“Vậy phải làm sao bây giờ? Nơi hoang dã này, làm sao mới có thể giúp nàng hạ sốt?” Long Đế Uy ở một bên lên tiếng hỏi.
“Hoàn hảo ta đã có chuẩn bị, sợ mọi người vấp bị thương va chạm bị thương vân vân, ta đã mang theo một lọ cồn với bông vải để có gì còn sơ cứu, lau
cồn có thể hạ sốt tạm thời, để ta đi lấy.” Minh Hi Ca nói.
Không bao lâu, Minh Hi Ca cầm bình cồn tới, cũng nói: “Mấy nam nhân các ngươi đều đi hết đi, ta giúp nàng hạ sốt.”
“Không thể ở bên cạnh nhìn sao?” Hứa Chí Ngạn yếu ớt hỏi.
“Sao có thể làm vậy, phải cởi áo xuống.” Minh Hi Ca nói.
“Nha.” Hứa Chí Ngạn xấu hổ rụt cổ.
Tạ Thư Dật liếc hắn nói: “Chúng ta đi thôi, để cho Minh Hi Ca ở lại trong này.”
Minh Hi Ca giúp Hải Nhạc cởi quần áo ra nằm trên giường, đổ cồn trên lưng
nàng, tay đều đều bôi cồn ở trên lưng cùng trên cổ, cảm giác mát lạnh
đột ngột làm cho Hải Nhạc cảm thấy phi thường thoải mái, cuối cùng, cảm
thấy mình không hề khát khô cổ như trước nữa, nàng lại mơ mơ màng màng
ngủ.
Ngủ một cái, đã đến sáng ngày thứ hai.
Nhã Nghiên đến tìm nàng, cũng mang đến bộ quần áo bị ướt ngày hôm qua.
“Hải Nhạc, quần áo đã hong khô cho bạn rồi, bạn mặc ngay đi.” Nàng nói.
Hải Nhạc mặc quần áo vào, thử đi ra lều, bởi vì tối hôm qua phát sốt, cước
bộ của nàng có chút chập choạng, cơn sốt tiêu hao của nàng không ít thể
lực.
Thấy nàng cũng đi ra, tất cả mọi người đã dậy sớm đều đến hỏi thăm nàng.
Tạ Thư Dật liếc nhìn nàng một cái, không nói gì.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt như vậy, Sở Lâm Phong nói: “Xem ra bây giờ thân
thể Hải Nhạc không thích hợp ở lại trên núi, bằng không, chúng ta vẫn là quên đi về nhà thôi.”
Tạ Thư Dật đột nhiên mở miệng nói: “Không, các ngươi không cần về nhà, không thể vì nó mà phá hưng trí, các ngươi
tiếp tục lên đỉnh núi, ta đưa nó về nhà.”
“Như vậy cũng tốt, vậy Thư Dật ngươi sẽ đưa nàng về nhà, như vậy chúng ta cũng yên tâm.” Long Đế Uy gật đầu nói.
“Bằng không, ta và ngươi cùng nhau đi.” Hứa Chí Ngạn nói.
Tạ Thư Dật liếc nhìn Hứa Chí Ngạn một cái, nói: “Không cần, một mình ta đã đủ, ngươi cùng mọi người tiếp tục.”
“Vậy được rồi, hai người các ngươi đi đường phải cẩn thận chút.” Hứa Chí Ngạn bị cự tuyệt, đành phải chịu chết nói.
“Ta mang nàng về nhà, mấy thứ đồ gì của ta đến lúc đó các ngươi mang về
giúp ta luôn.” Tạ Thư Dật nói, sau đó, ánh mắt của hắn chuyển hướng về
phía Hải Nhạc, “Còn đứng ở đó? Đi a!”
“Nha.” Hải Nhạc theo bản năng đáp, đi về phía hắn.
Tạ Thư Dật xoay người liền đi, Hải Nhạc đi theo phía sau hắn, hai người một trước một sau xuống núi.
Hải Nhạc sợ hãi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đi đường vẫn thật cẩn thận, nhưng mà, sức khỏe lại bị tiêu hao, đi tới đi tới nàng liền mệt.
Thấy nàng thở hổn hển, Tạ Thư Dật cũng đành phải thỉnh thoảng cho nàng dừng lại nghỉ ngơi.
Cuối cùng, Hải Nhạc thật sự duy trì không được rồi, đáng thương hề hề nói
với Tạ Thư Dật: “Tôi đi không đặng, tôi thật sự đi không đặng.”