yeah, như đã hứa, sau lễ Sam sẽ ra chương mới, coi như là quà nhé...:) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, mị lướt nha..., chuẩn bị cầm máu đi nào....
Chương 213: Đoàn Viên – Nhạc Nhạc, Anh Yêu Em!
Rất nhanh, Long Đế Uy đã đưa Tạ Thư Dật đi tới biệt thự mà anh an bài cho Hải Nhạc, từ xa xa đã thấy Hải Nhạc ôm Tiểu Bối lo lắng ngẩng đầu ngóng trông, nhìn thấy xe của Long Đế Uy chậm rãi đi vào, tim của cô cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Khi Tạ Thư Dật từ trong xe Long Đế Uy bước xuống, mỉm cười nhìn cô, Hải Nhạc vui mừng đến mức trái tim thiếu chút nữa muốn ngừng đập!
Hắn không có sao! Hắn quả thật không có chuyện gì! Thượng Đế phù hộ, hắn thật sự đã trở lại!
“Thư Dật! Thư Dật!” Hải Nhạc để Tiểu Bối xuống, vui sướng chạy như bay đến bên Tạ Thư Dật.
“Nhạc Nhạc, anh đã trở về!" Tạ Thư Dật cũng chạy thật nhanh đến ôm lấy Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhào vào trong ngực của hắn, nước mắt không ngừng rơi: “Anh không có lừa em! Anh thật sự đã trở về!”
“Lời đã nói với em, anh đều sẽ làm được!” Tạ Thư Dật cười nói, “Anh đã trở về rồi, sau này cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, anh còn muốn em sinh cho anh thêm một cặp song sinh đấy!”
Hải Nhạc lần này chủ động hôn hắn, Tạ Thư Dật kinh hô một tiếng, vui vẻ đáp lại cô.
Vốn là muốn dắt em gái đi đến chỗ ba mẹ, Tiểu Bảo nhìn thấy liền đứng sững lại, hai má phúng phính đỏ lên, bàn tay mập mạp che lại đôi mắt của Tiểu Bối.
“Đừng cản em, em muốn nhìn a!” Tiểu Bối kháng nghị, "Em chưa từng thấy người lớn hôn nhẹ, càng không thấy ba và mẹ chơi trò hôn nhẹ a! Em muốn nhìn! Em muốn nhìn!” (((((((((((Cưng anh em nhà này quá trời a….)))))))))))))))
“Người lớn đang hôn nhẹ, trẻ con không được nhìn đâu!” Tiểu Bảo ra vẻ hiểu chuyện dạy dỗ em gái.
Tiểu Bối không thuận theo: “Nhưng mà anh lấy tay che mắt của em rồi, anh vẫn có thể nhìn thấy!”
“Anh không có nhìn! Anh nhắm hai mắt thật chặt rồi!” Thật ra thì Tiểu Bảo tranh thủ thời gian đôi co với Tiểu Bối, cậu nhóc vẫn len lén hé mắt nhìn mẹ bị ba lôi kéo hôn nhẹ, nó thầm cười trộm, thật tốt, mẹ rốt cuộc cũng chịu cùng ba chơi trò hôn nhẹ rồi, thật tốt!
Hải Nhạc nghe được lời mà hai đứa bé nói, có chút xấu hổ đẩy Tạ Thư Dật ra, Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc đi tới trước mặt các con, hắn ngồi chồm hổm kéo Tiểu Bảo Tiểu Bối vào ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bọn trẻ, nói: “Tiểu Bảo Tiểu Bối, các con là con trai và con gái ruột của ba, ba đi tìm mẹ các con rất lâu mà không thấy, từ giờ trở đi, các con phải gọi là ba, hiểu chưa?”
Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối cũng ôm hắn không chịu buông, Tiểu Bảo cao hứng sắp khóc, nó nói: "Mẹ đã nói với chúng con rồi, nói con và Tiểu Bối là kết tinh tình yêu của mẹ với ba, chúng con không phải con nuôi, mà là con ruột của ba! Ba, con thật sự rất vui mừng! Con thật sự rất vui vì ba là ba ruột của con!”
“Ba, lần đầu tiên nhìn thấy ba, con biết ngay ba chính là ba ruột của con! Ba nói xem, Tiểu Bối có lợi hại không? Tiểu Bối cũng rất vui, vì ba đúng là ba ruột của con!” Tiểu Bối cũng nức nở nói.
“Ừ, về sau, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau! Sẽ không bao giờ xa nhau nữa!” Tạ Thư Dật đem Tiểu Bảo Tiểu Bối còn có Hải Nhạc cũng kéo vào trong ngực của mình, vui đến rơi lệ.
“Thật tốt, mẹ nói chuyện được rồi, ba cũng xuất hiện rồi, con và muội muội cảm thấy thật hạnh phúc a!" Tiểu Bảo ôm cổ của Tạ Thư Dật, hạnh phúc nói.
“Đúng vậy a! Đúng vậy a, mẹ đột nhiên có thể nói chuyện rồi, Tiểu Bối thật sự rất vui! Nếu như một ngày nào đó Tiểu Bối thức dậy, thấy trên mặt mẹ không có sẹo mà trở nên xinh đẹp thì thật là tốt quá!” Tiểu Bối đột nhiên nảy ra ý tưởng, hồn nhiên nói.
Mặc dù chỉ là lời nói vô tâm của đứa trẻ, nhưng Tạ Thư Dật thấy được Hải Nhạc có chút thẹn thùng, hắn tranh thủ nói với Tiểu Bối: "Bối Bối, mẹ không hề xấu xí, chẳng qua là trên mặt có sẹo mà thôi, ba yêu mẹ con, cũng sẽ yêu cả vết sẹo trên mặt của mẹ!”
Sau đó hắn tựa như chứng minh, khẽ cười hôn lên vết sẹo trên mặt Hải Nhạc, Hải Nhạc cười cười, xoa mặt của Tạ Thư Dật, ôn nhu mà nói: “Anh không cần phải nói lời này, em biết anh không để ý vết sẹo trên mặt em, bởi vì anh đã sớm dùng hành động để chứng mình rồi!”
Tạ Thư Dật nghe cô nói như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên! Thật sao? Hắn đã sớm dùng hành động để chứng minh?
Không biết vì sao, Tạ Thư Dật đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc Hải Nhạc, hắn liền đứng lên, cũng kéo cô đứng lên, sau đó hắn đột nhiên có bộ mặt gian xảo hỏi cô: “Ý em là hành động đêm đó của anh ở bệnh viện sao? Huh?”
Mặt của Hải Nhạc liền ửng đỏ, cô căn bản cũng không phải là ý đó! Hắn rốt cuộc suy nghĩ đi đâu chứ?
Ngẩng đầu thấy trên mặt hắn là nụ cười xấu xa, Hải Nhạc liền hiểu ra hắn chỉ là ở trêu chọc cô, tức giận đánh vào lồng ngực của hắn: "Anh thật xấu! Đáng ghét!”
Long Đế Uy đứng một bên xem náo nhiệt không nhịn được cười lên ha hả, đôi này, thật sự rất thú vị!
“Hai người các cậu, ân ân ái ái trước mắt trẻ con là không nên đâu!” Long Đế uy nói.
Tạ Thư Dật liếc hắn một cái, sau đó chỉ vào Long Đế Uy, nói với Tiểu Bảo Tiểu Bối: "Bắt đầu từ hôm nay, gọi chú ấy là ba Long, chú ấy mới là ba nuôi của các con!”
Long Đế Uy bị dọa sợ phải lui về sau một bước, nhìn Tạ Thư Dật kháng nghị: "Làm ơn đi, tôi còn trẻ lắm, không muốn giống cậu đi làm ba của trẻ nhỏ đâu! Không được, không được, gọi chú là chú Long, chú không muốn làm ba Long gì gì đó đâu!”
“Nếu cậu không muốn được gọi là ba Long thì đưa tiểu vương tử và tiểu công chúa nhà tôi đi mua món quà mà chúng thích! Chúng muốn mua cái gì thì cậu phải mua cái đó! Tiểu Bảo Tiểu Bối! Mau nói với ba Long các con thích cái gì! Ba Long sẽ mua cho các con!”
“Ba Long, con muốn có đầy đủ một bộ ‘Transformers’!” Tiểu Bảo thấy ba nói như vậy, đánh bạo xông lên nói với Long Đế Uy.
“Ba Long, Tiểu Bối muốn có búp bê!” Tiểu Bối cũng vội vàng nói.
“Tạ Thư Dật, không cần phải ra chiêu lợi hại như vậy chứ! Muốn tôi và bọn nhóc tránh sang một bên cho vợ chồng cậu ‘khanh khanh ta ta’ thì cậu nói thẳng với tôi là được rồi!” Long Đế Uy bi ai ca thán.
“Cậu biết tôi sợ nhất là chung đụng với trẻ con mà! Tôi không giải quyết được đám nhóc đâu!”
“Chúng con là những đứa trẻ ngoan, chỉ cần mua đồ mà chúng con muốn, chúng con rất dễ dàng giải quyết mà! Nếu như mua, chúng con sẽ gọi người là chú Long!” Tiểu Bảo cười hắc hắc nói.
“Ba Long, ‘khanh khanh ta ta’ là cái gì vậy?” Tiểu Bối tò mò hỏi.
Long Đế Uy có chút tức cười, nói: "Cái đó, chính là… chính là…, ai da, chính là ba con muốn cùng mẹ con tiếp tục chơi trò hôn nhẹ đó!”
Tiểu Bảo Tiểu Bối kinh hô che miệng, bọn nhỏ ngoái đầu nhìn ba rồi lại nhìn mẹ, cười đến nỗi bả vai cũng bị co rút.
Trên mặt của Tạ Thư Dật bất an, trầm xuống, xông đến trước mặt Long Đế Uy kêu: “Đừng dạy hư con trai và con gái của tôi, chúng là những đứa trẻ thuần khiết không tỳ vết! Cũng đừng bôi nhọ hình tượng của tôi!”
“Stop! Cậu không cần lo lắng chuyện này, tôi dám cam đoan, cặp sinh đôi nhà cậu tuyệt đối là những đứa trẻ trưởng thành sớm, khác với những đứa trẻ khác!” Long Đế Uy hừ lạnh nói.
“Ai da, ba Long, đi thôi, đi thôi! Đưa chúng con đến nhà ba chơi, chúng con không muốn cha mua Transformers nữa, cũng không muốn mua búp bê nữa, chúng con muốn tới nhà ba Long!” Tiểu Bảo chỉ muốn cho ba và mẹ có cơ hội ở bên nhau, vội vội vàng vàng nắm lấy bàn tay to lớn của Long Đế Uy kéo đi.
“Không được, em muốn có búp bê!” Tiểu Bối không hiểu dụng ý của anh trai, vẫn còn muốn mua búp bê.
“Tiểu quỷ, đúng là ranh ma mà!” Long Đế Uy khẽ cốc đầu Tiểu Bảo một cái, sau đó dắt hai đứa bé rời đi, trước khi lên xe lại quay đầu nhìn gọi Tạ Thư Dật:
“Này, nhớ kéo rèm cửa sổ đó, đừng làm kinh động tới hàng xóm nha!”
Tạ Thư Dật uy hiếp hướng Long Đế Uy giơ nắm đấm, Long Đế uy cười ha ha mang theo Tiểu Bảo Tiểu Bối rời đi.
Tạ Hải Nhạc đã sớm mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cô thấp giọng oán giận Tạ Thư Dật: "Anh làm gì vậy chứ! Giống như đang đuổi Đế Uy rời đi, như vậy không nên đâu!”
“Có cái gì không nên? Anh muốn cùng em một mình chung đụng? Có gì không tốt đây?” Tạ Thư Dật nở nụ cười, đột nhiên cúi người ôm ngang lấy Hải Nhạc vào lòng, Hải Nhạc hét lên một tiếng ôm chặt lấy cổ của hắn, mặt đỏ lên oán giận hỏi: " Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì a?”
Môi Tạ Thư Dật dán lên vành tai của cô, nhẹ nhàng ở bên lỗ tai cô hà hơi: “Em nói thử xem? Hiện tại Đế Uy không có ở đây, Tiểu Bảo Tiểu Bối cũng bị cậu ta mang đi, chỉ còn hai người chúng ta, em nói xem anh muốn làm gì? Bây giờ điều anh muốn làm nhất chính là, dùng hành động để biểu đạt tình yêu dành cho em a!”
Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, không khỏi vùi đầu thật sâu trong vòm ngực rắn chắc: “Trời ạ, làm sao anh lại biến thành người như vậy hả? Em thật sự không nghĩ ra! Làm sao anh lại trở nên hư hỏng như vậy chứ?”
Tạ Thư Dật ôm cô, vừa vội vàng đi vào trong nhà, vừa nói với cô: “Loại hư hỏng này, anh chỉ đối với em thôi, anh chờ em nhiều năm như vậy, thương nhớ em nhiều năm như vậy, chẳng lẽ, em không nghĩ tới anh sao? Chẳng lẽ, em không muốn anh như vậy đối với em sao?”
Hải Nhạc đầu tựa vào trong lồng ngực của hắn, nghe được nhịp tim của hắn bắt đầu đập loạn, Thư Dật nói những lời to gan mạo muội thế này, khiến cho cô trong lòng rất thẹn thùng. Nhưng thật ra thì cô không hề ghét, ngược lại, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lại cảm thấy ê ẩm, hắn yêu cô, hắn yêu cô! Tạ Hải Nhạc thật sự rất may mắn, được người đàn ông như hắn yêu cô!
“Anh cho phép em từ chối trả lời, nhưng không cho phép em cự tuyệt anh muốn em, anh hôm nay khổ cực như vậy mới về được bên cạnh em, em nhất định phải thưởng cho anh!” Tạ Thư Dật lẩm bẩm mà nói, hắn một cước đá văng ra cửa phong ngủ, còn không còn kịp đóng, liền hôn lên cánh môi Hải Nhạc. (((((((((Bày đặt thưởng đồ đồ….Dật ca à, sao mà bữa nay anh nhợn thế hả… ))))))))))))
“Cảm tạ Thượng Đế! Cảm tạ Thượng Đế để cho anh không tổn hại gì trở về bên cạnh em!” Hải Nhạc nghe hắn nói như vậy, liền nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của hắn lúc nãy, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô không khỏi ôm chặt cổ của hắn, hết sức ôn nhu cho hắn cái gọi là thưởng mà hắn muốn.
Mà Tạ Thư Dật bởi vì lúc nãy đứng trong tình thế nguy hiểm, so với bất kì thời khắc nào hắn rất khát vọng cô, hắn cần cô, cho nên hết sức triền miên, tới cảm nhận mình còn sống!
Khi kết thúc nụ hôn này, Tạ Thư Dật vội vàng muốn cởi quần áo Hải Nhạc ra, Hải Nhạc đột nhiên nhớ ra, nơi này là chỗ ở của Long Đế Uy, hắn rất ít khi lui tới bên này, cho nên, khẳng định là cũng không có thứ đồ kia.(((((((((ây da, cái thứ đó là cái chi ta… chắc cả nhà hiểu he ))))))) Lần trước ở bệnh viện, cô đã uống thuốc tránh thai rồi, nhưng mà trong thời gian ngắn như vậy, nếu lại uống tiếp sẽ không tốt cho thân thể, cô cũng không muốn mang thai, có Tiểu Bảo Tiểu Bối là đủ rồi.
Nghĩ tới điểm này, cô không khỏi nắm lấy tay Tạ Thư Dật, sợ hãi mà nói: “Anh có cảm thấy là hiện tại anh cần nhất chính là nghỉ ngơi? Hay là đi tắm một cái xong rồi lên giường ngủ một giấc mà không phải là cái gì đó khác? Em nghe nói là sau khi bị khiếp sợ hay thoát chết, đi tắm có thể tẩy sạch đi mọi xui xẻo. Đế Uy đưa em tới đây, em cũng đã đi tắm rồi, thoải mái hơn rất nhiều.”
Tạ Thư Dật có chút kinh ngạc nhìn Hải Nhạc, cô đang nói cái gì vậy? Hắn không tin mấy thứ dị đoan đó, hắn không muốn dừng lại!
“Thể lực anh rất tuyệt, cũng không phải là em không biết, không cần lo lắng cái này!” Tạ Thư Dật cố gắng tránh khỏi bàn tay ngăn cản của Hải Nhạc.
“Nhưng mà, em lo lắng cho anh a, đi tắm một cái nhé, tẩy đi xui xẻo, ngủ một giấc thật ngon, nhé!” Hải Nhạc không khỏi xấu hổ cúi đầu, "Đừng cứ mãi nghĩ tới mấy chuyện kia, em sau này sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh mà!”
“Em...” Tạ Thư Dật có chút mê muội, "Em đúng là khờ mà, vậy anh có phải nên giống trên TV, còn phải nhảy qua chậu than, dùng nước lá bưởi vẩy lên người không đây?” Tạ Thư Dật nheo nheo mắt nhìn Hải Nhạc.
“Đi đi đi đi, em giúp anh chuẩn bị nước nóng, anh tốt nhất đi tắm một cái, ngủ một giấc thật ngon.” Hải Nhạc ôn tồn dụ dụ dỗ hắn.
Tạ Thư Dật cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời mà than khóc, điều hắn cần hiện tại không phải là tắm! Mà hắn cần là cô!
”
Được, được, tắm cũng tốt a! Cái chủ ý này cũng rất hay! Tạ Thư Dật không khỏi ở trong lòng bắt đầu cười trộm.
“Được rồi, anh đi tắm, thật sự anh cũng hơi mệt chút." Tạ Thư Dật miễn cưỡng duỗi cái lưng mệt mỏi.
“Được, vậy em giúp anh chuẩn bị nước.” Hải Nhạc vội vàng chạy lên lầu.
Tạ Thư Dật đi theo phía sau cô, thiếu chút nữa cười ra tiếng, người phụ nữ ngốc nghếch này, hắn nói lời nào cô cũng tin tưởng như vậy.
Khi Hải Nhạc đã giúp hắn chuẩn bị xong nước tắm, xoay người, lại nhìn thấy Tạ Thư Dật thế nhưng đã sạch trơn áo quần, ung dung đứng trước mặt cô. Hải Nhạc thét lên một tiếng, lấy tay che kín mặt, cái tên bại hoại này, hắn đang làm cái gì vậy? Cứ thế mà trần truồng đứng sau lưng của cô!
“Anh vẫn đang mặc underwear, còn không được sao.” Tạ Thư Dật liếc cô một cái, người phụ nữ này thiệt là, nhiều năm không ở trước mặt cô phanh ngực hở chân, hắn tất nhiên cũng sẽ có chút xấu hổ chứ? Hắn còn không muốn để cô nhìn sạch sẽ đấy.
“A, thật xin lỗi, em không có nhìn kỹ." Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ liếc vòm ngực cùng đôi chân dài kia, bộ phận mấu chốt nơi đó, cô nào có dám nhìn?
Tạ Thư Dật ngâm mình vào bồn tắm, thoải mái nhắm hai mắt lại, Hải Nhạc có đổ tinh dầu mân côi vào nước, nghe mùi hương thoang thoảng, Tạ Thư Dật cảm thấy đề nghị của Hải Nhạc không tệ, ở trong bồn tăm thư giãn, toàn thân thoải mái hơn rất nhiều. ((((((((((((((Khờ quá Nhạc Nhạc ơi, vỗ béo con heo làm chi cơ chứ… chị sắp bị nó thịt rồi đó))))))))))
Tạ Thư Dật đột nhiên kéo tay của cô, mở mắt, nói: " Anh rất mệt mỏi, hãy đấm lưng cho anh.”
“Ặc, em đấm lưng cho anh?” Hải Nhạc chỉ chỉ chính mình.
“Đúng vậy! Em là vợ yêu của anh, vợ đấm lưng cho chồng là lẽ bình thường!” Tạ Thư Dật miễn cưỡng nói.
Mặt của Hải Nhạc liền ửng đỏ, cô cà lăm nửa ngày mới nói xong một câu: “Vợ… vợ yêu nào?....... Ai là vợ yêu của anh chứ? Khó nghe muốn chết!”
“Em là mẹ của con anh, em không phải vợ anh thì là cái gì? Sau này, em phải gọi anh là chồng yêu, biết không?” Tạ Thư Dật mở trừng hai mắt.
Hải Nhạc đột nhiên nghĩ đến năm đó hắn đã cùng Trì Hải Hoan đính hôn, trong lòng đột nhiên khó chịu, cô tức giận nói: "Người cùng anh đính hôn không phải là em!”
Tạ Thư Dật nghe Hải Nhạc nói như vậy, hắn lúng túng xuống nước, ôn nhu nói: “Đừng quên, đính hôn với anh chính là Tạ Hải Nhạc, chính là em! Cho nên, em là vị hôn thê của anh, cũng là vợ của Tạ Thư Dật anh, các con cũng đã lớn rồi, chúng ta còn thiếu cái gì, chỉ thiếu một hôn lễ mà thôi, một hôn lễ trong giấc mộng của anh!”
Hải Nhạc nghe hắn nhắc tới hôn lễ, khuôn mặt tức giận liền dịu xuống. Hôn lễ, cô cũng đã từng nằm mơ thấy hôn lễ của họ, thấy mình mặc áo cưới trắng noãn, cùng hắn đứng ở giáo đường, trước mặt cha sứ tuyên thệ, hôn lễ này, không phải cô cũng rất muốn sao?
Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc mặt không chút thay đổi không nói gì, hắn không khỏi có chút gấp gấp hỏi: “Nhạc Nhạc, em sao vậy? Anh nói sai rồi sao? Chẳng lẽ em không muốn gả cho anh sao?”
“Em…” Hải Nhạc do dự ngẩng đầu nhìn Tạ Thư Dật.
Không nhanh không chậm, Tạ Thư Dật liền kéo Hải Nhạc vào bồn tắm, cả người Hải Nhạc nhanh chóng ướt sũng ngồi trong lòng Tạ Thư Dật.
“Tạ Thư Dật, anh làm cái gì vậy?”Áo quần ướt hết, Hải Nhạc tức giận lên tiếng.
Tạ Thư Dật càng ôm chặt Hải Nhạc dán vào lồng ngực của mình, áo quần mỏng manh trên người cô ướt sũng, để lộ ra đường cong gợi cảm mê người. Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nhận ra ánh mắt rực lửa đầy dục vọng của Tạ Thư Dật, cô không khỏi xấu hổ cúi đầu né tránh.
“Cô bé ngốc, có phải chúng ta chưa từng thân mật đâu, sao vẫn ngượng ngùng như thế!” Lời này của Tạ Thư Dật khiến cho Hải Nhạc càng thêm xấu hổ.
“Thư Dật… Đừng mà!” Hải Nhạc dạy dụa muốn đẩy Tạ Thư Dật ra, nhưng hắn ghé sát lên vành tai của cô, nhẹ nhàng thì thầm bên lỗ tai của cô, khiến Hải Nhạc liền im bặt, ngưng dãy dụa. Cô chợt nhận ra thứ ở ngay dưới mông mình đã bắt đầu rục rịch.
“Nhạc Nhạc, em phải gả cho anh, hiểu không?” Tạ Thư Dật kiềm chế dục vọng, ngoan cố tiếp tục chủ đề này.
Hải Nhạc nghe hắn nói đến chuyện này, trong đầu liền mông lung một mảng: “Thư Dật, em…”
Chưa nói hết câu, đôi môi mềm mại đã bị Tạ Thư Dật ngậm lấy, hắn cuồng nhiệt hút lấy ngọt ngào của cô, đến khi Hải Nhạc cảm giác như mình không thể thở nổi nữa Tạ Thư Dật mới buông cô ra.
“Nói, em gả cho anh!” Tạ Thư Dật tựa vào trán Hải Nhạc, nhẹ nhàng nói với cô, có trời mới biết hắn sợ thế nào khi thấy cô chần chừ gả cho hắn. Hắn sợ, hắn rất sợ cô sẽ không chịu gả cho hắn!
Hải Nhạc lúc này lại trở nên bướng bỉnh, nhìn biểu cảm lo sợ của hắn, cô lại càng muốn nói không: “Không, em sẽ không gả cho…” Tạ Thư Dật lại mạnh mẽ ngăn lại lời nói của cô, đôi môi mềm mại của cô bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Tạ Thư Dật không thể kìm nén thêm được nữa, hắn muốn cô, hắn muốn cô ngay bây giờ, hắn càng muốn cô đồng ý gả cho hắn!
Tạ Thư Dật bế Hải Nhạc ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường, thân hình cao lớn mạnh mẽ đè lên người cô, khiến cho Hải Nhạc không cách nào kháng nghị.
Y phục của cả hai đã sớm được Tạ Thư Dật cởi sạch ném xuống đất hắn liếm chiếc cổ trắng ngần của cô, xương quai xanh, tiến xuống xương sườn. Đầu lưỡi hắn di chuyển đến ngực cô, dừng ở nụ hoa, trên đó uốn lượn, cho đến lúc nó thẳng đứng.
Da thịt của Hải Nhạc không chịu nổi thiêu đốt, bất đắc dĩ vặn vẹo, nhưng dù có thể nào, nơi mẫn cảm cũng không trốn thoát khỏi đầu lưỡi hắn.
“Nói, em đồng ý gả cho anh.” Tạ Thư Dật ánh mắt thâm tình nhìn Hải Nhạc.
“A…Không…”
“Không muốn sao?” Tạ Thư Dật đổi sang cắn, khẽ cắn ngực cô, vai cô, rồi cổ cô, vừa dùng sức vừa nhẹ nhàng, tay còn lại không ngừng mân mê nhụy hoa mềm mại, khiến cho Hải Nhạc không ngừng run rẩy mà phát ra tiếng rên rỉ mê người.(((((((((((Sặc máu rồi, đừng hành hạ em nữa 2 anh chị oy....))))))))))
“Thư Dật, xin anh…”
“Xin anh cái gì?” Bàn tay xấu xa chậm rãi lướt qua bụng, đi xuống giữa hai chân cô nhẹ nhàng vuốt ve.
“Xin anh, cho em …!” Hải Nhạc như mất đi lí trí, cô xấu hổ, cắn môi nói.
“Nói gả cho anh, anh sẽ cho em!” Tạ Thư Dật mút lấy đôi môi của cô, tay không hề ngừng lại.
“Thư Dật…đừng mà…!” Hải Nhạc không ngừng kìm nén tiếng rên rỉ, khoái cảm khiến cho cô dường như muốn điên, nhưng Tạ Thư Dật lại không hề hành động, hắn cố ý dây dưa, cố ý hành hạ ép cô nói gả cho hắn.
“Có gả không?” Tạ Thư Dật cương quyết không buông tha cho cô, hắn nhất định phải nghe được câu nói cô gả cho hắn.
Hải Nhạc rất mẫn cảm, vốn không thể chịu nổi run rẩy, dòng nóng trong người như trào ra, thấm ướt đầu ngón tay hắn, mà cảm giác thẹn thùng làm cô cảm thấy khó khăn, muốn trốn lại không có đường trốn.
“Gả…a… uhm…” Hải Nhạc cảm thấy trước mắt mơ hồ, khoái cảm khiến cho cả người tê dại, cô khẽ rên rỉ.
“Gả cho anh, Tạ Thư Dật…uhm… Xin anh, cho em!” Hải Nhạc tựa hồ muốn khóc, hắn đúng là ma quỷ, tại sao hắn lại muốn hành hạ cô như vậy chứ.
“Ngoan… Bà xã, anh yêu em! Anh sẽ yêu em hết mình!” Hắn nâng người tiến vào, không chút nào thương tiếc va chạm nơi sâu nhất, đưa cả hai cùng lên đỉnh điểm.(((((((((((((hắc hắc. Hay cho cái câu ‘hết mình’ nha… Khiến cho người ta dậy không nổi luôn…)))))))))))))))
Trong căn phòng một màn ân ân ái ái, nam nữ dây dưa nóng bỏng, nhiệt độ còn cuồng nhiệt hơn cả mặt trời ngoài kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT