“Không, em không muốn đi.” Hải Nhạc trực tiếp lắc đầu.
Sắc mặt Tạ Thư Dật trầm xuống.
Hải Nhạc mụ mụ thấy thế, cười nói với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, người ta mời
con, con không đi, Nhã Nghiên sẽ nghĩ con có ý kiến gì với nàng nữa, đi
thôi, đứa nhỏ, con khó được tham gia tiệc tùng gì, lần này cùng ca ca
cùng tham gia đi, ngoạn, vui vẻ lên chút.”
Hải Nhạc thấy mụ mụ mở miệng yêu cầu, chỉ có thể gật gật đầu.
“Được rồi, vậy mẹ với con đi ra ngoài mua quần áo, con ngay cả một bộ đồ giống như váy cũng không có.” Hải Nhạc mụ mụ nói.
“Mẹ!” Hải Nhạc hô một tiếng, “Chỉ là tiệc sinh nhật mà thôi, con cũng không
phải nhân vật chính, không cần ăn mặc cầu kì làm chi.”
“Như vậy sao được, nữ nhi của ta, nhất định phải thật xinh đẹp!” Hải Nhạc mụ mụ không đồng ý.
Hải Nhạc đành phải cùng mẹ đi dạo phố, ở cửa hàng Burberry, nàng nhìn trúng một cái vày màu trắng liền thân dài đến gối, áo hình chữ U, tay áo ngắn bồng một chút như áo công chúa, bên hông là một ti đái màu đen kết
thành hình hồ điệp, xinh xắn và trẻ trung, mặc trên người Hải Nhạc, lập
tức tôn lên khí chất thanh thuần của nàng, làm cho Hải Nhạc mụ mụ nhìn
thấy liền hai mắt tỏa sáng.
“Nhạc Nhạc, con mặc cái váy này thật sự thật khá, quả nhiên là “Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang” (1).” Bà ca ngợi nữ nhi.
“Kìa mẹ.” Hải Nhạc có chút thẹn thùng, bất quá, nàng cũng rất thích cái váy này.
Cuối cùng, nàng lại chọn một cái váy dài chấm gót cổ điển màu hồng, thiết kế có hơi bảo thủ, nhưng lại rất hợp với tuổi của nàng, cái váy này mà mặc lên người liền làm nổi bật màu da phấn phấn nộn nộn của nàng, hơn nữa,
làm cho thân hình nàng càng lộ vẻ thon thả và cao quý.
“Nữ nhi
của ta thật tinh mắt, chọn quần áo đều rất được.” Hải Nhạc mụ mụ rất vừa lòng khẩu vị của nữ nhi, “Mẹ lại dẫn con đi mua một đôi giày da, lại đi làm tóc trang điểm.”
Hai người bận đến khoảng năm giờ mới về
nhà, mà Hứa gia đã gọi điện thoại lại thúc giục Thư Dật rồi, Thư Dật
ngồi nhà đợi sắp hết kiên nhẫn, nhưng khi hắn nhìn đến Hải Nhạc lúc đó
đã làm tóc và trang điểm nhẹ, trong một khoảnh khắc đôi mắt liền sáng
ngời lên, Hải Nhạc ăn diện lên một chút lại rất đẹp.
“Bọn họ đã thúc giục.” Tạ Thư Dật nói.
“Nhanh, Hải Nhạc, con chạy nhanh đi lên thay cái áo này, đừng để mọi người chờ lâu.” Mẹ Hải Nhạc nói.
Hải Nhạc lên lầu, đổi lại cái váy mới mua kia, mang vào một đôi giày xăng
̣đan đính đầy đá lấp lánh đang là mốt, lúc nàng từ trên lầu chậm rãi đi
xuống thì Tạ ba ba lại kiêu hãnh huýt sáo.
Mà Tạ Thư Dật gần như
bị sự xinh đẹp của Hải Nhạc đoạt đi hơi thở, hắn thật không ngờ Hải Nhạc mặc cái váy đó vào, giống như biến thành một người khác, thoạt nhìn tựa như một ngôi sao chói mắt mê người, lại vừa giống như một nàng công
chúa xinh đẹp thanh thuần, cơ hồ khiến hắn nhận không ra.
“Tạ gia có nữ nhi sắp trưởng thành, “thiên sinh lệ chất nan tự khí” (2) a.” Tạ
ba ba nhìn Hải Nhạc đang từng bước một đi về phía bọn họ, lớn tiếng tán
thưởng nói.
Nói xong mặt Hải Nhạc liền đỏ rần lên.
(1) Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang: Phật phải dát vàng, người nhờ quần áo (Người đẹp nhờ lụa)
(2) Thiên sinh lệ chất nan tự khí: Sắc đẹp trời sinh không bỏ phí (Trường Hận Ca)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT