Bị hắn rống một cái,
Hải Nhạc sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng mà, trong lòng lại có chút không cam lòng, hắn cho hắn là ai, liếc mắt nhìn cũng không được
sao?
“Anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn anh chứ? Anh đã xem tôi, tôi đây nhìn anh, cũng không có cái gì đáng chỉ trích a.”
Hải Nhạc ôn nhu nói.
“Cô” Tạ Thư Dật dừng bước, không phải bây giờ cô ta càng ngày càng có can đảm rồi chứ?
Hải Nhạc vẫn cúi thấp đầu bước tới không biết hắn đột nhiên ngừng lại, một đầu liền tiến công vào lồng ngực của hắn.
“Ngô” Nàng ôm cái mũi bị đâm đau, mũi ê ẩm đến mức nàng phải rơi nước mắt.
Tạ Thư Dật vốn muốn rống nàng tiếp,lại thấy bộ dạng nàng chật vật thế kia, tự nhiên cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ngu ngốc, cô đi đường cũng không mở to mắt được sao?” Hắn hừ lạnh một tiếng nói.
“Tôi” Hải Nhạc ấp úng, trong lòng cũng đang âm thầm mắng, tôi ngu ngốc, anh
mới ngu ngốc! Đang đi đứng bình thường, tự nhiên lại dừng lại!
“Đi thôi!” Tạ Thư Dật không rống nàng nữa, chỉ dùng sức lôi nàng, dắt nàng
đi đến trước xe hơi thể thao của hắn, không chút khách khí đẩy nàng vào
trong, hại chân Hải Nhạc thiếu chút nữa trẹo luôn.
Hải Nhạc mới
kéo dây bảo hiểm xuống mang tốt, xe thể thao liền gầm rú xông về phía
trước, Hải Nhạc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch hết, trước kia nàng chưa
từng ngồi xe Tạ Thư Dật, cũng không biết hắn lái xe lại nhanh như vậy.
Nhìn khuôn mặt Hải Nhạc trắng bệch, Tạ Thư Dật lại hừ lạnh một tiếng nói: “Nhát gan!”
Hắn đạp chân ga, tốc độ lại tăng nhanh, hắn thích thú nhìn bộ dạng vô thố
của Tạ Hải Nhạc, nếu vô thố của nàng là do hắn mà ra, hắn rất có cảm
giác thành tựu. (biến thái =.=”)
Khi xe thể thao của hắn đi vào
đại môn Hứa gia, hắn mới “Két” một tiếng dừng lại, kêu loa, cổng Hứa gia từ từ mở ra, hắn chạy xe đi vào.
Xuống xe thì đầu óc Hải Nhạc
hoàn toàn mê muội, hoàn hảo là kiểu tóc của nàng đều dùng kẹp cố định
tốt, bằng không, tóc của nàng, nhất định sẽ bị gió thổi thành kiểu tóc
của lệ quỷ mất.
Hứa gia huynh muội bước lại đón, Tạ Thư Dật hỏi Tạ Hải Nhạc: “Cô có chuẩn bị lễ vật chưa?”
Qua cơn choáng váng chóng mặt Hải Nhạc mới nhớ tới mình và mẹ vòng vo cả
một ngày, vậy mà lại không có đi chuẩn bị quà sinh nhật tặng cho người
ta.
Tạ Thư Dật thấy mặt nàng thế kia, lắc đầu nói: “May mà cha có chuẩn bị tốt.”
Hắn lấy trong xe ra hai cái hộp gói thập phần tinh mỹ, đưa một cái cho Hải
Nhạc: “Cầm, đến lúc đó đưa cho Hứa Nhã Nghiên là được.”
“Bên trong là cái gì vậy?” Hải Nhạc lo lắng hỏi.
“Tôi cũng không biết, là cha cho người đi chuẩn bị, hắn liệu trước các người cũng sẽ không đi mua quà sinh nhật, là cho Lễ Thư Điếm (1) đưa đến
nhà.” Tạ Thư Dật không kiên nhẫn nói, “Tôi làm sao có thể đi mua quà cho nữ nhân chứ, nữ nhân có thể làm cho tôi tự mình đi mua quà, chỉ sợ còn
chưa sinh ra.”
Hứa Chí Ngạn cùng muội muội đi đến trước mặt bọn họ, hắn không che dấu kinh diễm đối với Hải Nhạc.
“Hải Nhạc, hôm nay em còn xinh đẹp hơn công chúa.” Hắn mỉm cười nói.
(1) Lễ Thư Điếm: phòng lễ tân, hoặc là phòng chuyên thực hiện các việc liên quan đến tiếp khách, xã giao này nọ.
“Cám ơn.” Hải Nhạc không quen người khác khen nàng, xấu hổ đỏ mặt.
Tạ Thư Dật thấy nàng lại đang đỏ mặt với Hứa Chí Ngạn, hừ lạnh một tiếng,
thuận tay đưa quà cho Hứa Nhã Nghiên, “Nhã Nghiên, sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Nhã Nghiên ở một bên nghe ca ca khen ngợi Hải Nhạc giống công chúa,
trong lòng có chút không thoải mái, bởi vì hôm nay nàng đang vận thành
bộ dáng công chúa, trên đầu còn đeo vương miện, ca ca cũng không nói
nàng là công chúa, thế nhưng lại khen Hải Nhạc giống công chúa, một cái
tiệc sao có thể có hai vị công chúa chứ?
Nàng không khỏi tỉ mỉ
đánh giá Tạ Hải Nhạc, cho rằng một chút hải nhạc, thật sự rất đẹp, cùng trước kia nàng cái loại này tố yên lặng đắc ý bất đồng, hôm nay đắc
ý, tinh thuần trung mang theo kiều diễm, liền như một đóa mở ở sáng sớm
trung mang lộ hoa bách hợp, nếu như một viên chưa tạo hình tốt kim
cương, đợi một thời gian trải qua thời gian mài, tuyệt đối có thể giống kim chui giống như quang mang bắn ra bốn phía, thậm chí, có áp đảo nàng hứa nhã Nghiên mỹ mạo khả năng! Nghĩ đến đây một chút, hứa nhã Nghiên trong lòng thật sự thực chắn, lấp, bịt] thực lấp, bất quá, tạ thư dật
nhất lần lượt lễ vật cho nàng, trên mặt của nàng nhất thời cười nở hoa.
Nàng tiếp nhận quà, ngọt ngào nói: “Thư Dật ca ca, cám ơn quà của anh, cám ơn anh đã tới tham gia tiệc sinh nhật của em.”
Hải Nhạc cũng ngại ngùng đưa gói quà đang cầm trong tay cho nàng: “Nhã Nghiên, sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Nhã Nghiên cũng đưa tay nhận lấy, cười: “Cám ơn Hải Nhạc.”
Nàng (chỉ Hải Nhạc) đã khôn ngoan gọi tên nàng (chỉ Nhã Nghiên) mà không
thêm “tỷ tỷ” phía sau,tâm tình đang ngột ngạt lại tốt trở lại, nàng thân thiết dắt tay Hải Nhạc: “Chúng ta vào thôi, tất cả mọi người còn đang
đợi kìa.”
Bốn người cùng nhau vào phòng khách, đại sảnh vốn đang náo nhiệt vì bốn người bọn họ đến mà đột nhiên trở nên an tĩnh lại.
Con gái thì si ngốc nhìn Tạ Thư Dật, mà con trai, đều si ngốc nhìn Tạ Hải Nhạc.
Các nàng vốn nghĩ Hứa Chí Ngạn đã đủ đẹp trai rồi, mà nhìn đến Tạ Thư Dật,
sự anh tuấn và lãnh ngạo của hắn, thật sự như hoàng tử trong truyện
tranh, sự lười nhác và thong dong của hắn, tao nhã và khí phách, như một con sư tử đang bước chậm trong tuyết, hắn, làm cho đầu óc các nàng đứng hình luôn rồi, trái tim cũng muốn ngừng đập, trên đời lại thực sự có
nam nhân đẹp trai thái quá như vậy sao?
Bọn họ biết Tạ
Hải Nhạc là mỹ nữ, nhị đại tá hoa cũng là bọn họ bình luận ra, nhưng
thật không ngờ, khi nàng bỏ đồng phục xuống mặc vào lễ phục, lại có thể
đẹp đến nước này, đó là một loại đẹp thoát tục, tựa như đóa sen tuyết
khó gặp trên đỉnh núi tuyết, băng thanh ngọc khiết, lóng lánh trong
sáng, làm cho bọn họ đều nhìn đến choáng váng.
“Vị này là đồng
học cùng thi đậu Năm Châu với tôi Tạ Hải Nhạc, vị này, là ca ca của cô
ấy Tạ Thư Dật.” Hứa Nhã Nghiên giới thiệu với mọi người.
Nga, thì ra là hai huynh muội a, khó trách xuất sắc như thế a.
Mọi người chậm rãi vây qua, giới thiệu bản thân với hai huynh muội bọn họ,
hơn nữa đám con gái đó, muốn khiến cho Tạ Thư Dật chú ý, làm trò hề.
Mà nhóm con trai, cũng thể hiện ân cần với Tạ Hải Nhạc, bất quá, đều bị Tạ Hải Nhạc nhất nhất cự tuyệt, nàng thật sự rất không quen trường hợp như vậy.
Cuối cùng Hứa Chí Ngạn nhìn không được nữa, hét lớn cắt
bánh ngọt, mọi người mới lại xúm tới Hứa Nhã Nghiên, hát bài hát chúc
mừng sinh nhật, Hứa Nhã Nghiên ước nguyện, sau đó bật đèn lên, Hứa Chí
Ngạn khui sâm banh ra, mọi người hoan hô, chúc mừng sinh nhật Hứa Nhã
Nghiên.
Hứa Chí Ngạn đưa cho một miếng bánh ngọt cho Hải Nhạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT