Khuôn mặt vốn đã hơi lạnh nhạt của Tạ Thư Dật, trở nên cực kì kinh ngạc không thể tin được, hắn ngây như phỗng đứng ở đó, thật lâu sau, hắn mở miệng hỏi: “Em nói cái gì? Tôi không có nghe rõ! Nói cái gì, đến trước mặt tôi mà nói!”

Tạ Hải Nhạc không khỏi lui về sau hai bước, hắn vẫn còn chưa nghe sao? “Em…” Nàng đã nói những hai lần rồi, vậy mà một lần hắn cũng không có nghe rõ! Trong lòng nàng đầy đau đớn, nước mắt không khỏi rưng rưng nơi khóe mi.

“Nói mau!” Tạ Thư Dật giục nàng.

Tạ Hải Nhạc cắn răng, nhắm mắt lại, đánh liều nói: “Em… em thích anh.” Thật lâu sau, nàng không nghe thấy tiếng trả lời nào, nàng không khỏi khó hiểu mở mắt ra nhìn Tạ Thư Dật.

“Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, Tạ Hải Nhạc, làm ơn đừng có đùa như vậy!” Tạ Thư Dật nhướn mày hung ác gào to với nàng, “Em thích tôi ư? Em thích tôi sao em không nói sớm? (=]]) Sao em vẫn ở cùng với Hứa Chí Ngạn? Vẫn cứ nắm tay hắn ăn tiệc tình nhân! Em bảo tôi làm sao mà tin tưởng em đây?”

Tạ Hải Nhạc vừa nghe hắn hỏi như vậy, cứng họng đứng đó, hắn… cũng không tin nàng?

Nước mắt không khỏi lăn xuống: “Tạ Thư Dật, đó là bởi vì Hứa Chí Ngạn muốn kích thích anh lên, muốn nhìn xem thử có phải anh có tình cảm với em hay không! Em với anh ấy, thật sự không có gì hết! Anh ấy chỉ muốn giúp em mà thôi! Luôn luôn giúp em! Anh không tin em, anh phải tin anh ấy!” Sắc mặt Tạ Thư Dật trở nên nhu hòa hơn, trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Cám ơn em đã thích tôi, nhưng mà, bây giờ tôi đã quen với Hải Hoan rồi, em cũng không phải không nhìn thấy.”

Tạ Hải Nhạc vừa nghe được Tạ Thư Dật nói như thế, trước mắt lập tức tối sầm, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên trắng bệch, ý của hắn là, hắn muốn chọn chị hai ư?

Cõi lòng tràn đầy hi vọng, cứ vậy mà bị những lời tàn nhẫn này của hắn làm dập nát.

Nàng không nhịn được thương tâm cúi đầu xuống, nước mắt giống như một chuỗi ngọc trai bị cắt đứt lăn dài xuống hai má.

“Em… em thấy được, thật xin lỗi, làm cho anh khó xử, em… em cũng không có nói gì, ý của em là, em…” Nàng dùng sức cúi người chào Tạ Thư Dật, “Em phải đi.”

Nàng gần như không dám nhìn hắn, lập tức cúi đầu xoay người bỏ chạy.

Thật xấu hổ! Thật đáng xấu hổ! Đúng là bị hắn cự tuyệt, cơn đau đớn trong lòng còn chưa trôi qua đã vỡ nát, nàng càng chạy càng nhanh, vừa chạy vừa khóc.

Tạ Thư Dật, em phải mất đi anh vĩnh viễn ư? Từ nay về sau, anh sẽ thuộc về chị hai ư? Mà em, chỉ có thể vô vọng nhìn anh từ thật xa ư? Tạ Thư Dật, là em đã đẩy anh ra! Là em! Em hối hận cũng vẫn chưa đủ ư?

Nàng tuyệt vọng nghĩ muốn chạy ra xa tầm mắt của Tạ Thư Dật, cứ chạy mãi chạy mãi, chạy đến bên cạnh một cái bồn hoa nho nhỏ, nơi đó có một chiếc ghế hình cung cho mọi người nghỉ ngơi, nàng ngồi phịch xuống, ôm đầu òa khóc lớn.

“Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, huhuhu anh thật sự không cần em nữa sao? Anh không quan tâm đến em nữa sao? Em đã nói tất cả, em thích anh! Em thích anh! Anh cũng không cần em nữa ư? Em sai rồi! Em sai rồi, em không nên khiến anh theo đuổi chị của em, em sai lầm rồi! Em thích anh! Em thích anh mà! Em biết em sai rồi! Hức hức hức…” Nàng nói đầy tuyệt vọng và thống khổ, giống như Tạ Thư Dật đang ở ngay trước mặt nàng vậy.

“Thật vậy ư? Em thật sự đã biết sai rồi sao?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên.

“Huhuhu em thật sự biết rồi, hức hức, em không nên cứ mãi trốn tránh tình cảm đối với anh như thế, em không nên dễ dàng từ bỏ anh! Em hối hận, em hối hận! Em thật sự hối hận!” Tạ Hải Nhạc trả lời theo bản năng.

Gì? Sao lại có thể nghe thấy giọng nói của hắn chứ? Tạ Hải Nhạc không khỏi hoảng sợ ngẩng đầu lên, đứng trước mặt nàng, không phải là Tạ Thư Dật đấy ư?

Chỉ thấy hắn cũng chạy đến thở hổn hển, lồng ngực phập phồng không yên, hắn kéo Tạ Hải Nhạc một cái, kéo nàng vào trong ngực mình, Tạ Hải Nhạc cảm thấy tất cả những chuyện này, tựa như đang nằm mơ vậy, nàng không tự chủ được vươn tay, ôm chặt lấy eo hắn lại.

“Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, anh không có không cần em nữa phải không? Phải không?” Nàng nằm trong lòng hắn không nhịn được òa khóc lớn lên.

“Tôi thật muốn bóp chết em một phen a! Thật là rất muốn bóp chết em đó! Em chạy nhanh như vậy làm gì? Lời của tôi cũng còn chưa nói hết, vậy mà em đã dám chạy đi rồi!” Tạ Thư Dật còn mang theo chút hơi thở dốc, nói.

“Vậy anh muốn em nói cái gì?” Tạ Hải Nhạc nước mắt lã chã nhìn hắn, “Không phải anh đã nói anh quen với chị hai sao?”

“Tôi chỉ hận em, đã để cho tôi đau khổ lâu như vậy, lâu đến mức tôi sắp phát điên lên mất! Tôi nghĩ rằng, cuối cùng tôi cũng không đợi được em! Em còn cùng Hứa Chí Ngạn đến chọc giận tôi! Em có biết tâm tình của tôi là gì không? Tôi muốn giết người! Tôi thật sự muốn giết người!” Tạ Thư Dật nói, “Em để cho tôi đau đớn lâu như vậy, thì tôi không thể làm cho em cũng nếm chút đau khổ hay sao? Ai bảo em làm cho tôi tức giận như vậy chứ?”

Tạ Hải Nhạc không khỏi đấm vào trong ngực hắn, òa khóc: “Anh là tên trứng thối, anh hại em thiếu chút nữa đã tan nát cõi lòng mà chết! Em nghĩ rằng… em nghĩ rằng anh không còn cần em nữa.” Tạ Thư Dật thở dài một hơi, nói: “Cần em! Tôi cần em! Làm sao tôi có thể không cần em chứ? Nhạc Nhạc, em có thể nói lại lần nữa được không? Nói lại lần nữa cho tôi nghe đi? Tôi thật sợ là tôi chỉ đang nằm mơ mà thôi.”

Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, nhìn Tạ Thư Dật, lúc này đây, nàng không hề lùi bước nữa, kiên định nói: “Em thích anh, Tạ Thư Dật, em thích anh.” Tạ Thư Dật hít vào thở ra một hơi, sau đó cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng hắn nhung nhớ đã lâu, Tạ Hải Nhạc không nhịn được quàng tay ôm cổ của hắn, cho hắn một sự đáp lại nhiệt liệt.

Hải Nhạc đáp lại, làm cho toàn bộ tình yêu nồng cháy đối với nàng chất chứa nơi đáy lòng Tạ Thư Dật đều bạo phát hết, hắn khát khô cổ quấn quít cuốn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của Hải Nhạc, quyến rũ nàng múa cùng với hắn, mà bàn tay to của hắn, đã ôm sát nàng thật chặt, dường như muốn khảm nàng vào trong thân thể của mình, trở thành một bộ phận trên người của hắn vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play