Thì ra là bố nuôi ông ôm nó và vỗ về nó. Thời gian nó biệt tăm
ông đã cho người lùng sục khắp mọi nơi nhưng không có tung tích
gì. Ngồi nói chuyện với nó đuợc một lúc thì ông phải đi vì
có công ty có chuyện cần ông giả quyết.
Về phần TFBoys, An hôm nay quay film tận Quảng Nam, Mi
thì đi khảo sát nhà hàng ở Vũng Tàu . Các anh không có lịch
trình ở nhà chán quá nên đi chơi nhưng giữa đuờng bị fan phát
hiện mải chạy nên lạc đừơng. Chả biết lối về nên Nguyên gọi
cho Linh người phụ trách phiên dịch cho các anh nhưng khổ nỗi
Linh lại đang ở hà Nội vì vậy cô nhắn cho Nguyên số của nó.
Nguyên thấy số cứ chần chừ không giám bấm cậu đưa cho Tỉ thì
Tỉ cũng không bấm thế rồi hai cậu cứ đưa qua đưa lại cho nhau
làm điện thoại chóng cả màn hình rồi ân từ lúc nào không
biết. Nó đang xem giấy mời thì có điện thoại nhấc máy lên
nghe:
-Alo. Rin Hoàng nghe.
-Chị...chị...Nhi à không
chị Rin hả em...em Thiên Tỉ đây_vì lúc nó nghe máy điện thoại
đang ở trên tay Tỉ nên cậu ấp a ấp úng nghe. Chả hiểu sao lần
này hai cậu tự nhiên lại sợ nó như vậy. Nó cũng hơi ngạc
nhiên:
-Em gọi chị có việc gì không?
Tỉ thuật lại
câu chuyện thê thuơng ra cho nó nghe nó nghe xong rồi bảo các cậu bật video lên quay xung quanh cho nó xem. Sau đấy nó bảo các cậu vào quán nào đấy ngồi đợi. Vừa vào Nguyên đã gọi hàng tá
đồ ăn vặt ra ăn. Khải không ngó ngàng gì cả anh chỉ ngồi cắm
mặt vô điện thoại đọc tin tức của nó. Khi nó đến Khải và nó
gặp nhau hai ngưòi coi như không quen mặc dù tim cả hai đều đập
rất mạnh. Nó đưa 3 anh về nhà, lúc định đi về thì Khải kéo
nó ra sân sau. Nó vùng vằng để bỏ tay anh ra khỏi Khải. Ra sân
sau hai tay anh vịn vào tay nó. Anh hỏi:
-Nói cho anh biết lí do vì sao ngày ấy em lại bỏ đi, bỏ lại mình anh hả?
-Những gì cần nói em đã nói hết trong thư rồi chả còn gì để giải
thích nữa cả_nó gạt tay Khải ra khỏi vai mình và quay lưng bỏ
đi.
-Em nói dối. Những năm qua năm nào anh cũng sang Việt
Nam để tìm em. Vậy mà bây giờ em cho anh một lí do chả ra gì ở trong bức thư vậy hả? Em có biết anh đau đến như nào không?_tay
anh đập vào nơi lòng ngực nhói lên, nước mắt anh rơi nó cũng
khóc. Nó cố lấy lại giọng và nói:
-Giờ mọi thứ là quá khứ rồi anh hãy quên mọi chuyện đi. Em đã quên hết rồi.
Nói rồi nó bỏ đi luôn. Anh nhìn theo bóng dang nó mà đau khổ. Một
cơn mưa bất chợt ập đến làm lòng anh thêm xối xả, lòng nó
cũng nặng nề biết bao. Có lẽ khi những ai ở trong mưa họ sẽ
không nhận ra rẳng họ đang khóc và phủ nhận rằng chỉ là nuớc
mưa làm uớt khuôn mặt họ-nó cũng vậy.