Mắt thấy ngày mai sẽ phải rời đi, Hải Nhạc cũng đã dọn hành lí xong, cô kiểm tra xem có quên thứ gì không, sau đó ngồi trên giường gấp quần áo từng cái bỏ vào vali.
Lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa, Hải Nhạc ngẩng đầu nói: " mời vào.”
“Tôi…tôi ghé thăm em một chút." Tạ Thư Dật lắp bắp mà nói.
Từ ngày vạch trần Trì Hải Hoan, sau cũng không còn gọi hắn tình cảm như trước, đụng mặt liền lễ phép gọi hắn một tiếng anh hai, thật khiến hắn tức đến hộc máu, cô chính là bài xích hắn, trong lòng hắn thực sự thống khổ, nhưng lại không thể tìm được lí do nào đến gần cô, chỉ đành phải tan nát cõi lòng nhìn cô lạnh lùng xa cách. Ngày mai, cô thật sự sẽ đi, không có bất kì người nào có thể ngăn cô lại! Từ giờ về sau, cô ở cách xa Đại Tây Dương rất có thể sẽ lại động tâm trước những thằng đàn ông khác! Hơn nữa, con sói Thích Hán Lương này, mười hai tuổi đã sống ở Mĩ, bây giờ Nhạc Nhạc đi Mĩ, không phải là thoả mãn tâm nguyện của hắn sao? Hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này liền chạy theo. Vừa nghĩ tới Nhạc Nhạc của Tạ Thư Dật hắn lại tay trong tay cùng Thích Hán Lương đi dạo ở Mĩ, hắn thật muốn điên lên rồi! Nhưng bây giờ hắn lại vô lực ngăn cản! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hải Nhạc rời xa hắn sao? Tương lai gặp lại, hai người quen thuộc nhất nay sẽ phải trở thành người xa lạ? ((đáng đời huynh, cái thói gia trưởng, bắt nạt Nhạc nhi….. một lần tởn tới già nhé cưng…))
“ Nhạc Nhạc, em đi Mĩ rồi, em sẽ không nhớ đến tôi sao?” Tạ Thư Dật khổ sở hỏi.
Tối nay cô mặc áo ngủ Winneie the Pooh màu hông phấn dễ thương, trên người truyền đến mùi hoa sơn chi, là loại sữa tắm cô dùng, rất dễ chịu. Có thể là cô vừa mới tắm xong, trên mặt vẫn còn chút hồng hồng do hơi nước bốc lên, đôi mắt to tròn sáng ngời. Hắn thật sự rất muốn kéo cô vào trong ngực mình, tận tình mà hút lấy mùi thơm trên người cô, nhưng hiện tại hắn cũng không dám làm chuyện gì, hắn không cách nào nhịn được ánh mắt dạt dào của cô nhưng lại không dám làm càn.
“Tôi cũng không phải mất trí nhớ, sao có thể không nhớ anh?” Hải Nhạc khó được cười một tiếng.
“ Ách" tạ Thư Dật bị sặc.
“ Tôi sau này không còn ở nhà nữa, mẹ tôi phải phiền anh chiếu cố rồi.” Hải Nhạc thở dài một cái, cô không phải là không có nhìn ra trong mắt của hắn thống khổ cùng giãy giụa, cô thật sự có loại xung động, muốn ôm lấy hắt, dùng bàn tay nhỏ bé làm đôi mày của hắn dịu xuống, nhưng cô cố đè xuống ý định trong lòng.
“Tôi biết rồi." Tạ Thư Dật khàn giọng nói.
“Còn có ba, thân thể ba không tốt, anh cũng nên chú ý nhiều một chút, nếu ba uống hết thuốc rồi anh phải mua giúp ông ấy, tôi sợ mẹ tôi sẽ có lúc sơ sót đấy.” Hải Nhạc nhẹ nói.
“Biết, tôi sẽ làm." Tạ Thư Dật gật đầu một cái.
“Vậy được rổi, ngày mai tôi đi rồi, tôi muốn đi nghỉ sớm.”Hải Nhạc nói.
Tạ Thư Dật lỗ mũi đau xót, cổ họng căng thẳng, cô là đang đuổi hắn đi sao?
“ Nhạc Nhạc, mẹ em dặn dò, ba em cũng dặn dò, nhưng còn tôi đây? Em tại sao không đoái hoài gì đến tôi?” Tạ Thư Dật run rẩy hỏi. ((Chậc Chậc, bạn Dật, bạn hơi quá dồi đấy… bạn đánh ng ta còn đòi người ta tới thương yêu bạn… Có mị vẫn đi bên bạn là phước cho bạn lắm rồi đấy….))
Hải Nhạc ngẩn người, nói: "Anh? Anh không phải rất tốt sao? Thân thể anh cũng rất tốt, có cái gì cần dặn dò đây?”
Tạ Thư Dật không khỏi bộc phát: " không tốt! Tôi nhất định sẽ không tốt! Em không còn ở bên tôi nữa, tôi làm sao có thể sống tốt?”
Hải Nhạc không khỏi giật mình, hồi lâu, cô nói: " Nhưng tôi cũng không cảm thấy bản thân tôi đối với anh quan trọng như vậy, nếu như tôi quan trọng với anh như vậy anh cũng sẽ không như lần đó không tin tưởng tôi, cũng sẽ không phũ phàng mà nói chia tay.”
“Tôi sai rồi! Tôi biết rõ tôi sai lầm rồi! Em không thể tha thứ cho tôi sao? Lúc trước là do tôi không tìm hiểu chân tướng, tôi biết tôi sai rồi!Tôi sẽ một mực cố gắng để cho em một lần nữa trở lại bên cạnh tôi! Tôi sẽ sửa đổi mà,em tha thứ cho tôi được không! Về sau tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn em!” Tạ Thư Dật cầu khẩn nói.
Hải Nhạc cúi đầu nói: " Tạ Thư Dật, tôi chỉ xin anh một tấm chân tình, tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, cũng hi vọng là anh một lòng một dạ với, nhưng anh đối với tôi như thế nào hả? Sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có! Cứ coi anh yêu tôi, tôi cũng yêu anh, nhưng anh có từng nghĩ chưa, một tình yêu mà không có sự tin tưởng như vậy có thể đi được bao xa?”
Tạ Thư Dật khống chế không được, tiến về phía trước hai bước, đem Hải Nhạc ôm thật chặt vào lòng, như muốn khảm cô vào trong thân thể hắn, không thể tách rời: “ Nhạc Nhạc, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi là vì ghen tỵ mà đầu óc mê muội, không phải là tôi không tin tưởng em. Tôi sau đó rất hối hận, tôi biết là mình sai lầm rồi! Nhưng em, tại sao lại không thể tha thứ cho tôi đây?”
Hải Nhạc cố gắng muốn tránh ra hắn, nhưng sức cô so với hắn chỉ như mèo cào, thử mấy lần cũng không đẩy hắn ra nổi, Hải Nhạc đành mặc hắn ôm lấy, thở dài.
“ Chúng ta không cần phải rối rắm với tình yêu này nữa được không? Yêu như vậy, để cho tôi đè nén mà anh cũng đau khổ, tôi không muốn bây giờ đáp ứng anh, để rồi chuyện đó lại một lần nữa xuất hiện, đau lắm,tôi thật sự sẽ không chịu nổi. Tạ Thư Dật, tôi vẫn còn nhỏ, tôi muốn được bay cao hơn nữa, anh hãy để tôi bay đi, đừng dùng tình yêu của anh trói buộc tôi được không? Hơn nữa tương lai của anh có thể sẽ còn bay cao hơn tôi! Sau này, khi nhớ lại chuyện của chúng ta anh sẽ cảm thấy nó thật buồn cười. Có lẽ là do chúng ta vô duyên, anh, sẽ có một cô gái tốt hơn tôi phù hợp với anh…” Hải Nhạc khổ sở nói.
“Không, tôi chỉ muốn em, tôi không cần ai cả, tôi chỉ muốn em! Chỉ cần em! Bất kể tôi hiện tại 21 tuổi, hay 31 tuổi, 41 tuổi, 81 tuổi, tôi đều chỉ cần em, chính là em!” Tạ Thư Dật kích động nói.
Trong lòng Hải Nhạc thật đau đớn, cô rất muốn đưa tay ôm chặt lấy hắn, cô muốn nói cho hắn biết thật ra là cô không muốn rời đi, nhưng cô không thể, cô muốn quên hắn, cô muốn xoá đi ảnh hưởng to lớn của hắn đối với mình. Lần này, cô nhất định không thể mềm yếu, cô nhất định phải cự tuyệt tình cảm của hắn, cô muốn đi một cuộc đời mà không có hắn!
“ Có lẽ chúng ta như vậy sẽ tốt cho cả hai, tôi thấy rõ chúng ta không thích hợp, anh đi đi. Tôi muốn ngủ, sáng sớm mai tôi phải lên máy bay rồi!” Hải Nhạc liều mạng đẩy hắn. “ Nhạc Nhạc! Tôi không muốn em xa tôi! Tôi không muốn em ra khỏi cuộc đời tôi!”Tạ Thư Dật liều mạng không buông cô ra, hắn không thả, cô ngày mai sẽ phải đi. Vừa nghĩ tới về sau không thể nhìn thấy cô, tim của hắn, đã không còn nguyên vẹn mà vỡ thành trăm mảnh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT