CHƯƠNG 9. SAY RƯỢU

“Anh tới đây làm gì?”

Thời điểm trông thấy Lâm Dực, Ôn Kỳ cũng không hề kinh ngạc, chỉ dùng ngữ khí cực kỳ lãnh đạm mà mở miệng hỏi như thế.

Lâm Dực nhìn nhìn vali hành lý sau lưng Ôn Kỳ, cùng với tiểu Ôn Lục ở bên người Ôn Kỳ đang ngẩng đầu trưng vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, khẽ cười nói: “Ôn tiên sinh muốn đi ra ngoài à?”

Thấp giọng ứng thanh một tiếng, trong mắt Ôn Kỳ đã lộ ra vài tia không kiên nhẫn.

“… vậy để tôi đưa hai người một đoạn,” nói xong Lâm Dực quay qua quay lại nhìn nhìn, “Con đường này có rất ít xe công cộng, anh lại mang theo con trai cùng hành lý như vậy sẽ không thuận tiện cho lắm.”

Ôn Kỳ hơi giơ cái cằm lên, tựa hồ như đang cho những lời Lâm Dực nói chảy vào não, vài giây sau, hắn lại nhìn về phía Lâm Dực: “Anh rất quen thuộc xung quanh đây?”

“Ờ, yên tâm đi !” Lâm Dực ra sức khẳng định, trừ phi điên rồi mới nói cho Ôn Kỳ biết đây chỉ mới là lần thứ hai y tới nơi này.

“… vậy cám ơn.”

“Đứng khách khí, đừng khách khí.”

Cúi đầu che dấu sự vui vẻ nơi đáy mắt, Lâm Dực một lần nữa ngồi lên xe: “Ôn tiên sinh định đi đâu?”

“Tùy tiện tìm một khách sạn nào cũng được, mà càng khó tìm càng tốt.”

“…”

Lâm Dực đột nhiên cảm giác, y đại khái đã đoán được nguyên nhân khiến cho Ôn Kỳ phải từ chức cùng đi ra ngoài vào giữa đêm thế này rồi.

Vì thế, y cơ hồ không thèm suy tư nữa, khi ngay cả Lâm Dực cũng chả biết vì lý do gì, thì y đã như vậy há mồm nói: “Nếu không chê thì anh cứ đến ở tạm nhà tôi đi, chúng ta không tính là quen thuộc, Ôn…Ôn Minh chắc sẽ rất lâu mới tìm được.”

Vừa dứt lời, Lâm Dực hiển nhiên đã phát giác được luồng khí lạnh đang phóng tới sau lưng mình.

“Khách sạn đều cần có thẻ căn cước để check phòng, nếu bắt đầu tra từ đây thì sẽ rất dễ bị tìm thấy. Mà khách sạn chỉ có một số ít nơi bất chính quy mới không cần chứng minh thân phận, nhưng như vậy ngược lại càng dễ bị người trên đường phát hiện,” kiên trì tiếp tục mở miệng, Lâm Dực giải thích nói, “Trong thời gian ngắn thế này, để tìm được được phòng cho thuê phù hợp cũng không dễ dàng, tôi thấy anh nên trước ghé qua nhà tôi ở một chút cho chắc ăn cái đã.”

Quay đầu lại, Lâm Dực cố tình bỏ qua ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của Ôn Kỳ, rồi dòm dòm sang Ôn Lục ở bên cạnh: “Đứa bé còn nhỏ như vậy sẽ không thể chịu được cực khổ.”

Hiển nhiên, sức thuyết phục của câu nói sau đã bỏ xa rất nhiều so với mấy câu lằng nhằng trước đó, đáy mắt dẫn theo một chút dao động, Ôn Kỳ thu hồi ánh mắt: “Anh cứ lái xe đi!”

Lâm Dực vội vàng đáp ứng, quay người vặn chìa khóa xe, cứ lề mề ở chổ này thì đích xác chẳng phải là cử chỉ sáng suốt gì.

Ước chừng khoảng một tiếng sau, Lâm Dực đột nhiên dừng xe lại, đem ý nghĩ vừa mới toát ra trong đầu cân nhắc trong chốc lát, hít một hơi thật sâu đề nghị: “Một mình anh mang theo đứa nhỏ vào khách sạn sẽ rất gây chú ý cho những người khác, cho nên anh có thể để đứa nhỏ ở chổ tôi trước, sau đó thì dùng thẻ căn cước của tôi mướn phòng là được. Chờ thêm một thời gian ngắn, tìm được chổ ở phù hợp rồi thì dời qua, anh thấy như thế nào?”

Y chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nhưng đề nghị này xác thực là ‘xịn’ hơn gấp mấy lần so với mấy cái kế sách mà Ôn Kỳ nghĩ ra lúc ban đầu.

Hiển nhiên Ôn Kỳ cũng nhìn ra được, Lâm Dực là đang thật tâm giúp đỡ hắn, cho dù hắn hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu lực hấp dẫn với một tên gay như y, nhưng những khi hắn xãy ra vấn đề thế này, người duy nhất vẫn dám vươn tay tương trợ hắn, không sợ bị liên lụy đến bản thân, trước mắt cũng chỉ có mỗi Lâm Dực.

Thầm cười một tiếng, Ôn Kỳ cảm giác như những kết luận mà mình đưa ra trước đây về Lâm Dực tựa hồ đã hơi sớm thì phải. Lâm Dực đến tột cùng là người như thế nào, hắn có lẽ cũng chẳng phải là người rõ ràng nhất.

Hơn nữa Lâm Dực đã nói một điều rất đúng, Ôn Lục…chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Thế là, Ôn Lục được đưa về nhà của y, Lâm Dực chỉ nói với Nam đại ca đây là con của một người bạn gửi nhờ nhà mình trông vài ngày, cuối cùng còn quan sát thêm biểu tình của tiểu nha đầu một chút, thấy cảm xúc của nhóc cũng coi như ổn định, từ đầu tới đuôi đều chỉ một mực trốn ở sau lưng Nam đại ca nhìn lén hai cha con Ôn Kỳ ở bên cạnh. Lâm Dực không khỏi thởi phào một hơi nhẹ nhõm, đương nhiên, chủ yếu là vì còn có Nam đại ca ở nhà, cho nên dù có để cho hai đứa nhóc này ở chung thì y cũng tuyệt đối không cần lo lắng. Y cũng không giải thích nhiều, dàn xếp tốt mọi thứ xong, liền cùng Ôn Kỳ rời đi.

Bất quá Ôn Lục lại ngoan ngoãn nghe lời ngoài dự liệu của y, Lâm Dực không khỏi tắc luỡi, nếu đổi lại là tiểu nha đầu của mình bị gửi ở nhờ nhà người khác, nhóc con chắc chắn sẽ náo loạn đến động trời —— hoặc không để cho y dễ dàng đạt được mục đích như vậy thôi đâu.

Trở lại trong xe, tâm tình của Lâm Dực cực kỳ tốt, nâng kính mắt quay đầu hỏi: “Hiện tại đi đến khách sạng ở gần đây à?”

Ôn Kỳ không lên tiếng, thẳng cho đến lúc cái cổ của Lâm Dực sắp lìa khỏi đầu, hắn mới đột nhiên nhắm mắt lại: “Có muốn đi uống rượu không?”

Lâm Dực khẽ giật mình, không chỉ là vì lời nói của Ôn Kỳ mà còn…là vì sự mệt mỏi vừa chợt lóe lên trong đáy mắt của hắn trước khi khép lại.

Y đoán chắc, trong ba ngày này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, có liên quan đến Lục Nhiên. Đương nhiên, y cũng không tiện để hỏi nhiều về chuyện này. Lâm Dực thức thời câm miệng, sau đó không chút do dự lái xe đến quán bar ở phụ cận.

Không hề nghi ngờ, vào giờ này khắc này, Lâm Dực đang vô cùng hưng phấn, nếu như không phải Ôn Kỳ còn ở trong xe, y khẳng định đã vung điện thoại lên, gọi đến chổ Tần An quấy rối vài phút. Ngẫm lại xem, Ôn Kỳ vậy mà lại chủ động đưa ra lời đề nghị đi uống rượu, nếu ở vài ngày trước, à không, kể cả ở trong mộng, Lâm Dực cũng chẳng dám mơ đến chuyện này nữa là.

Trước lúc tiến vào quán bar, Lâm Dực vốn tính sẽ quẩy một trận thật vang dội. Y sẽ cùng uống rượu với Ôn Kỳ, uống đến khi đối phương thoải mái mới thôi, nếu như say rồi thì liền trực tiếp đưa hắn đến khách sạn tỉ mỉ chiếu cố, đương nhiên, nếu có thể thừa cơ ăn vụng thêm mấy ngụm đậu hủ thì không còn gì tốt hơn bằng.

Lỡ như say quá rồi mất lý trí thì sao? Lâm Dực nghiêm trang, y là gay, chứ không phải cầm thú.

Xem coi, đây vốn là một tưởng tưởng đẹp đẽ biết bao của quý ngài Lâm, chỉ tiếc, bất luận ảo tưởng có đẹp đến đâu thì đều không thể đánh bại được sự thật khách quan.

Mà sự thật ở đây chính là, hai giờ sau, Lâm Dực đã say đến cơ hồ không còn bất kỳ ý thức gì.

Chú ý, đó chính là Lâm Dực nha.

Y đã nghĩ tửu lượng của Ôn Kỳ chắc sẽ rất kém cỏi, nhưng y lại không hề hay biết, sự chênh lệch tửu lượng của mình so với Ôn Kỳ không phải chỉ là dạng bình thường đâu.

Cho nên Ôn Kỳ đến tột cùng có uống đến thoải mái được hay không, cũng chẳng có người nào biết rõ, nhưng Lâm Dực, là tuyệt đối thư thái rồi.

Đem tên đã hoàn toàn mất đi ý thức Lâm Dực, một bên đang vừa đập gõ một bên lại nói liên miên cằn nhằn lôi ra khỏi quán bar, Ôn Kỳ nhìn chiếc xe đỗ trước cửa, dừng lại một lát, cuối cùng vòng qua, đi vào khách sạn kế bên.

Cầm thẻ căn cước của Lâm Dực mướn phòng xong, Ôn Kỳ vui vẻ đứng trong thang máy nhìn Lâm Dực lộ ra nguyên hình của mình, cười cười, tựa hồ cảm thấy cái tên này kỳ thật cũng không có kém cỏi như trong ấn tượng của hắn.

Đương nhiên, chỉ có tốt lên chút xíu xiu thôi.

Đem người thả lên trên giường, Ôn Kỳ cởi áo khoác, quay người vào nhà vệ sinh.

Sau khi rữa mặt cho tỉnh táo một chút, lúc Ôn Kỳ kéo cửa ra, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên, chính là Lâm Dực đang dạng mở tay chân như con thằn lằn, nằm ở trên giường một bên cọ cọ một bên rì rà rì rầm gì đó.

Lúc đến gần hắn mới nghe rõ, thì ra Lâm Dực đang rên rỉ một ca khúc thiếu nhi ——《 Mary có một chú cừu nhỏ 》. (click vào tên bài hát để nghe nhạc nhóe bài nài cũng moe lém :] rất hợp zới Lâm Dực)

Ôn Kỳ cũng không xa lạ gì ca khúc này, còn phải nói là phi thường quen thuộc nữa, bởi vì đây chính là bài hát thịnh hành nhất lúc hắn còn bé.

“Mary có một con cừu nhỏ con cừu nhỏ con cừu nhỏ Mary có một con cừu nhỏ con cừu nhỏ con cừu nhỏ “

Lâm Dực vẫn còn đang bận rầm rì, bất quá xào qua xào lại nãy giờ cũng chỉ có hai câu này, đoán chừng lúc dỗ tiểu nha đầu đi ngủ, y cũng thường xuyên dùng tới hai câu hát này đây.

Ôn Kỳ có chút buồn cười, nhìn nhìn, cầm lấy kính mắt của Lâm Dực đã sớm ngã qua một bên phóng tới đầu giường, để ngừa y lăn qua lăn lại rồi đè bẹp kính mất.

Một lát sau, mắt thấy thanh âm của Lâm Dực càng lúc càng nhỏ, Ôn Kỳ vốn tưởng đối phương đã ngủ mất, nên định cầm lấy áo khoác chuẩn bị ly khai, ai ngờ lúc ánh mắt hắn hơi liếc xéo về phía đối phương, thì lại chứng kiến cảnh tưởng Lâm Dực đột nhiên nhú nhú người về trước.

Một tay vươn tới gối đầu sờ mó, Lâm Dực có chút gian nan chống người dậy, có thể là vì đã không thể không chế được cơn sóng nước cuộn trào trong dạ dày, nên y liền cứ thế trực tiếp té ngã xuống đất, ôm đôi giày da bóng loáng của Ôn Kỳ ói đến thiên hôn địa ám.

Nếu căn cứ theo cách nói của Tần An, thì đây giống như là bức tường của WC vậy.

Có lẽ câu ví von này nghe có chút hơi làm quá, nhưng đích thật là lần trước lúc Lâm Dực uống say khước rồi ói ra đầy nhà của Tần An, khiến hắn hơn nữa đêm vẫn phải căng mắt lên lao động, từ tận đáy lòng, Tần An đã phát ra cái cảm nghĩ như thế đó.

Vì vậy có thể tổng kết được, tình huống hiện tại là —— Ôn Kỳ không thể đi đâu được nữa rồi. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play