
xuống nước! Mẹ không muốn về sau con lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa!” Hải Nhạc mụ mụ hiếm thấy nghiêm mặt với nữ nhi.
Hải Nhạc đành phải bĩu môi “Ba” xoay mình vào trong, cho bọn họ một cái lưng, rầu rĩ không để ý tới bọn họ nữa.
Hải Nhạc mụ mụ lắc đầu: “Nha đầu ngốc, mẹ đang suy nghĩ cho con a.”
“Được rồi, để con suy nghĩ cẩn thận đi.” Hải Nhạc rầu rĩ trả lời.
Hải Nhạc mụ mụ và Tạ ba ba hai người nhìn nhau cười.
Sau khi bóng ma ngâm nước đi qua, Hải Nhạc Thư Dật cũng chính thức đi học,
đúng ngày trên thông báo nhập học, Hải Nhạc cùng Thư Dật đi đến Năm
Châu, xuống xe, sớm đã nhìn thấy Hứa Chí Ngạn, Long Đế Uy, Sở Lâm Phong
chờ một chỗ “Thư Dật, sao giờ ngươi mới đến?” Hứa Chí Ngạn nói.
“Thư Dật ca ca.” Hứa Nhã Nghiên ngọt ngào kêu.
“Ta không gọi ngươi là ca ca đâu, ta sẽ nổi da gà mất.” Minh Hi Ca nhún vai, “Ta sẽ gọi ngươi là Thư Dật đi.”
“Tùy tiện.” Tạ Thư Dật không sao cả nói, “Chẳng lẽ, ngươi cũng thi vào Năm Châu bọn ta?”
“Đúng vậy a? Ta Đại học năm nhất, học trưởng hảo, về sau thỉnh bao che Minh
Hi Ca ta nhiều hơn a.” Minh Hi Ca che miệng cười gian.
Một hàng
bảy người, chậm rãi sáng ngời tiến vào cửa chính trường học, lúc đó, đột nhiên một đám đông con gái mặc đồng phục kéo nhau chạy tới, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng vọt tới bên này, Hải Nhạc chưa
thấy qua chuyện như thế hách nhất đại khiêu (1), không rõ chuyện gì đang xảy ra.
(1) Hách nhất đại khiêu: bị dọa đến kinh ngạc, hoảng sợ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT