“Hải Hoan! Con nói chuyện đó với em làm gì?” Bố Tạ lên tiếng cản, “Em con
mới mấy tuổi? Chuyện như thế, có cần phải nói với em con không?”
Hải Hoan sững người một chút, cha của Tạ Thư Dật thật đúng là bất công! Ông ta lúc nào cũng thích Hải Nhạc nhiều hơn!
“Cha, cha cũng đừng quên, con chỉ lớn hơn nó có mười phút thôi, con đều thành như thế này rồi, tại sao nó không thể biết chứ?” Hải Hoan hỏi. Mẹ Hải
Nhạc nhìn Hải Hoan, không nói gì.
“Con nghe không hiểu gì hết, bố, mẹ, có chuyện gì vậy? Ca ca, chuyện gì thế?” Hải Nhạc đành phải nhẹ nhàng mở miệng.
“Không có gì không có gì, cũng không có chuyện gì đâu, ngoan, ngồi xuống ăn cơm, ăn cơm.” Mẹ Hải Nhạc nói.
“Đúng rồi, không có gì, nào, ăn cơm đi.” Bố Tạ đột nhiên rất không thích cái
thái độ hùng hùng hổ hồ kia của Hải Hoan, cũng nói theo.
“Chị
hai, nếu chị đã không thoải mái như thế, chị cứ lên trước đi, em ngồi ăn cơm với bố mẹ xong rồi lên với chị liền.” Hải Nhạc nói không hề khách
khí. Thấy không ai thèm để ý tới quả bom nàng vừa quăng ra, tính toán
của Hải Hoan bị thất bại, nàng tức muốn chết, Hải Nhạc đã nói thế, làm
sao nàng còn có thể mặt dày ở lại, đành phải xoay người, chạy lên lầu.
Tạ Thư Dật thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trì Hải Hoan, thật đúng là độc, may
mà hắn đã nói cho Nhạc Nhạc trước rồi, bằng không, bị nàng náo loạn như
thế một phát, Nhạc Nhạc chắc chắn sẽ sinh ra hiểu lầm tày trời với hắn,
may mắn may mắn, may mắn hắn đã mạo hiểm nói cho Nhạc Nhạc biết từ
trước, may quá.
Có điều tiểu nha đầu thật biết giả bộ hồ đồ a,
hắn không khỏi nhìn Hải Nhạc đầy bội phục, Hải Nhạc nhìn hắn, mỉm cười,
Tạ Thư Dật cảm thấy cả trái tim mình đều rơi xuống, hắn nhìn nàng cười
đần ra, Nhạc Nhạc lại vội vàng trừng hắn một cái, hắn nhìn cha mẹ, vội
vàng cúi đầu ăn cơm.
“Nhạc Nhạc, cho dù đêm nay không nói, Hải
Hoan vẫn sẽ quấn quít lấy cha mẹ, vậy lần tới, lần tới nữa làm sao chúng ta chặn nàng đây? Tôi thật đau đầu quá.” Buổi tối, Tạ Thư Dật vẫn không yên lòng, hắn lại chạy đến phòng Nhạc Nhạc, nói với nàng.
“Ai
kêu anh giả hảo tâm, rước lấy một cái phiền toái lớn như vậy? Anh biết
không, em thật sự rất muốn hung hăng đánh anh mấy cái cho hả giận!” Hải
Nhạc liếc hắn một cái đầy tức giận.
“Đừng giận, đừng giận được
không? Tôi thật sự không cố ý mà, tôi thật không hề nghĩ đến chuyện làm
việc đó với cô ta, em phải tin tôi, chúng ta không nói chuyện này nữa
được không?” Tạ Thư Dật nói.
“Haiz, đây cũng không phải là kế lâu dài, cuối cùng chị hai cũng sẽ nói ra thôi, tóm lại, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, chúng ta nhất định không thể để chị ấy thực hiện được, anh
hiểu không?” Hải Nhạc nói.
“Tôi biết.” Tạ Thư Dật gật đầu.
“Có điều là, chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh với chị hai náo loạn thành
cái dạng này, nếu để cho bố mẹ biết thêm chuyện hai người chúng ta nữa,
em sợ là mẹ em sẽ không chịu nổi, em rất sợ hãi, nếu bố mẹ biết người
anh thích là em, kết quả lại như thế với chị hai, bọn họ sẽ chết vì đau
lòng thật mất!” Tạ Hải Nhạc lo lắng nói.
Tạ Thư Dật im lặng, hắn
cũng đang rất đau đầu, nếu cha hắn biết hắn và hai chị em Hải Nhạc rắc
rối kiểu này, cha hắn cũng sẽ bị tức chết!
“Ông trời ơi, vì sao tôi lại gặp phải chuyện như vậy chứ!” Tạ Thư Dật như muốn ngửa mặt lên trời mà la to.
“Anh về ngủ đi, em cũng muốn yên lặng một chút, em buồn ngủ rồi, anh đi đi.” Hải Nhạc nói.
“Được rồi.” Tạ Thư Dật lưu luyến không rời, định hôn nàng, lại bị Hải Nhạc
đẩy ra. Tạ Thư Dật biết trong lòng Hải Nhạc vẫn sẽ có chút tức giận, sợ
lại chọc nàng giận thêm, đành phải tội nghiệp rời khỏi phòng Hải Nhạc.
Hải Nhạc nằm trằn trọc trên giường, chị hai thật sự rất lợi hại, nàng rất sợ rằng mình cũng không phải là đối thủ của chị ấy.
Vừa nghĩ tới Tạ Thư Dật và chị hai ở bên nhau, lòng nàng lại bắt đầu đau như bị dao cứa.
Nàng khó ngủ một đêm, lúc nào cũng miên man suy nghĩ, khó khăn lắm nàng mới
thiếp đi, buổi sáng lại bị tiếng chuông đánh thức, nàng đành phải đứng
dậy, rửa mặt đánh răng xong sau đó xuống lầu ăn điểm tâm, Tạ Thư Dật
đang mở cửa ra, thấy nàng đi xuống lầu, cũng lập tức đi xuống.
Bố Tạ và mẹ Hải Nhạc mặc đồ trong nhà cũng xuống lầu, bố Tạ vừa uống cà phê sáng, vừa cầm báo đọc.
“Con bé Hải Hoan chưa xuống à?” Bố Tạ nói.
“Con xuống rồi, cha.” Trì Hải Hoan vừa nhắc đã thấy, ngồi vào chỗ của nàng,
giữ yên lặng, tối hôm qua nàng dỗi cả đêm, cảm thấy cha mẹ không xem
chuyện của nàng làm chuyện quan trọng gì.
“Ân, xuống là tốt rồi.” Bố Tạ vừa lòng gật đầu, hắn đeo mắt kính tiếp tục xem báo.
Đang xem, sắc mặt ông đột nhiên đại biến, đặt ly cà phê trong tay lên bàn
cái rầm, vì dùng sức quá mạnh, cà phê bị bắn tung tóe ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT