Cung Lâm có điểm không thể hiểu nổi, nhưng chắc tiểu mập mạp muốn riêng tư một chút, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Buổi tối, Cung Lâm xem thư xong từ trong thư phòng đi ra, lại thấy Lạc Tiểu Tịch đang ôm cốc nước đi tới.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm gọi bé lại, “Trước khi đi ngủ không nên uống quá nhiều nước.”
“Ân, được rồi.” Lạc Tiểu Tịch gật gật đầu, đặt cái ly trong tay lên bàn.
“Dạo này sao lại nghe lời như vậy?” Cung Lâm tiến đến sờ sờ cái lỗ tai nhỏ của bé.
Lỗ tai tiểu mập mạp thật mềm, sờ lâu sẽ nghiện.
Lạc Tiểu Tịch ngây ngô cười.
Ai nha lại bị nhéo…
Còn có, mình mặc áo ngủ mới, Lâm Lâm có phát hiện ra không?
“Tiểu tử ngốc, cười ngây ngô cái gì!” Cung Lâm xoa đầu bé, “Muốn vào phòng ta nói chuyện phiếm không?”
“Muốn muốn muốn.” Lạc Tiểu Tịch như bắt được vàng.
Phòng ngủ của Cung Lâm là phòng cho khách, bởi vậy không có nhiều đồ đạc, trông rất gọn gàng.
“A!” Lạc Tiểu Tịch chỉ vào bộ xương trên giá sách hét thảm thiết
Đây đây là cái ma quỷ gì?!
“Đừng sợ, đây là thạch cao, hôm nay ta vừa mượn được.” Cung Lâm chạy lại giải thích, “không tin ngươi sờ thử, này.”
“Không sờ!” Lạc Tiểu Tịch nhảy vôi lên giường, lấy chăn đem mình bao lại.
Thật khủng bố!
“Vậy, ta mang nó ra ngoài.” Cung Lâm không đành lòng dọa bé nữa, vì vậy đành khiêng bộ xương ra ngoài, mang ra ngoài giờ có chút khó khăn, để ở đâu bay giờ? Phòng nào tiểu mập mạp cũng có thể ngẫu nhiên ra vào!
Nếu không hay để ở ban công? (mẹ ơi ==)
Quên đi, để người ngoài nhìn thấy thì coi như xong đời.
Kia…
Bác sĩ Cung thực khó xử, suy xét mấy lần nữa, quyết định để nó ở sau cửa phòng tắm, còn cẩn thận phủ cái khăn tắm lớn lên trên. (mẹ ơi giết con đi!!! Thằng này nguy hiểm quá)
Hôm nào mang đi trả.
Trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Lạc Tiểu Tịch đem chăn cuộn chính mình lại, thành một đống nho nhỏ.
“Ngoan, ta mang cái kia đi rồi” Cung Lâm ngồi bên vỗ vỗ bé.
Lạc Tiểu Tịch đỏ mặt, Cung Lâm vỗ vỗ mông mình…
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm đem bé từ trong chăn kéo ra, “Lá gan của đại nam sinh sao lại nhỏ như vậy?”
Lạc Tiểu Tịch cảm thấy lá gan mình cũng không tính là nhỏ, ít nhất biết bộ xương kia chỉ là mô hình thì không sợ hãi nữa.
Nhưng nếu mình không sợ nữa, lại không còn lý do để nằm lại trong chăn của Lâm Lâm…
Kia, kia, kia chính là giả bộ a.
“Thực sợ hãi?” Cung Lâm ngồi trên giường hỏi bé, “Là ta không đúng, lần sau sẽ không đem mấy thứ này về nhà nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ân.” Tiểu Tịch gật đầu, nhưng lại không có nửa điểm ý tứ muốn xê dịch.
“Kia, vậy đêm nay ngươi ngủ ở đây đi.” Cung Lâm bất đắc dĩ.
Không có biện pháp, ai bảo mình dọa bé.
Lạc Tiểu Tịch đáp ứng một tiếng, tâm có chút mặc cảm tội lỗi.
Nhưng nhiều hơn, chính là sung sướng vì gian kế được thực hiện.
Cung Lâm sờ sờ đầu bé, đứng lên đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, bọt nước lấp lánh từ trên thân thể chảy xuống.
Lạc Tiểu Tịch trộm nuốt nước miếng.
Thân hình Lâm Lâm thật đẹp.
Cơ bụng từng khối từng khối chẳng bù cho mình, bụng đều là thịt cùng mỡ bèo nhèo…
Lạc Tiểu Tịch thấy thật ảo não.
Bộ dạng mình không đẹp trai, dáng người thực xấu, cả vật lý cũng không giỏi nữa.
Cùng hắn chênh lệch, cũng không khỏi quá lớn!
“Làm sao vậy?” Cung Lâm thay xong áo ngủ, nằm xuống cạnh bé hỏi.
“Không có gì.” Tiểu Tịch cẩn thận hướng đến bên Cung Lâm cọ cọ, sau đó làm bộ lơ đãng xoay người.
Chóp mũi vừa vặn cọ vào ngực hắn.
Vừa tắm rửa xong, hơi thở tươi mát như gió xuân, dễ chịu đến không muốn rời khỏi.
Cung Lâm nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉu cho rằng tiểu ngốc tử này vừa bị bộ xương dọa sợ.
Lạc Tiểu Tịch mơ mơ màng màng ngủ, miệng chóp chép co người chui vòa lòng Cung Lâm.