Thấy nàng xuống lầu, Tạ Thư Dật liếc nàng một cái, ánh mắt lại chuyển qua sách vở để trên đầu gối, ngón tay vẫn lật liên tục.
Hải nhạc chần chừ, chậm rãi đi tới cạnh bàn ăn, La mẫu đang chuẩn bị bữa sáng.
“Thư Dật, Hải Nhạc, tối hôm qua đi chơi có vui không?” Tạ ba ba vừa xuống lầu vừa mở miệng hỏi.
Hai người đều không trả lời, nhất là Hải Nhạc, lại càng xấu hổ.
“Ơ, hai đứa này, chẳng lẽ tối qua chơi không vui sao?” Tạ ba ba nghi ngờ hỏi.
Tạ Thư Dật ngẩng đầu nói: “Cũng bình thường, chưa gọi là vui.”
“Vậy Hải Nhạc thì sao? Có thấy chơi vui không ?” Đi theo phía sau Tạ ba ba, mẹ Hải Nhạc hỏi.
“Cũng được.” Hải Nhạc nói.
“kể lại xem các con có chuyện gì thú vị?” Mẹ Hải Nhạc hứng thú hỏi.
“Không có chuyện gì.” Nàng nói, len lén nhìn Tạ Thư Dật một cái.
La mẫu ở bên cạnh nói thêm: “Lão gia, phu nhân, tối hôm qua tiểu thư đi
chơi về rất mệt, đều là thiếu gia bế đi lên lầu, làm ca ca thật thương
muội muội a.”
“Cái gì?” Hải Nhạc, mẹ Hải Nhạc, còn có Tạ ba ba gần như đồng thanh.
Tạ Thư Dật tức giận nhìn La mẫu một cái, “Ba” đóng laptop lại.
“La mẫu, thật không ngờ bà cũng là một người miệng rộng, ai cho bà nhiều chuyện?” Hắn mở miệng lạnh lùng nói.
“Thiếu gia, tôi không nhiều chuyện a, tôi chỉ nói đúng sự thật.” La mẫu cẩn thận nói.
Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc nhìn nhau cười.
Mà Hải Nhạc, vẫn đứng một bên.
Làm sao có thể a? Không thể nào? Hắn bế nàng lên trên lầu?
Nàng bất giác nhìn về phía Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn hắn, hắn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.
“Ca ca thương yêu muội muội, con không phải nói là đương nhiên sao? Vậy tại sao lại xấu hổ chứ?” Tạ ba ba cười trêu chọc con trai.
“Là đương nhiên, cho nên mới bế nó lên lầu, cũng không có gì kỳ quái.” Tạ Thư Dật trên mặt có phần không nhịn được, nói.
Hải Nhạc cúi đầu, trong lòng đột nhiên xẹt qua một trận cảm giác khác
thường, cái loại cảm giác này đến rất nhanh mà đi cũng thật mau, nàng
chưa kịp bắt lấy, đã biến mất.
“Mọi người ăn mau, ăn mau đi.” Mẹ Hải Nhạc vui vẻ nói.
Bữa sáng kia, vào miệng mọi người ăn đều biến thành những vị khác thường.
Giống như, có thêm cái gì, mất đi thứ gì.
Rất nhanh, ngày nhập học đã tới, bọn tân sinh Hải Nhạc phải lên trường trước thời hạn đăng kí tham gia học quân sự.
Thật không ngờ Hải Nhạc lại học cùng một ban với Hứa Nhã Nghiên, dù sao gia
đình hai người cũng là chỗ quen biết, lại có chút quen trước, liền bắt
đầu thân cận.
Huấn luyện quân sự kết thúc, hai người đứng ở ngoài cổng trường chờ gia đình đến đón, Nhã Nghiên vẫn tìm đề tài trò chuyện
cùng Hải Nhạc, nhưng Hải Nhạc nhiều lắm chỉ trả lời vài câu, cũng không
nói quan điểm của mình, Hứa Nhã Nghiên bỗng mở miệng hỏi nàng: “Hải
Nhạc, bạn có biết Thư Dật ca ca có người yêu chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT