Ngày hôm
đấy nó đưa cậu ra nghĩa địa thắp hương mời tổ tiên, sau đấy về trang trí lại nhà. Rain rất thích thú cậu chụp rất nhiều ảnh và còn live streams nữa Khải xem mà không khỏi lộn máu. Mùng
1,2 nó đưa cậu cùng đi chúc tết họ hàng. Mùng 3,4 thì cậu
cũng nó đi Vân Long, Tràng An, chùa Bái Đính, suối Kênh Gà, nhà thờ Phát Diệm...và mùng 5 cậu và nó bay về Trung Quốc.
Khi về đến Trung Quốc nghỉ ngơi một ngày sau đấy nó mời Khải,
Nguyên, Tỉ, Mi, An và Gia Phong đến ăn cơm. Hôm đấy nó đi chợ còn mọi người ở nhà. Lúc Rain từ trên phòng xuống bếp có nghe
được cuộc trò chuyên của 6 người kia :
-Không biết bao giờ chị Nhi mới nhớ ra đây???_Mi thở dài
-Em ấy như này llaf được rồi. Có lẽ khi nhớ ra cũng chị làm em
ấy thêm đau khổ_Khải xoay xoay cố nước cười gượng nói. Gia Phong nghe được câu nói của Khải cậu không kìm chế được đứng dậy
xốc áo Khải lên nói lớn:
-Cậu đúng là một tên tồi. Tôi
chấp nhận ra đi để em ấy hạnh phúc bên cậu nào ngờ cậu lại
mong Băng Nhi không nhớ ra chuyện gì. Đáng lẽ ra cậu phải mong em ấy nhớ ra để giải quyết rõ mọi chuyện chứ.
Thấy tình
hình căng thẳng Nguyên và Tỉ liền chạy lại kéo hai người ra. An thì nghĩ một cái gì đó khiến cô cau mày lại sau đấy nói:
-Em thấy vụ tai nạn của chị Băng Nhi không bình thường. Cảnh sát
bảo rằng là vô tình và trốn nhưng không phải em thấy như là
một vụ có sắp đặt.
Mọi người đều chĩa con mắt về phía An, mọi suy nghĩ cô vừa nói đều đúng chứng tỏ rằng có người
đã ở đằng sau hại nó. Bầu không khí im lặng đến ngợp thở chỉ được phá tan khi nó về. Mọi người cố tỏ ra bình thường còn
Rain thì không khỏi sốc khi nghe những chuyện vừa nãy. Bữa trưa
hôm đấy Rain như người mất hồn.
Những ngày nghỉ tết cũng đã hết mọi người lại quay trở lại với công việc của mình.
Hôm nay vừa đến công ty trong buổi họp nó đã nhận được chỉ thị là cùng Rain đi sang Anh công tác 6 tháng. Mọi việc khá là đột ngột khiến nó chưa chuẩn bị từ tinh thần đến thể chất. Tin
này đến tai Khải khiến anh không hài lòng chút nào tâm trạng
của anh từ lúc đấy như bị cào xé.
Tối ngày hôm đấy nó đang ngồi trên sân thượng ngắm sao Rain cũng đi lên đấ. Cậu nhìn lên bầu trời và hỏi nó:
-Chị thấy ngôi sao nào sáng nhất?
-Kia kìa_nó lấy tay chỉ vào một ngôi sao.
-Chị có thấy giống ở Việt Nam không??
Nghe đến câu hỏi này trong đầu nó hiện lên hình ảnh rất chi là mơ
hồ cũng với câu nói phảng phất bên tai" nó có giống quê hương
em không?"...Đầu nó đau nhói Rain tái mặt đi vì lo cho nó. Cậu
lay lay nó sau đấy bông đùa để nó bớt đau: