Nấu canh cần một thời gian khá dài, cái bụng đói của tiểu mập mạp rục rịc kêu réo, bánh ngô đã ăn lúc nãy không biết đi đâu hết rồi.
Cung Lâm ban đầu nghĩ muốn dẫn bé đi ăn thứ gì đó bổ dưỡng một chút, nhưng lại xem nhẹ cái sự mất thời gian này, vì thế đành chạy vội vào bếp.
“Ngươi sốt ruột cũng vô ích a.” Chu Ly không buồn nhìn hắn nói.
Cung Lâm nhìn nồi nước đang sôi ùng ục, lại nhìn Tiểu Tịch đang không ngừng uống trà trong sân viện, xắn xắn tay áo bắt đầu tìm tìm kiếm kiếm trong nhà bếp, tự mình tìm cho tiểu mập mạp cái gì đó bỏ vào bụng.
Bột ngô, kiều mạch, gạo lứt, rau dại, thịt khô.
Đều là đồ thô a? Cung Lâm nhíu mày.
Tiểu ngốc nghếch được nuông chiều từ bé, làm sao có thể ăn những thứ này?
Nghĩ một chút, làm cái gì đó đi.
Trong viện, Lạc Tiểu Tịch nằm dài trên tràng kỷ mà ủy khuất.
Ai nha, người ta cho mình ăn mầm đá… Thật đáng thương.
Lúc Tiểu Tịch đang yên lặng nuốt nước mắt, thì từ nhà bếp truyền đến một cỗ mùi đồ ăn thơm nức mũi.
Chín, chín, chín rồi?
Kích động đến nỗi lệ nóng doanh tròng.
Nhìn Cung Lâm bưng chiếc khay lớn đi tới chỗ mình, Lạc Tiểu Tịch từ đáy lòng cảm thấy, Lâm Lâm chưa từng đẹp trai như lúc này!
“Ân.” Lạc Tiểu Tịch tự nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, “Trước đây ba mẹ ở nước ngoài, ta vẫn luôn ngủ một mình.”
“Không sao, sau này ta ngủ cùng ngươi.” Cung Lâm không thể chịu được nhìn tiểu mập mạp hốc mắt phiếm hồng, cúi đầu hôn lên mắt bé, “Như vậy được không?”
“Hảo!” Lạc Tiểu Tịch dùng sức gật đầu.
Là đang nói về sau, mình sẽ không bao giờ phải ở một mình nữa?
Vui sướng đến muốn quay vòng vòng.
Nhìn nụ cười đơn thuần trên mặt Tiểu Tịch, Cung Lâm cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng mình, dường như chảy ra một chút ấm áp và ngọt ngào.
Ngày hôm sau, lúc Lạc Tiểu Tịch thức dậy, quả nhiên thấy mình được Lâm Lâm ôm trong lòng.
Vui vẻ không chịu được, bé nằm trong lòng Cung Lâm cọ a cọ.
“Ngươi làm gì thế bảo bối.” Cung Lâm bị cọ tỉnh, đưa tay sờ sờ lỗ tai bé.
“Lâm Lâm, buổi sáng tốt lành.” Ổ chăn thực ấm thực ấm, Lạc Tiểu Tịch cuộn thành một quả táo tròn tròn nho nhỏ, nằm đến thật thoải mái.
“Buổi sáng tốt lành.” Cung Lâm cúi đầu cắn một miếng táo, “Hôm qua ngủ ngon không, có đè vào tay không?”
“Không có, ta ngủ rất ngoan.” Lạc Tiểu Tịch ngồi dậy, quơ quơ cánh tay phải.
Hoàn hảo, không đau lắm.
“Rửa mặt đi!” Cung Lâm ôm Tiểu Tịch vào lòng đi tới phòng tắm.
Lạc Tiểu Tịch ghé vào vai Cung Lâm cười đến ngây ngốc.
Ai nha, thực hạnh phúc, nếu sau này mỗi ngày đều được như vậy thì tốt rồi.
Ăn xong bữa sáng, Cung Lâm mang Tiểu Tịch đi thay quần áo, chuẩn bị dẫn bé đến bệnh viện đổi thuốc.
Áo ngủ màu vàng nhạt của Tiểu Tịch bị cởi ra, bờ vai lại lần nữa lọt vào tầm mắt Cung Lâm.
Vẫn là kìm lòng không được muốn thóp bụng lại…
Lần sau nhất định phải giảm béo!
Đến bệnh viện, Cung Lâm thay thuốc cho bé xong, lại giúp bé mở máy tính trên bàn làm việc của mình.
“Trong máy có phim, ngươi xem một mình đi.” Cung Lâm sờ đầu bé, “Ta hôm nay hẹn giáo viên của các ngươi, tay ngươi bị thương đừng đi, ở lại đây chờ ta, buổi trưa ta sẽ giúp ngươi gọi đồ ăn, dùng tay trái cầm thìa tự mình ăn, ăn nhiều một chút, chiều ta sẽ về sớm, cùng ngươi ăn cơm chiều, được không?”
“Được.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu.
Lâm Lâm thật là hoàn hảo, đẹp trai như vậy, thông minh như vậy, còn săn sóc như vậy.
Sau khi Cung Lâm rời đi, Lạc Tiểu Tịch tùy tiện bật một bộ phim xem khoảng nửa giờ, lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Ngô, phim khoa học viễn tưởng…
Lại tìm tìm, phim hành động… phim trinh thám…phim kinh dị…Ah, phim kinh dị…
Không phải chứ, chẳng có cái nào làm mình thấy hứng thú.
Mở file nhạc…
Nhạc nước ngoài…Nhạc kịch…Tọa đàm y học…
Mở file hình ảnh…
Ảnh giải giải giải phẫu?
Nhanh nhanh đóng cửa sổ!
Người đưa cơm đưa tới cơm thịt chiên giòn, Lạc Tiểu Tịch ăn mà đầy một bụng tâm sự.
Như vậy không được a, chẳng lẽ tiếng nói chung của mình và Cung Lâm, lại chỉ có đồ ăn?
Như vậy liệu có tầm thường quá không!!!
“Cung Lâm.” Ngoài cửa có tiếng gõ.
“Vào đi.” Lạc Tiểu Tịch buông thìa.
“Di, ngươi là ai?” Đứng ngoài cửa là một nam bác sĩ đeo kính nhã nhặn, nhìn thấy Lạc Tiểu Tịch thì có điểm kinh ngạc.
“Ta là bằng hữu của Lâm Lâm, hắn có việc,đi ra ngoài rồi.” Lạc Tiểu Tịch chớp chớp mắt, quyết định trước mặt đồng nghiệp của Cung Lâm để lại chút ấn tượng tốt, vì thế nét mặt nhu thuận, “Xin hỏi ngươi có việc gì sao?”
“Nga, ta đến là để báo với hắn một tiếng, người kia về nước… Quên đi ta tự gọi điện báo cho hắn.” Nam nhân đeo kính nhã nhặn trên mặt xuất hiện biểu tình thực quỷ dị, tựa như nín cười rất vất vả.
“Nga.” Lạc Tiểu Tịch cảm thấy có chút buồn bực, người kia làm sao vậy?
Mãi đến lúc cơm nước xong đi vào toilet, tiểu mập mạp mới phát hiện, trên mũi mình có một hạt cơm.
Lại nhớ tới biểu tình của bác sĩ đeo kính vừa rồi…
Nước mắt doanh tròng, mình làm Lâm Lâm mất mặt! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT