Mẹ Hải Nhạc quay đầu lại, nhìn hai đứa con gái đầy tức giận: “Các con lại
có thể để cho cùng một thằng con trai đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy đấy! Bị hắn quay như quay dế! Mẹ thật sự quá thất vọng rồi! Mẹ sẽ xem
như chưa từng sinh ra hai người các con! Các con cút hết cho mẹ! Mẹ
không muốn nhìn thấy các con nữa!”
“Mẹ, con xin lỗi.” Trong lòng
Hải Nhạc đang thống khổ muốn chết. Mẹ Hải Nhạc quay đầu không để ý tới
nàng, nàng chỉ có thể khóc chạy ra khỏi phòng ngủ của mẹ, Tạ Thư Dật và
bố Tạ đang đứng trên hành lang một gần một xa, nàng rất muốn chạy vào
trong lòng Tạ Thư Dật khóc cho hết nước mắt, nhưng nàng không thể làm
như vậy, nàng ôm hai cánh tay của mình yên lặng chảy nước mắt.
Tạ Thư Dật thấy nàng đau khổ như thế, rất muốn xông lại ôm chặt lấy nàng
an ủi, nhưng, phụ thân đứng ở chính giữa, hắn đành phải đứng yên đó như
pho tượng.
Sau đó, Hải Hoan cũng đi ra, cũng đầm đìa nước mắt,
Hải Nhạc thấy chị hai đi ra, nàng lập tức rời đi, nàng thật không muốn
nhìn chị ấy thêm một cái nào nữa, rõ ràng không phải như chị ấy nói, chị ấy lại đổ hết tất cả lên người Tạ Thư Dật!
Khi đi ngang qua Thư Dật, Thư Dật vẫn không nhịn được đưa tay giữ nàng lại, hắn muốn giúp nàng lau nước mắt trên mặt.
“Không cần.” Hải Nhạc hất tay hắn ra, bố đang đứng bên cạnh nhìn kia kìa, lá gan của hắn thật là lớn.
“Thư Dật, em con nói không cần, con buông nó ra đi.” Bố Tạ cực lực che giấu cơn tức giận của mình, bình thản nói.
Ông thật sự đang rất đau đầu! Không biết tại sao Tạ Thư Dật lại phải làm ra một chuyện như vậy, ông gần như đã lập tức già đi thêm mười tuổi.
“Cha, các người cũng đã biết rồi, con cũng vậy không muốn giấu diếm nữa, cha, người con thích là Hải Nhạc, cho nên hôm qua con mang cô ấy đi cho mẹ
con nhìn một chút.” Tạ Thư Dật nói.
“Tạ Thư Dật, nếu người trong lòng anh đã là Hải Nhạc, tại sao anh còn muốn
gây chuyện với em?” Hải Hoan khóc kêu, “Người trong lòng của anh là nó!
Vậy còn em, trong lòng anh, em là cái gì?”
Tạ Thư Dật nhìn nàng
lạnh lùng: “Trì Hải Hoan, cô không là cái gì hết! Tôi chưa từng gây
chuyện với cô, là tự cô nhào đến đây! Cô cũng đừng có mơ mà ép tôi đính
hôn với cô, từ đầu tới cuối tôi chỉ yêu một người là Nhạc Nhạc! Là cô
chen ngang một cước! Bằng không, tôi và Nhạc Nhạc cũng sẽ không đi đến
mức như hôm nay!”
Trì Hải Hoan không khỏi khóc rống lên: “Làm sao anh có thể nói như vậy chứ? Anh cướp đi lần đầu tiên của em, bây giờ
anh lại nói với em, từ đầu tới đuôi người anh yêu là Nhạc Nhạc! Tạ Thư
Dật, sao anh có thể làm như vậy?”
Bố Tạ tức giận tới mức ôm ngực, run run kêu: “Tất cả các con câm miệng hết cho bố! Các con cút hết lên
trường cho bố! Các con không lo ngoan ngoãn đi học mà lại đi làm ra
nhiều chuyện như vậy! Các con thật sự muốn tức chết bố thì các con mới
vừa lòng có phải không?”
“Con xin lỗi, bố, con thật sự xin lỗi!
Con xin lỗi!” Hải Nhạc rơi nước mắt, chỉ có thể nói lời xin lỗi. Bố Tạ
ba ba không nhìn nàng nữa, đi vào phòng ngủ của ông và vợ.
Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật đầy tức giận: “Chuyện đã đến nước này rồi, anh không bớt tranh cãi được một chút à?”
“Chuyện đã đến nước này rồi, nếu còn không nói, chúng ta cũng chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết thôi!” Tạ Thư Dật nói, “Tóm lại, đời này trừ em
ra, tôi sẽ không rung động với bất kì người con gái nào nữa! Nhạc Nhạc!
Tôi chỉ chấp nhận em mà thôi!”
“Chúng ta đến trường đi.” Không thèm liếc Trì Hải Hoan lấy một cái, hắn kéo Hải Nhạc xuống lầu.
Trì Hải Hoan nhìn bóng lưng hai người họ xuống lầu, trong đôi mắt chỉ còn nỗi hận, không còn bất cứ gì khác.
Nàng cũng đành phải bảo tài xế đưa nàng đến trường, chuyện xảy ra hôm nay
làm đầu óc nàng cũng rối loạn, còn làm hỏng cả tâm tình của nàng.
Lần này náo loạn như vậy, tình thế lại nghiêng về phía có lợi cho Nhạc Nhạc rồi! Mẹ với bố Tạ đã biết người trong lòng Tạ Thư Dật là Nhạc Nhạc, làm sao nàng còn có ưu thế mà đính hôn với Tạ Thư Dật chứ? Bọn họ đều rất
thương Nhạc Nhạc!
Trì Hải Hoan chẳng nghe được nửa chữ vào tai,
trong đầu đều là những đống hỗn loạn, một hồi nghĩ thế này, hồi sau lại
nghĩ thế kia, thật muốn Nhạc Nhạc cứ vậy mà biến mất vĩnh viễn cho rồi,
đến lúc đó, trái tim của Tạ Thư Dật cũng sẽ không dán trên người nó nữa!
Nàng bị suy nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu dọa nhảy dựng, làm sao Nhạc Nhạc lại có thể biến mất vĩnh viễn chứ!
Sau đó tan học, nàng liền bị bạn bè chỉ trỏ, nghe thấy người khác nói sau
lưng nàng nói nàng chính là cô Diêu Nhạc Nhạc thích chơi trò tình yêu ** kia, nàng tức giận gào to về phía đám người nhàm chán kia: “Nếu tao
thật sự là Diêu Nhạc Nhạc, tao sẽ cho bọn bay đi chết!”
Thấy nàng hung hăng như thế, tất cả mọi người đều chạy trốn tán loạn, nếu là Diêu Nhạc Nhạc thật, chỉ dựa vào thế lực của Tạ gia lớn như vậy, cho các
nàng đi chết cũng không phải việc gì khó!
Trì Hải Hoan cũng thật sự bị tức muốn chết!
Nàng đang tâm phiền ý loạn, tan học xong, vừa mới đi đến cửa trường học, vô
số ánh đèn chớp lóe trên người nàng, Trì Hải Hoan sợ choáng váng, chuyện gì thế này?
“Xin hỏi, cô là Diêu Nhạc Nhạc phải không? Tại sao cô lại giống y như Diêu Nhạc Nhạc vậy?”
“Sao cô lại đồng ý yêu đương với chính anh trai của mình vậy? Cô không biết đó là ** sao?”
“Diêu Nhạc Nhạc tiểu thư, xin hỏi, cô và anh trai cô đến với nhau đã bao nhiêu năm rồi?”
Trì Hải Hoan gần như hét lên: “Tôi không phải Diêu Nhạc Nhạc! Tôi là Trì Hải Hoan! Các người nhận lầm rồi!”
“Cô không phải vì sao lại giống y như đúc vậy? Vậy cô có quan hệ như thế nào với Diêu Nhạc Nhạc? Cô có quan hệ gì với Tạ gia?”
Đột nhiên, có người đến kéo Trì Hải Hoan bỏ chạy.
“Đi theo mình!”
Trì Hải Hoan nhìn lại, là tên nam sinh kêu Phạm Triết, bị nàng đoạt được
trong sinh nhật của bạn rồi lại lập tức bỏ rơi, từ đó về sau lúc nào
cũng dây dưa với nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT