“Thư Dật ca ca, anh không thích tới tham gia tiệc sinh nhật của em sao?” Hứa Nhã Nghiên ủy ủy khuất khuất nói.
Tạ Thư Dật thấy nàng nói như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, Nhã
Nghiên, không nên nghĩ như vậy, anh không phải không thích, anh rất cao
hứng, đừng suy nghĩ lung tung a.”
“Kia, vì sao mặt anh lại cứng ngắc ra thế?” Hứa Nhã Nghiên hỏi.
Thấy Hứa Nhã Nghiên khổ sở, hắn hơi bất đắc dĩ, hôm nay Hứa Nhã Nghiên là
thọ tinh công, làm cho nàng khổ sở hình như có chút không thể nói nổi,
hắn đành phải nói: “Nhã Nghiên, ca ca thật sự không có mất hứng, nếu
không, đêm nay anh mời các đồng học của em cùng đi Dạ Chi Hoàng Triều
vui vẻ thế nào? Anh có thẻ VIP ở đó, có thể bao hết ghế lô tốt nhất lớn
nhất, mọi người chúng ta không hát không vui, không say không về, được
không? Xem như anh cho Nhã Nghiên một phần quà khác?”
Hứa Nhã
Nghiên vừa mừng vừa sợ, nàng vỗ tay nói: “Thật vậy chăng? Thư Dật ca ca
anh nói có thật không? Là Dạ Chi Hoàng Triều đó, nhiều người như vậy a!”
“Chỉ cần em cao hứng, chuyện này không sao cả!” Tạ Thư Dật tiêu sái phất tay áo.
Chính hắn cũng muốn cởi bỏ nỗi buồn bực đột ngột trong lòng.
“Chỉ có điều, bá bá với bá mẫu có đồng ý không?” Tạ Thư Dật hỏi.
“Mẹ em nói, hôm nay là một ngày hoàn toàn thuộc về em, em có thể quyết định một ngày này, anh không tin có thể hỏi ca ca em.” Hứa Nhã Nghiên nhảy
nhót nói.
Hứa Chí Ngạn gật gật đầu.
“Vậy còn chờ cái gì?” Tạ Thư Dật thuận tay để dĩa bánh ngọt một miếng cũng không ăn nổi trong tay đặt lên bàn.
Tạ Hải Nhạc tự nhiên đi theo một đám người đi tới một chỗ ăn chơi gọi là
Dạ Chi Hoàng Triều, phía trước, cho tới bây giờ nàng chưa từng tới những chỗ như thế.
Mọi người ngồi trong ghế lô đằng kia ca hát uống
rượu khiêu vũ, Hải Nhạc cũng biết ca hát, khiêu vũ, nhưng trong những
loại tình huống thế này nàng lại không thể hưởng ứng nổi, ngồi bên cạnh
nhìn người ta hát hò nhảy nhót, sau đó lại bị Hứa Nhã Nghiên mạnh mẽ lôi đi chơi đoán tay (1), bị mấy người đồng học kia chuốc vài ly rượu bia,
tửu lượng nàng lại kém, cuối cùng đành phải choáng váng chóng mặt ngồi
trên sô pha, từ chối tất cả hoạt động, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn
người khác chơi thế nào.
Nàng thật không ngờ, Tạ Thư Dật ca hát
giỏi vô cùng, giọng hắn trầm hùng vang vang, nhất là khi hát bài “Quang
Huy Tuế Nguyệt” của Beyond (2), thật sự đã rung động tất cả mọi người.
Mà khi hắn nhảy cùng Hứa Nhã Nghiên, kỹ thuật nhảy của hắn cũng làm cho
Hải Nhạc xuất hồ ý liêu (3), kỹ thuật nhảy căng tràn sức sống, vặn eo
lắc mông thật sự vừa đẹp trai lại khốc. (=]]) Công tử Tạ gia, ăn nhậu
chơi bời quả thực mọi thứ tinh thông! Tạ Hải Nhạc không nhịn được thầm
cảm thán.
Thật không ngờ, bia cũng làm cho nàng choáng luôn rồi,
nàng rất muốn đi ra ngoài ghế lô hít thở không khí, trong lúc mọi người
đang cuồng hoan (4), nàng lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Đi lang
thang không mục đích không bao lâu, nàng chạm phải một đám khách chơi,
nàng ôm hai tay, cúi đầu đứng nép vào tường, muốn chờ bọn họ đi qua
trước.
“Wow nhìn xem, thật không ngờ Dạ Chi Hoàng Triều lại có
mặt hàng cực phẩm như vậy, tại sao Tang mụ mụ không giới thiệu với chúng ta chứ?” Đột nhiên có người dừng lại, đứng trước mặt Hải Nhạc ngạc
nhiên thú vị nói.
“Tôi…tôi không phải là mặt hàng cực phẩm gì,
tôi chỉ là…chỉ là học sinh, tới nơi này…” Lời của nàng còn chưa nói hết, người nọ sáng mắt lên, đột nhiên vươn tay bắt lấy hai vai Hải Nhạc,
hưng phấn mà bạc tà nói: “Học sinh? Khẩu vị ta yêu nhất đúng là học sinh thuần khiết!”
(1) Finger guessing game: là một trò chơi gồm hai
người.1 người nhắm mắt lại,chủ xị sẽ yêu cầu người kia giơ hai tay lên
quá đầu và “xòe bàn tay, đếm ngón tay”,sau đó yêu cầu người đó tiếp tục
nghĩ đến 1 ngón tay bất kì của mình và hét to trong đầu. Sau đó thì
người chủ xị sẽ đoán xem đó là ngón nào. (Thường thì khi bạn nghĩ đến
ngón nào thì ngón đó sẽ run nhè nhẹ trong vô thức, trên mạng nói vậy).
(2) Quang huy tuế nguyệt_Beyond
(3) Xuất hồ ý liêu: bất ngờ, ngạc nhiên
(4) Cuồng hoan: “ăn chơi sa đọa” lên đến cao trào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT