“Mẹ, mẹ ơi! Con chỉ
có thể thương một mình Tạ Thư Dật mà thôi, mẹ, nếu mẹ không hứa với con, chỉ sợ… chỉ sợ…” Nàng chảy nước mắt không nói tiếp.
“Chỉ sợ cái gì?” Mẹ Hải Nhạc không khỏi hỏi.
“Nếu mẹ không giúp con, chỉ sợ… chỉ sợ về sau mẹ cũng sẽ không thấy được con nữa, nếu con không thể ở bên Thư Dật, con sẽ thật sự đi chết mất, con
không thể không có hắn, nếu mẹ không giúp con ở cạnh hắn, ở trên đời
này, con có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!” Trì Hải Hoan nói.
Mẹ Hải Nhạc nhìn nàng kinh ngạc, tức giận đến mức thở không ra hơi, thật
lâu sau, bà cho Hải Hoan một bàn tay: “Con dám? Vì một thằng đàn ông,
thậm chí cả mẹ con cũng không cần nữa à?”
Hải Hoan ôm mặt khóc
lớn nói: “Không phải là con không cần mẹ, là mẹ không quan tâm đến con!
Mẹ, nếu con không thể ở bên Tạ Thư Dật, con thật sự có ý muốn chết đó!
Mẹ, nếu mẹ muốn nhìn thấy xác con gái được vớt lên từ dưới sông hay dưới biển thì mẹ cũng đừng quan tâm đến con làm gì!” Nói xong, nàng chạy ra
khỏi phòng bệnh, vừa chạy vừa khóc.
Chưa chạy ra đến hành lang,
nàng đã nghe thấy sau lưng mẹ mình đang lo lắng kêu: “Hoan Hoan, về đây, về đây! Mẹ hứa với con! Mẹ hứa với con!” Trên mặt Trì Hải Hoan nở nụ
cười đắc ý, nàng không xoay người, cứ đứng tại chỗ mà khóc, mẹ nàng tháo kim tiêm chạy theo nàng ra, đau lòng ôm nàng vào lòng: “Mẹ hứa với con! Mẹ sẽ nghĩ cách làm cho Thư Dật đồng ý! Có điều là, sau này con không
được nói với mẹ những lời như hôm nay nữa, mẹ sẽ đau lòng mà chết ! Con
có biết không?”
Trì Hải Hoan xoay người, ôm mẹ khóc: “Mẹ, con cám ơn mẹ, sau này con sẽ không bao giờ nói nữa, không bao giờ nói nữa, chỉ cần con có thể ở bên Thư Dật.”
“Con cái đứa ngốc này, sao lại ngốc như vậy chứ?” Mẹ Hải Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng bật khóc.
Thư dật lái xe tới trường, hắn hỏi Hải Nhạc: “Em đã chuẩn bị xong chưa?”
Hải Nhạc hít một hơi thật sâu, nói: “Em chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
Thư Dật hôn má nàng, xuống xe giúp nàng mở cửa xe, hắn tự tay kéo chiếc dây chuyền trên cổ Hải Nhạc lộ ra ngoài áo, đồng thời kéo con cá heo trên
cổ mình ra luôn, hắn cầm con cá heo của hắn và con cá heo của Hải Nhạc
đụng đụng miệng, cười nói: “Cho chúng nó cũng hôn nhau một cái, rời khỏi nhau lâu vậy rồi, nhất định chúng cũng rất nhớ nhau.”
Sau đó, hắn đan tay hai người vào nhau, dắt Hải Nhạc nghênh ngang đi vào trường.
Nếu quan hệ của hai người đã bị báo chí phơi bày, đã vậy, hắn có thể quang
minh chính đại nắm tay Hải Nhạc, cho dù ở đâu, hắn cũng đều nắm tay
nàng, nói cho mọi người, hắn và nàng, không phải anh em! Bọn họ là một
đôi tình nhân yêu nhau nồng thắm!
Tất cả mọi người giật mình nhìn đôi anh em đang ngầm công khai quan hệ yêu đương kia, xì xào bàn tán.
Thư Dật một tay nắm tay Hải Nhạc, một tay cầm cặp sách cho nàng, ngẩng đầu đi về phía trước.
Hải Nhạc thoáng cúi đầu, nhưng vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, không hề để ý đến ánh mắt người khác, Tạ Thư Dật đưa nàng đến trước cửa phòng 18, đúng
lúc Thích Hán Lương cũng đang đi từ bên kia tới, thấy hai người nắm tay
nhau, vẫn còn hơi sửng sốt.
Thật ra Thư Dật liếc qua khóe mắt đã
thấy hắn rồi, hắn cười cười, sau đó hạ một nụ hôn trên má Hải Nhạc, Hải
Nhạc đỏ mặt nhìn hắn mỉm cười.
“Cô nương, đứng đứng đó cười ngây ngô nữa, hôn tôi lại đi chứ.” Thư Dật nói.
“Dạ.” Hải Nhạc kiễng chân hôn lên mặt hắn một ngụm, Thư Dật hài lòng lại hôn
trán nàng một chút, sau đó, nghênh ngang bước đi, không thèm nhìn Thích
Hán Lương lấy một cái.
Thích Hán Lương nhìn một màn này mà mặt
xanh mét, hai sợi dây chuyền trước ngực hai người bọn họ rõ ràng là một
đôi! Kỳ thật hắn cũng đã đọc báo rồi, nhưng hắn vẫn không tin đó là Hải
Nhạc, hắn vẫn cảm thấy có lẽ người đó chính là Trì Hải Hoan, thật không
ngờ lại đúng là Hải Nhạc! Càng không thể ngờ, bọn họ đến trường học,
dùng nắm tay, hôn má để tuyên bố với tất cả mọi người, bọn họ đang quen
nhau! Hắn không muốn chuyện này xảy ra, nhưng cuối cùng nó vẫn đã đến!
Hắn không muốn nhìn thấy, cuối cùng cũng vẫn thấy được. Hắn vẫn không
thể nào ngăn cản nàng ở bên hắn ta! Tất cả những việc này đều xảy ra quá nhanh! Thật sự là quá nhanh! Thích Hán Lương đứng đó một lúc thật lâu,
trong đầu trống rỗng.
Từ khi Thích Hán Lương đến Năm Châu dạy học, lần đầu tiên bị mất phong độ, đứng giảng bài mà mắc đầy lỗi, còn thiếu chút nữa té xuống bục giảngg,
cảnh nguy hiểm đó làm cả lớp đều đứng dậy la to, may mà hữu kinh vô
hiểm, hắn quơ quơ tay cầm phấn ra vài cái để giữ thăng bằng, rồi vội
vàng bước vào sâu trong bục giảng lại, mới không bị ngã xuống, Thích Hán Lương xấu hổ lau mồ hôi, làm sao lại có thể để tâm trạng ảnh hưởng đến
công việc chứ?
Hắn cố gắng sắp xếp cảm xúc của mình lại, thật vất vả chờ đến khi chuông hết giờ vang lên, hắn chạy ngay ra khỏi phòng học như đang trốn cái gì, hắn thật sự không dám đối diện với đôi mắt trong
suốt đang tràn đầy những dấu chấm hỏi kia, hắn sợ rằng chỉ cần hắn lại
nhìn thêm lần nữa, hắn sẽ lập tức bay lại, chất vấn nàng vì sao không
hiểu lòng hắn! Hắn chạy về phòng làm việc của mình, gọi điện cho Trì Hải Hoan, hỏi: “Trì Hải Hoan, chuyện này là thế nào? Tại sao Trì Hải Nhạc
lại ở bên Tạ Thư Dật? Cô đã làm cái gì vậy? Tại sao lại không bắt được
Tạ Thư Dật chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT