Tạ Thư Dật đem đàn vi-ô-lông cùng tài liệu bỏ vào trong xe, lúc này, hắn đột nhiên nghe được bên ngoài một loạt tiếng nói vui vẻ của trẻ con: “ Mẹ, Tiểu Bối rất nhớ mẹ a! Rất nhớ mẹ a!”

“Mẹ, con cũng vậy, con rất nhớ mẹ!” Là tiếng của Tiểu Bảo.

Tạ Thư Dật giật mình, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đã tới? Là sang đây tìm mẹ chúng à?

Hắn bất giác ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, đi tới gần bọn họ.

Hai đứa nhỏ rất đáng yêu, hắn muốn qua chào hỏi một tiếng, thuận tiện xem thương tích của Tiểu Bảo đã lành chưa.

Tạ Thư Dật đi ra khỏi cổng lớn, nhìn thấy thấy Phương Viễn Chi ngồi chồm hổm, ôm hai đứa nhỏ vào lòng, kích động ôm hôn rồi lại hôn.

“Tiểu Bảo, Tiểu Bối!” Hắn bước nhanh tới.

Hai đứa bé nghe được có người kêu, cũng hướng bên này nhìn sang, nhìn thấy là Tạ Thư Dật, hai đứa nhỏ cao hứng kêu: “ Chú! Chú minh tinh!”

Hải Nhạc không khỏi buông lỏng hai đứa bé ra, Tiểu Bảo Tiểu Bối rất nhanh liền chạy tới chỗ Tạ Thư Dật chạy đi, Tạ Thư Dật không khỏi mở rộng hai cánh tay ôm Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vào trong lòng.

Hải Nhạc không khỏi mỉm cười nhìn ba cha con, một lớn hai nhỏ đang thân thiết trò chuyện. Cô thật sự không ngờ Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối lại thích Tạ Thư Dật như vậy, chẳng lẽ thật sự có cái gọi là máu mủ tình thâm, để cho hai đứa bé như có trực giác mà đối với cha đẻ Tạ Thư Dật sinh ra cảm giác gần gũi sao?

Tiểu Tĩnh bĩu môi, nói: “ Hôm nay Chủ nhật á..., Tiểu Bảo Tiểu Bối chỉ được nghỉ nửa ngày thôi, em đưa bọn nhỏ từ trường về nhà, tụi nó rùm beng lên đòi đi gặp chị, em cũng hết cách đành phải đưa chúng tới. Nếu biết cái người kia cũng có ở đây, em chả thèm tới.” ,

Hải Nhạc chỉ đành phải cảm kích lại không thể nói gì, chỉ nhìn cô cười cười.

Hải Nhạc thật sự cảm kích Tiểu Tĩnh đã mang Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đến đây, gặp được bọn trẻ, khiến cô quên đi những đau đớn mà Trì Hải Hoan đã gây ra.

Lúc này Tiểu Tĩnh đột nhiên giật mình nhìn về phía cổng, câm lặng làm thinh nói: “ Đó…? Cũng ở đây sao?”

Hải Nhạc nhìn theo tầm mắt Tiểu Tĩnh, hoá ra là Trì Hải Hoan đang đi ra, khó trách Tiểu Tĩnh giật lại giật mình như vậy, có lẽ Tiểu Tĩnh khẳng định cô ta là Hải Nhạc rồi. Tiểu Tĩnh chần chờ một chút rồi bước nhanh chạy tới, chạy đến trước mặt của Trì Hải Hoan, chậm rãi nói: “ Hải Nhạc, chị là Tiểu Tĩnh, Phương Tĩnh! Trước kia ở Tạ gia em nói chị là bằng hữu tốt nhất! Em còn nhớ chị không?

Trì Hải Hoan đang nổi nóng, đột nhiên một người lạ đi tới gọi cô một tiếng Hải Nhạc, trong lòng lại sinh ra oán hận cái tên Hải Nhạc này.

“ Cô là ai? Tôi không biết cô!” Trì Hải Hoan thấy Tạ Thư Dật đang đứng gần đó, khẩu khí cũng hoà hoãn hơn một chút, nhưng trong lòng chán ghét muốn chết, cái gì mà bằng hữu của Hải Nhạc chứ?

Tiểu Tĩnh lui lại mấy bước, nước mắt nhất thời ở trong hốc mắt đảo quanh, Hải Nhạc thật sự quên mất cô!

Tiểu Tĩnh thương tâm nói: “ Hải Nhạc, Hải Nhạc, em thế nhưng lại quên chị!Chị từ trước tới giờ vẫn ở đây mà nhớ về em, không ngờ em lại quên mất chị.”

Hải Nhạc toàn thân đều phát run, cô thật sự rất muốn nói với Tiểu Tĩnh: “ Đó không phải là Hải Nhạc của chị, cô ta là giả! Em mới là Hải Nhạc mà chị vẫn nhớ! Em vẫn luôn ở bên cạnh chị!”

Nhưng mà Hải Nhạc chỉ có thể bước tới, nhẹ nhàng kéo Tiểu Tĩnh ôm vào trong ngực mình, đau xót nhìn Tiểu Tĩnh thương tâm.

Trì Hải Hoan vội vàng lui về phía sau mấy bước, cái người Tiểu Tĩnh này với đám nhóc kia lại là người nhà của người xấu xí đó.

Mà Tạ Thư Dật nghe được lời nói của Tiểu Tĩnh, hắn không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Tĩnh, khó trách ở 101 hắn nhìn thấy cô có chút quen mặt, thì ra cô là Tiểu Tĩnh! Là Tiểu Tĩnh,cô giúp việc đã từng giúp Nhạc Nhạc bị hắn đuổi ra khỏi Tạ gia!

Hắn buông ra Tiểu Bảo Tiểu Bối ra, đi về phía Tiểu Tĩnh.

“ Cô là Tiểu Tĩnh?” Tạ Thư Dật hỏi.

Tiểu Tĩnh nâng lên đôi mắt đẫm lệ, trừng mắt liếc hắn một cái: “ Tôi là Tiểu Tĩnh!”

“ Khó trách gặp lại cô tôi lại cảm thấy quen.” Tạ Thư Dật cảm thán nói.

“Anh nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là thấy quen mắt, còn anh, hoá thành tro tôi cũng vẫn nhận ra!” Tiểu Tĩnh tức giận nói.

Hải Nhạc thật sự quên Tiểu Tĩnh rồi, mặc dù biết cô ấy bị mất trí nhớ, nhưng Tiểu Tĩnh thật sự đau lòng, trong lòng lại cảm thấy ghét Tạ Thư Dật hơn.

Tạ Thư Dật cũng không có tức giận, nghĩ đến cô trước kia mạo hiểm bị đuổi ra Tạ gia vì giúp Nhạc Nhạc, hắn đột nhiên cảm thấy Tiểu Tĩnh rất tốt, mà bây giờ, hắn cũng có thể cảm giác được là cô thật lòng nhớ thương Nhạc Nhạc, hắn đang trên tâm lý không khỏi đối với Tiểu Tĩnh thân cận hơn. Hơn nữa, nhà cô lại cưu mang Phương Viễn Chi đáng thương như vậy, Tiểu Tĩnh và gia đình thực sự rất hiền lành, tốt bụng, cho nên hắn quyết định xin lỗi Tiểu Tĩnh về chuyện năm đó.

“Tiểu Tĩnh, năm đó là tôi nhất thời hồ đồ, cố ý nói cô quyến rũ tôi mà đuổi cô ra khỏi Tạ gia, tôi trịnh trọng hướng cô nói lời xin lỗi, thật xin lỗi!" Tạ Thư Dật chân thành nói.

Tiểu Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn, Tạ thiếu laị biết đi xin lỗi ng khác? Hơn nữa đối tượng là Phương Tĩnh?

Nhưng Phương Tĩnh chỉ hừ lạnh một cái: “ Anh cho rằng nói một câu xin lỗi thì mọi chuyện liền quên sao? Tổn thương mà anh tạo cho tôi có thể nói ba từ thật xin lỗi mà xoá bỏ được sao? Phải, anh là người có tiền, tôi chỉ là một người giúp việc, nhưng bây giờ tôi cũng không ở Tạ gia các người, cho nên anh là người tôi cũng là người. Ba chữ thật xin lỗi đối với tôi mà nói, không có tác dụng!”

Tạ Thư Dật cười khổ một tiếng, nói: “ Tôi biết rõ nó không có tác dụng nhưng tôi vẫn muốn nói với cô lời xin lỗi, cũng cảm ơn cô trước đây đã thật lòng bảo vệ Nhạc Nhạc như vậy, cũng cảm ơn cô vẫ luôn nhớ ở đây mà nhớ thương cô ấy.”

“Ách......" Tiểu Tĩnh không nghĩ tới Tạ Thư Dật lại chân thành như vậy, có chút cảm động. Tiểu Tĩnh đưa mắt từ Tạ Thư Dật sang Hải Nhạc đứng trước mặt, Hải Nhạc mất trí nhớ, nhưng cô cảm giác cô ấy thật xa lạ.

“Tiểu Tĩnh, thực sự tôi muốn cảm ơn cô năm đó đã đối tốt với Nhạc Nhạc, ra sức giúp đỡ cô ấy, thật sự cám ơn cô. Tôi nghĩ nếu như biết cô bây giờ vẫn luôn nhớ cô ấy, trong lòng Nhạc Nhạc nhất định sẽ thấy rất vui.” Tạ Thư Dật buồn buồn nói.

Lời của hắn nói, khiến cho Tiểu Tĩnh cùng Hải Nhạc cũng ngẩn người.

Lòng của Hải Nhạc bính bính trực nhảy, “ Tạ Hải Nhạc” đó, rõ ràng đang ở phía sau hắn, nhưng là, điệu bộ của hắn giống như là nhớ lại mà nói, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?

“Đúng vậy a, tôi thật sự rất vui, Tiểu Tĩnh, cám ơn cô ban đầu đã trợ giúp tôi, mặc dù tôi không nhớ rõ, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô.” Trì Hải Hoan bước tới trước mấy bước, cười ngọt ngào với Tiểu Tĩnh, than thiết kéo tay cô gái: “ Cảm ơn cô, Tiểu Tĩnh, cảm ơn cô đã vì tôi mà chịu vất vả, oan ức.”

Tạ Thư Dật vặn nhướng mày, đang muốn nói chuyện, lúc này, Tiểu Bối kéo vạt áo của hắn, hỏi: “ Chú, chú biết dì Tĩnh của Tiểu Bối sao? Vậy chú đã biết mẹ của Tiểu Bối chưa?”

Cô bé chỉ vào Hải Nhạc đang đứng bên cạnh Tiểu tĩnh, kiêu ngạo nói: “ Chú, đó chính là mẹ của Tiểu Bối! Mẹ tốt nhất trên đời!”

Sau đó cô bé lại rất thần khí đối với mẹ nói: “Mẹ, chú ấy chính là chú minh tinh mà Tiểu Bối đã nói a, chú ấy rất đẹp trai phải không ạ? Mẹ, chú ấy rất đẹp phải không?”

Tạ Thư Dật cùng Hải Nhạc đều nỡ nụ cười, Tiểu Bối, là một cô bé rất khả ái.

Hải Nhạc thấy Tiểu Bối mong đợi nhìn nàng, dùng sức gật đầu một cái, Tiểu Bối mặt mày hớn hở đối Tạ Thư Dật nói: “ Mẹ con cũng nói chú rất đẹp trai nha.”

Tạ Thư Dật ôm lấy Tiểu Bối, nói: “ Chú sớm đã biết mẹ của Tiểu Bối rồi, cô ấy thực sự là người mẹ tốt nhất trên đời.”

Tạ Thư Dật lại lần nữa nhìn về phía Phương Viễn Chi, thâm ý nói: “ Cũng là người mẹ dũng cảm nhất trên đời.”

Hải Nhạc hốt hoảng cúi đầu, ý hắn là nói cô sáng hôm ấy chặn hắn lại ở trên bờ biển sao?

Trong lòng của Hải Nhạc bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào.

Trì Hải Hoan nhìn lại thấy rằngTạ Thư Dật đang nói chuyện cái người Phương Viễn Chi này dám gây chuyện với cô ta, khiến cho Tạ Thư Dật nhìn cô mà hả hê, Trì Hải Hoan không khỏi xấu hổ nói: “ Đáng tiếc, mẹ con lại xấu xí doạ người a!”

Tầm mắt mọi người toàn bộ dồn lên người Trì Hải Hoan. Tiểu Tĩnh không dám tin tưởng những lời này lại nói ra từ miệng cô, cô ấy không thể nào nói ra những lời lẽ độc ác tổn thương người khác như vậy? Tại sao cô ấy lại biến thành người như vậy?

Tạ Thư Dật hung hăng trợn mắt nhìn trì Hải Hoan một cái, hắn hướng Phương Viễn Chi xin lỗi, chỉ thấy cô cúi đầu thật thấp, hắn nhìn ra được cô rất khó chịu, trong lòng Tạ Thư Dật không khỏi vì Trì Hải Hoan mà tức giận.

Tạ Thư Dật còn chưa mở miệng, Tiểu Bảo đã lên tiếng: “ Mẹ con không có xấu xí, nói người khác xấu xí thì mình mới là người xấu, thầy giáo đã nói rồi, người có tâm hồn xinh đẹp mới là người đẹp thực sự, tâm hồn của cô không đẹp. Giống như công chúa Bạch Tuyết và mẹ ghẻ Hoàng Hậu vậy, cô mặc dù rất xinh đẹp nhưng tâm hồn cô xấu xa, là một người phụ nữ xấu! Mẹ con là người có tâm hồn đẹp, mẹ mới là người đẹp thực sự! Cô nói mẹ con xấu xí, cô chính là mẹ ghẻ của Bạch Tuyết, là người phụ nữ tâm địa xấu xa!”

Trì Hải Hoan không nghĩ đến một đứa trẻ con lại có thể nói ra nói lợi hại như vậy, cô đứng bên cạnh tức giận nói không nên lời, cô ta thật sự lại bị một đứa bé chặn miệng! Thật sự quá đáng rồi!

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Trì Hải Hoan cũng không biết nói gì đáp trả lời nói của đứa nhỏ!

Trì Hải Hoan ngơ ngác đứng đó, tức đến không thở ra hơi.

“Tiểu Bảo! Con…..” Tiểu Tĩnh không ngờ Tiểu Bảo nhỏ như vậy, lại khôn ngoan như vậy.

Tầm mắt của Tiểu Tĩnh không khỏi nhìn về phía Trì Hải Hoan, cô ta bị Tiểu Bảo chọc giận đến sắc mặt cũng tái đi rồi!

Mà Hải Nhạc đứng đó cũng hít vào một hơi, trời ạ, Tiểu Bảo nhỏ như vậy mà lại có thể nói ra lời nói mạnh mẽ như vậy! Trời ạ, thằng bé so với người lớn còn hơn gấp trăm lần!

Tạ Thư Dật cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo, chỉ thấy thằng bé chắn trước người mẹ, bộ dạng giống như một con nhím đang xù gai nhọn lên đâm Trì Hải Hoan, hoặc giống như là một Tiểu Đấu Sĩ đang chuẩn bị chiến đấu. Tạ Thư Dật buồn cười, nhưng lại cảm thấy rất cảm động, đứa nhỏ này rất rất được, chỉ vì không muốn người khác coi thường mẹ mình mà dám cùng người lớn đối chất, quả thật rất được lòng hắn! Giờ khắc này, Tạ Thư Dật cảm nhận được hắn thật sự rất yêu thích đứa nhỏ này! Trong lòng đột nhiên nảy sinh một quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play