Trì Hải Hoan cơ hồ muốn ngất đi! tạ Thư Dật nghe đoạn ghi âm này, hai tay không thể khống chế nắm thật chặt thành hai quả đấm, hắn thật sự là không nghĩ tới, Trì Hải Hoan thế nhưng lại ác độc như thế, để cho Nhạc Nhạc ăn thuốc như vậy! Cô ta còn là con người sao? Coi như là người khác, cũng không thể như vậy dùng cái dạng thủ đoạn ti tiện này, huống chi, Nhạc Nhạc chính là muội muội của cô ta! Hắn thật muốn vì vậy giết cô ta! Thật muốn giết cô ta!
Mà Tạ ba ba cùng Mẹ Hải Nhạc cũng đứng ở nơi đó ngây người như phỗng, bọn họ thật sự là không thể tin, không thể tin!
Máy tính tiếp tục phát ra âm thanh: “ Em hiểu rất rõ! Em hiểu! Thầy Thích, xin thầy giúp em”. Là âm thanh suy yếu của Hải Nhạc.
“Được, tôi giúp em.” Âm thanh Thích Hán Lương.
“ Lão sư, viên thuốc kia bị em đè ở đầu lưỡi không có nuốt xuống, em đã đến phòng rửa tay phun ra, nhưng mà còn tan chảy một chút, em bây giờ đang bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng, toàn thân đều nóng lên, trong lòng rất khó chịu. Hiện tại thuốc còn chưa phát tác được bao nhiêu, ý thức của em còn thanh tĩnh thầy hãy lấy giúp em bộ quần áo trên ban công, nếu như em ý thức không tỉnh táo nữa rồi thầy ở bên ngoài cho dù có thế nào cũng tuyệt đối không được mở cửa, được không? Thầy nhất định phải giúp em”. Là tiếng khóc của Hải Nhạc.
“ Bằng không, để tôi đưa em đến bệnh viện đi, ngâm nước lạnh không phải là biện pháp, em sẽ bị cảm lạnh mất.”
“Không, không còn kịp rồi! Lão sư, đi đi! Đi giúp em đổ đầy nước!”
“Được rồi! Tôi đi!" Sau đó truyền tới là tiếng ào ào, cùng với tiếng Hải Nhạc thở hổn hển.
“Tốt lắm, tôi đỡ em vào trong”.
“ Không, không nên đụng em, tự em đi, lão sư nhớ nhất định phải kiên định! Em ở bên trong nếu có hồ ngôn loạn ngữ xin thầy mở cửa, thầy tuyệt đối không thể mở!”
“Được, lão sư đồng ý giúp em, em hãy yên tâm đi”.
Mặc dù chỉ là âm thanh, nhưng lòng của Tạ Thư Dật thật đau, hắn có thể tưởng tượng ra được Hải Nhạc phải dùng bao nhiêu ý chí, dựa vào chính mình mà đi tới phòng tắm, đem thân thể nóng rực của mình ngâm voà nước lạnh! Nếu là hắn, hắn có thể làm được sao? Hắn có thể sao?
“ Lạnh quá a! Lạnh quá" Hải Nhạc run lẩy bẩy.
Quả nhiên, đến lúc Hải Nhạc liền hồ ngôn loạn ngữ rồi, cô gõ cửa, cũng tướng môn kéo đến cạch cạch vang, để cho Thích Hán Lương mở cửa, nói cô quá lạnh rồi, sắp lạnh muốn chết, cầu xin hắn nhanh lên một chút mở cửa, Thích Hán Lương một mực bên ngoài nói để cho cô kiên trì, kiên trì mọi chuyện sẽ tốt lên. Tạ Thư Dật đau lòng nước mắt từ trong mắt của hắn tràn mi ra.
Thì ra là, cô nóng rần lên nhiều ngày thế kia, cũng bởi vì đêm đó ngâm mình quá lâu trong nước lạnh!
Cô chịu nhiều thống khổ như vậy, nhưng là, hắn thế nhưng không tin cô! Còn nháo cùng cô chia tay! Hắn đến cùng là đã làm cái gì? Ông trời, trừng phạt hắn chứ! Trừng phạt hắn xuống Địa ngục chứ! Hắn nguyện ý đi trong Địa ngục tiếp nhận Luyện Ngục nỗi khổ! Để hắn bù đắp lại tổn thương cho cô!
Lúc này Hải Nhạc, mặt không chút thay đổi vẻ mặt chết lặng ngồi ở trước máy vi tính, giống như nghe được là âm thanh của người khác, không phải là chính cô, lòng của Tạ Thư Dật đau hơn rồi, so đao cắt còn đau hơn!
Hắn không nhịn được nức nở nhẹn ngào ra tiếng, hắn thật muốn ôm cô vào lòng, thật chặt ôm vào trong ngực, để cho cô quên mất những thứ đau đớn kia!
Cuối cùng, truyền đến thanh âm Hải Nhạc mệt mỏi: " Lão sư, em nghĩ em đã tốt rồi, thật sự tốt rồi, dược lực đã qua, em rất mệt mỏi, rất lạnh, em đã tắm xong, em muốn ngủ, thầy có thể thả em ra rồi.”
“Được rồi.”
Âm thanh cửa phòng tắm mở ra.
“Vậy em ngủ đi, tôi cũng vậy bị em hù dọa ra khỏi một thân mồ hôi, có thể hay không mượn phòng tắm của em tắm rửa một chút?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Đoán chừng máy nghe lén để ở lại phòng tắm, chỉ nghe được trong phòng tắm hoa lạp lạp tiếng nước chảy, cùng thanh âm Thích Hán Lương lầm bầm lầu bầu: " Thích Hán Lương, ngươi giúp cô ấy, ngươi hối hận không? Có phải hay không trong lòng có chút hối hận? Ngươi hoàn toàn có thể mượn cơ hội này lấy được cô ấy! Nhưng là ngươi tại sao không có làm như vậy đây? Tại sao phải làm chính nhân quân tử đây? Ai, nhưng là Hải Nhạc đáng giá để ngươi làm vậy, một cô gái tự ái, đáng giá để bất kì nam nhân nào trợ giúp cùng thật lòng đối đãi, ai, chẳng qua là cô ấy làm như vậy, không phải hơn phân nửa là vì tạ Thư Dật sao? Không biết là tạ Thư Dật biết ta cùng Hải Nhạc sống chung một phòng, có thể hay không ghen? Tốt nhất là ghen, tốt nhất hai người sẽ huyên náo chia tay! Chia tay tốt nhất! Ai, tạ Thư Dật thật may mắn, gần quan được ban lộc! Hải Nhạc đến bây giờ cũng không biết mày thích ấy.Haiz, lạn hảo nhân a! Lạn hảo nhân!”
Huyên thuyên một đống lớn lầm bầm lầu bầu, nghe được, Thích Hán Lương mình mặt đỏ rần.
Một lát sau, tiếng nước chảy đóng, Thích Hán Lương mở ra cửa phòng tắm, sau đó, liền truyền đến tạ Thư Dật tiếng rống to.
Xong rồi xong rồi! Ta chỉ nói là chơi thật khá, tạ Thư Dật thật trở lại! Lần này Hải Nhạc hỏng bét! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ à? Tạ Thư Dật nhất định sẽ cho là ta cùng cô ấy có cái gì rồi! Hải Nhạc thật nguy rồi!" Thanh âm Thích Hán Lương vội vã cuống quít huyên thuyên, nữa là thanh âm tất tác mặc quần áo.
Rất nhanh liền truyền đến tiếng đánh nhau, còn có Trì Hải Hoan nói mỗi một câu, rõ ràng truyền tới, cuối cùng là tạ Thư Dật nói chia tay rời đi, tiếng Hải Nhạc khóc rống lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT