CHƯƠNG 95-101

Sở Mộ Hiên trăm triệu lần không ngờ Tư Đồ Thanh Lăng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhất thời đứng đờ ra, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Tư Đồ Thanh Lăng lúc đầu trông thấy bụng Sở Mộ Hiên cũng thất kinh, thế nhưng hắn rất mau chóng phục hồi tinh thần, bước tới, nhẹ nhàng ôm Sở Mộ Hiên vào lòng, hôn lên tóc, lên mắt y. Hài tử trong bụng Sở Mộ Hiên phảng phất cảm thụ được phụ thân đang ở bên, lại bắt đầu xao động.

Đau đớn trong bụng kéo thần trí Sở Mộ Hiên tỉnh lại, y che bụng, đẩy Tư Đồ Thanh Lăng ra, lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Vì sao à? Đương nhiên là tới tìm ngươi rồi!”Tư Đồ Thanh Lăng thâm tình nhìn Sở Mộ Hiên nói.

Sở Mộ Hiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né ánh mắt nóng rực của Tư Đồ Thanh Lăng: “Ngươi tìm ta làm gì? Có phải để đưa ta cho Hoa Thần Hạo?”

“Hoa Thần Hạo? Sao ngươi lại nhắc tới hắn? Liên quan gì đến hắn cơ chứ?”Tư Đồ Thanh Lăng nghi hoặc.

“Ngươi đừng ra vẻ nữa! Ta… Ta không muốn tranh luận với ngươi nữa, ngươi mau đi đi!”Sở Mộ Hiên nói, đẩy Tư Đồ Thanh Lăng ra ngoài cửa. Thế nhưng hai tay chưa kịp dùng lực, trong bụng đã kịch liệt đau đớn, hơn nữa cái loại đau đớn này hoàn toàn khác với những cơn co thắt trước đây, bụng dưới đau quặn như xé rách.

Đau đớn tăng tốc tập kích, khuôn mặt Sở Mộ Hiên cũng bởi vì đau đớn kịch liệt mà vặn vẹo, không thể đứng thẳng được.

Tư Đồ Thanh Lăng tiến lên, ôm Sở Mộ Hiên vào ngực, Sở Mộ Hiên tuy rằng muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, thế nhưng nhưng bởi vì đau mà không còn chút sức lực nào. Tư Đồ Thanh Lăng nhìn biểu cảm của Sở Mộ Hiên, cảm nhận được đau đớn của Sở Mộ Hiên, vội vàng đặt Sở Mộ Hiên lên giường, hướng ra ngoài cửa hô to: “Ngươi còn đứng đó làm gì! Mau đến xem y xảy ra chuyện gì!”

Vân Cô Nhạn vội vã đi đến, xem mạch cho Sở Mộ Hiên rồi sờ sờ bụng y, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tư Đồ Thanh Lăng: “Bệ hạ, y sắp sinh rồi!”

“Cái gì? !”Sở Mộ Hiên nghe Vân Cô Nhạn nói, kéo y lại nói: “Điều. . . . . Điều này sao có thể! Hài tử mới… mới hơn bảy tháng mà!”

“Là thật! Trong bụng ngươi là song thai, vốn cực dễ sinh non, hơn nữa thân thể ngươi… Cho nên… cho nên thực sự là ngươi sắp sinh!”

“Vậy ngươi đừng nhiều lời nữa! Nhìn y đau thành thế này rồi, mau đỡ đẻ cho y đi!”Tư Đồ Thanh Lăng yêu thương nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Mộ Hiên, lo lắng nói.

“Nào có thể nhanh như thế!”Vân Cô Nhạn vừa nói vừa cởi khố Sở Mộ Hiên ra. Khi cúi đầu nhìn hậu huyệt Sở Mộ Hiên, Vân Cô Nhạn lại nói: “Sản đạo còn chưa mở, hơn nữa nước ối cũng chưa vỡ. Xem ra phải đợi một lúc nữa mới có thể sinh.”

“Một lúc nữa? Là bao lâu?”Tư Đồ Thanh Lăng hỏi.

“Không biết, lâu là vài ngày, ngắn thì mấy canh giờ!”

“Ngươi nói y phải đau mấy canh giờ nữa? !”Tư Đồ Thanh Lăng quát.

“Đúng vậy! Có thể lâu hơn! Nhưng sẽ càng ngày càng đau!”Vân Cô Nhạn cắn răng gật đầu.

Mấy canh giờ tuy rằng không dài, nhưng đối với Sở Mộ Hiên mà nói, mỗi khắc đều như dày vò, hơn nữa đã dày vò lâu như vậy, nhưng hài tử vẫn không có dấu hiệu sinh ra. Vân Cô Nhạn nhìn Sở Mộ Hiên đau đến mồ hôi nhễ nhại trên giường, lại nhìn huyệt khẩu y, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ngươi đừng lắc đầu nữa! Rốt cuộc y làm sao vậy! Đã qua mấy canh giờ rồi, sao còn chưa sinh!”Tư Đồ Thanh Lăng nắm chặt bàn tay run run của Sở Mộ Hiên, lo lắng hỏi.

“Ta cũng không có cách nào cả! Sở Mộ Hiên là nam tử, hình thể vốn không hợp với việc sinh sản, hơn nữa vừa là song thai vừa sinh non, thai đầu vẫn chưa xuống. Ta vừa nhìn một chút, huyệt khẩu y mới mở hai ngón tay, nước ối cũng chưa vỡ, cho nên hài tử chưa thể sinh được đâu!”

“Chưa sinh được? Ngươi xem y đã dau thành thế này rồi! Chẳng lẽ còn tiếp tục phải chịu đau nữa sao?”Tư Đồ Thanh Lăng cả giận nói.

“Cũng không có cách nào cả! Sinh hài tử vốn là như thế này!”Vân Cô Nhạn bất đắc dĩ đáp.

“Các ngươi đừng cãi nhau nữa được không?”Sở Mộ Hiên chịu qua một trận đau bụng sinh, vô lực lên tiếng.

“Bệ hạ, ta thấy hay là như vậy đi! Dìu Sở Mộ Hiên đi lại một chút, như vậy có thể thúc đẩy sản trình.”Vân Cô Nhạn ra một chủ ý.

“Ngươi nói để y đi lại? Đừng có đùa, y đâu còn sức nữa!”Tư Đồ Thanh Lăng quát.

“Đỡ ta… đứng lên.”Sở Mộ Hiên nói.

“Ngươi điên rồi, ngươi làm gì còn sức chứ!”

“Chỉ… chỉ cần có thể bình an sinh hạ hài tử, thì cái gì ta cũng làm! Mau! Đỡ ta đứng lên.”

Tư Đồ Thanh Lăng không lay chuyển được Sở Mộ Hiên, chỉ có thể đỡ y xuống giường, thế nhưng hai chân Sở Mộ Hiên vừa chạm đất đã mềm nhũn, Tư Đồ Thanh Lăng thấy thế vội vàng giữ y lại, dìu y từng bước gian nan tiến về phía trước.

Sở Mộ Hiên hầu như tựa trên người Tư Đồ Thanh Lăng, đi chưa được mấy bước, một trận đau nhức lại kéo tới, Sở Mộ Hiên đau đến gập cả lưng, hơn nữa để Tư Đồ Thanh Lăng không phát hiện ra sự đau đớn của bản thân, y cắn chặt khớp hàm, kiệt lực không cho tiếng rên rỉ bật ra.

Tư Đồ Thanh Lăng sao lại nhìn không ra sự ẩn nhẫn của Sở Mộ Hiên, hắn nhẹ nhàng xoa bụng Sở Mộ Hiên, ôn nhu nói: “Nếu đau quá thì cứ kêu lên, sẽ thoải mái hơn.”

Nghe lời nói dịu dàng của Tư Đồ Thanh Lăng, nhìn hắn dịu dàng giúp mình xoa bụng, phòng tuyến tâm lý của Sở Mộ Hiên ầm ầm đổ nát, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.

Tư Đồ Thanh Lăng thâm tình nhìn Sở Mộ Hiên, không nói gì cả, cứ như vậy để Sở Mộ Hiên tựa trên người, chậm rãi nhích từng bước. Lúc Sở Mộ Hiên đau bụng khó nhịn, hắn lại nhẹ nhàng xoa bụng giúp y, mong đau đớn có thể giảm bớt. Vân Cô Nhạn đứng ở một bên nhìn bọn họ, đột nhiên thấy dường như thời gian ngưng đọng, hình ảnh hai người bên nhau tựa như một bức tranh, đẹp vô cùng.

Đi khoảng chừng một canh giờ, Sở Mộ Hiên đột nhiên cảm giác hạ thể có một cỗ ấm áp bừng lên, chảy xuống chân mình và Tư Đồ Thanh Lăng.

Vân Cô Nhạn thấy thế, vội vàng nói: “Mau! Đỡ y lên giường, nước ối vỡ rồi!”

Tư Đồ Thanh Lăng nghe vậy, vội vàng ôm lấy Sở Mộ Hiên, tận lực để y không tăng thêm đau đớn, nhẹ nhàng đặt y lên giường.

Vân Cô Nhạn nhìn hạ thể Sở Mộ Hiên, phát hiện huyệt khẩu đã mở bốn ngón tay, hỗn hợp nước ối và máu loãng từ hậu huyệt ồ ồ chảy ra, dịch thể màu hồng rất nhanh nhiễm đỏ đệm chăn, nhìn thấy mà giật mình.

Tư Đồ Thanh Lăng ở một bên cũng kinh hồn táng đảm, hắn giúp Sở Mộ Hiên lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi Vân Cô Nhạn: “Sao còn chưa sinh?”

Vân Cô Nhạn bị Tư Đồ Thanh Lăng hỏi đến phát phiền, tức giận đáp: “Sinh hài tử nào có nhanh như vậy! Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không!”

Nếu như bình thường, nếu có ai dám nói như vậy với Tư Đồ Thanh Lăng, thì hắn đã sớm nổi trận lôi đình, nhưng lúc này nhìn Sở Mộ Hiên đang khổ sở giãy dụa trên giường, Tư Đồ Thanh Lăng ngoại trừ đau lòng cũng chỉ có đau lòng.

“Mộ Hiên, cố sức lên!”Vân Cô Nhạn kiểm tra huyệt khẩu Sở Mộ Hiên, thúc giục.

“Ách… A!”Hai tay Sở Mộ Hiên gắt gao túm chặt ván giường, rất nhanh đã chảy máu, môi cũng bị hàm răng cắn nát bét. Nhưng y hoàn toàn chưa phát giác ra, chỉ cố hết sức đẩy xuống phía dưới. Cứ như vậy đau một canh giờ, Sở Mộ Hiên kiệt sức. Thế nhưng hài tử nhưng vẫn không có dấu hiệu sinh ra.

Vân Cô Nhạn biết, nếu cứ như vậy, không riêng gì hài tử sẽ ở trong bụng khẽ ngộp thở mà chết, mà bản thân Sở Mộ Hiên cũng khó giữ mạng, thế là quyết định nói với sản phu đang thống khổ vạn phần kia: “Mộ Hiên, ngươi nghe này, để hài tử mau chóng sinh ra, ta phải đẩy bụng ngươi, thế nhưng loại đau đớn này khó có thể tưởng tượng, ngươi có chịu nổi không?”

Sở Mộ Hiên dùng sức gật đầu: “Chỉ cần có thể sinh hạ hài tử, cái gì ta cũng chịu được. Cho dù là chết!”

“Sở Mộ Hiên, ngươi nghe đây, trẫm không cho phép ngươi chết, ngươi phải bình yên sống sót. Được rồi, ngươi không phải còn muốn báo thù cho cha mẹ hay sao, chỉ cần ngươi sống sót, trẫm sẽ để ngươi làm gì thì làm!”Tư Đồ Thanh Lăng nắm tay Sở Mộ Hiên, rưng rưng nói.

“Bệ hạ, ngươi nâng thân trên Sở Mộ Hiên dậy, giữ chặt thắt lưng y từ phía sau, đừng để y lộn xộn, ta chuẩn bị đẩy bụng đây.”

Tư Đồ Thanh Lăng làm theo, mới phát hiện toàn thân Sở Mộ Hiên đều đang run rẩy, mồ hôi đã ướt đẫm y phục. Hắn thực sự khó có thể tưởng tượng, Sở Mộ Hiên gầy yếu như vậy sao có thể chịu đựng đau đớn nhường này.

Vân Cô Nhạn cắn răng, hai tay giao nhau, đặt trên cái bụng căng tròn của Sở Mộ Hiên mà dùng sức ấn xuống.

“A!”Tiếng kêu tê tâm liệt phế của Sở Mộ Hiên rung động cả căn phòng nhỏ, Tư Đồ Thanh Lăng nghe mà dựng tóc gáy.

Giữa lúc Vân Cô Nhạn dùng đủ sức, đang chuẩn bị ấn xuống lần thứ hai, ai ngờ hai tay lại bị một bàn tay to lớn vững vàng giữ lại.

“Đừng ấn nữa! Xin ngươi đấy!”Tư Đồ Thanh Lăng bật khóc, rồi nói với Sở Mộ Hiên: “Mộ Hiên, đừng sinh nữa! Chúng ta không sinh nữa! Ta không cần hài tử! Ta chỉ cần một mình ngươi là đủ rồi! Ta không nên để ngươi chịu tội như vậy! Chúng ta đừng sinh nữa!”

“Ngươi nói cái gì! Ta muốn con của chúng ta! Cho dù chết cũng muốn!”Sở Mộ Hiên nhìn Tư Đồ Thanh Lăng giàn dụa nước mắt, kiên quyết phải sinh hạ hài tử của ái nhân.

“Cô Nhạn, không cần lo cho ta, tiếp tục đi! Ta cảm giác hình như hài tử đang xuống! Mau lên!”Sở Mộ Hiên giục Vân Cô Nhạn.

Tư Đồ Thanh Lăng biết Sở Mộ Hiên khi đã quyết tâm làm gì thì khó có thể thay đổi, đành gật đầu với Vân Cô Nhạn: “Làm đi!”

Vân Cô Nhạn nhắm mắt lại, cố sức ấn mạnh lên bụng Sở Mộ Hiên, một lần, hai lần, ba lần…

“A! A!”Sở Mộ Hiên dưới từng lần ấn xuống của Vân Cô Nhạn mà thê lương hét lên, đau đớn như hồng thủy cứ ào ào kéo đến. Sở Mộ Hiên đau đến kịch liệt giãy dụa, Tư Đồ Thanh Lăng mất rất nhiều sức mới có thể giữ được y, hắn thực sự không thể tưởng tượng, Sở Mộ Hiên bình thường gầy yếu, giờ lấy đâu ra sức lực lớn như thế.

Chỉ thấy Sở Mộ Hiên hai tay siết chặt, khuôn mặt đỏ bừng, một lần lại một lần bật người lên, theo tiết tấu của Vân Cô Nhạn mà rặn xuống. Hài tử dưới sự đè ép từ bên ngoài và lực đẩy mà bắt đầu chậm rãi trượt ra, nước ối tiếp tục tuôn ra từ hậu huyệt. Cứ thế lăn qua lăn lại một ngày trời, giọng Sở Mộ Hiên đã khản đặc, thậm chí ngay cả sức để kêu đau cũng không còn, chỉ có thể giãy dụa trong lòng Tư Đồ Thanh Lăng qua những cơn đau cực điểm.

Tư Đồ Thanh Lăng nhìn Sở Mộ Hiên thống khổ, ngực giống như đao cắt, còn hơn cả nỗi đau khi Thanh Xa ca ca qua đời, nhưng mà lúc này ngoại trừ việc cổ vũ Sở Mộ Hiên thì hắn chẳng làm gì được. Hắn thực sự muốn chia sẻ nỗi thống khổ này với Sở Mộ Hiên, thế nhưng hắn không thể.

Vân Cô Nhạn lần thứ hai nhìn huyệt khẩu Sở Mộ Hiên, phát hiện sản đạo đã hoàn toàn mở, hơn nữa mơ hồ có thể nhìn thấy đầu hài tử, vui vẻ nói: “Mộ Hiên, cố lên! Ta nhìn thấy hài tử rồi!”

Nghe Vân Cô Nhạn nói, Sở Mộ Hiên không biết lấy sức lực từ đâu, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ưỡn cái bụng nặng nề, lần thứ hai dùng hết sức đẩy thai nhi xuống, hài tử cứ như vậy chui xuống trong những trận đau nhức không ngừng, giờ đã nhìn thấy đỉnh đầu đầy máu. Vân Cô Nhạn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đột nhiên phát hiện chuyện không ổn ── đầu hài tử ra đến huyệt khẩu thì bị kẹt lại.

Sao lại như vậy, rõ ràng sản đạo đã mở toàn bộ, sao hài tử vẫn bị kẹt? Vân Cô Nhạn cảm thấy đầu mình như nứt ra rồi.

Lúc này, Sở Mộ Hiên cũng cảm thấy một vật kẹt giữa hai chân, theo bản năng mở hai chân thật rộng, muốn đẩy vật đó ra, thế nhưng làm cách nào cũng bất lực.

Nhìn Sở Mộ Hiên thống khổ, Vân Cô Nhạn lúc này mới bừng tỉnh, Sở Mộ Hiên là nam tử, thân thể cấu tạo khác nữ tử. Tuy rằng tộc người Lạc Anh có thể chất giúp y mang thai sinh nở, thế nhưng bởi vì không có sản đạo, hài tử chỉ có thể chui ra từ hậu huyệt, thế nhưng hậu huyệt Sở Mộ Hiên quá chặt, hài tử bị kẹt lại.

Thời gian không cho phép chậm trễ nữa, trong bụng Sở Mộ Hiên là song thai, nếu như không thể sinh hạ đứa thứ nhất, thì chắc chắn đứa thứ hai sẽ hít thở không thông mà chết. Vân Cô Nhạn lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, nướng qua lửa, rồi rạch huyệt khẩu Sở Mộ Hiên.

Máu bắn ra, Vân Cô Nhạn một bên dùng khăn sạch thấm lên vết thương, giúp Sở Mộ Hiên cầm máu, một bên tiếp tục xử lý.

Tư Đồ Thanh Lăng nhìn đệm chăn loang lổ sắc đỏ cùng chiếc khăn trắng đẫm máu, nước mắt không khỏi tuôn ra, rơi trên cái bụng cao vút phập phồng của Sở Mộ Hiên.

Sở Mộ Hiên vốn đã mất đi ý thức, thế nhưng nước mắt rơi trên bụng kéo thần trí y lại, y nhìn Tư Đồ Thanh Lăng bị nước mắt làm hư ảo tầm nhìn, buồn bã cười, lại một lần nữa bật dậy, cố sức.

Qua một thời gian, Sở Mộ Hiên cảm thấy vật trong bụng cuối cùng đã ra khỏi cơ thể, tiếp theo, trong phòng nhỏ truyền đến một tiếng khóc trẻ con vang dội, hài tử cuối cùng cũng ra đời! Ngay khi hài tử ra ngoài, Sở Mộ Hiên cũng ngất đi.

Tư Đồ Thanh Lăng và Vân Cô Nhạn đón lấy hài tử, chưa kịp liếc mắt, chợt nghe ngoài phòng vang lên một tiếng cười nhạt: “Ha ha! Không ngờ đường đường vua nước Minh Thụy cũng thích long dương! Ngươi cùng đệ đệ ta trốn ở nơi hẻo lánh này, thì ra là để sinh hài tử! Thực sự là ghê tởm!”

Tư Đồ Thanh Lăng theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một nam tử đứng ở cửa, mặt mày tương tự Sở Uy, trong lòng ôm Cẩm nhi đã hôn mê.

“Ngươi là ai?”Tư Đồ Thanh Lăng quan sát người trước mặt, hình như hắn đã từng gặp qua người này.

“Ta… Hừ hừ…”Sở Mộ Hoan ném Cẩm nhi xuống đất, nhún vai nói: “Ta là ca ca của kẻ không biết thẹn đang nằm trên giường kia, cũng là trưởng tử của Sở Uy tướng quân bên Yến Bình quốc đã bị ngươi sát hại ── Sở Mộ Hoan!”

“Ngươi là nhi tử của Sở Uy! Sao có thể! Sở gia ngoại trừ Sở Mộ Hiên thì làm gì có ai còn sống!”Tư Đồ Thanh Lăng kinh hãi.

“Sở Mộ Hiên! Hừ! Y căn bản không phải người Sở gia! Y chỉ là người ngoài mà thôi! Chỉ có ta, mới là người duy nhất còn sống của Sở gia! Bất quá nói đến ngày hôm nay cũng thực khéo, vốn có bởi vì không có tin tức của Sở Mộ Hiên, ta đã dự định phải về Hồng Vũ quốc, không ngờ lại gặp được tiểu đồng của y trên trấn, cho nên ta theo tiểu đồng này đến đây, đánh nó bất tỉnh, rồi mới được thấy một vở kịch nam nhân sinh nở thật hay, thật đúng là đặc sắc vạn phần!”Sở Mộ Hoan đá đá Cẩm nhi, cười nói.

Tư Đồ Thanh Lăng nghe hắn nhắc tới Hồng Vũ quốc, mới đột nhiên nhớ mình đã gặp người này bên cạnh Hoa Thần Hạo, không ngờ hắn lại là đại ca Sở Mộ Hiên! Suy nghĩ một chút, Tư Đồ Thanh Lăng hiểu ra tất cả, thì ra tất cả hiểu lầm giữa mình và Sở Mộ Hiên đều là do Sở Mộ Hoan đạo diễn!

Tư Đồ Thanh Lăng định nổi giận, thì lúc này Sở Mộ Hiên đột nhiên rên rỉ một tiếng, tỉnh lại.

“Mộ Hiên, ngươi thấy sao rồi!”Ôm chặt Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng hỏi.

“Bụng… bụng đau quá!”Sở Mộ Hiên hơi mở mắt, sắc mặt trắng bệch.

“Hài tử đã sinh hạ rồi mà! Sao còn có thể đau được! Cô Nhạn, ngươi mau tới xem y xảy ra chuyện gì!”

Vân Cô Nhạn nhìn cái bụng vẫn cao cao của Sở Mộ Hiên, phát hiện nó vẫn đang phập phồng, cung lui vẫn đang tiếp tục. Giờ mới đột nhiên nhớ tới, trong bụng Sở Mộ Hiên là song thai! Bọn họ nhìn thấy một hài tử, nhất thời hưng phấn, dĩ nhiên đã quên khuấy chuyện này!

“Bệ hạ! Trong bụng Sở Mộ Hiên còn một đứa nữa!”Vân Cô Nhạn nhìn về phía huyệt khẩu Sở Mộ Hiên, phát hiện một chân hài tử đã lộ ra! Đúng vậy! Vốn có hai đứa, hài tử còn lại cũng dần chui ra, trong lơ đãng đã đến huyệt khẩu rồi!

Tư Đồ Thanh Lăng chăm chú nhìn Sở Mộ Hiên đang đau đớn, rồi lại nhìn Sở Mộ Hoan âm trầm bên cạnh, đột nhiên nói: “Sở Mộ Hoan! Ngươi nghe đây, trẫm muốn giao kèo với ngươi. Trẫm biết ngươi hận trẫm thấu xương, hận không thể một đao chém chết! Thế nhưng có thể đợi Sở Mộ Hiên sinh hạ hài tử xong được hay không? Trẫm đáp ứng ngươi, đến lúc đó sẽ mặc ngươi xử trí, quyết không ra tay!”

“Không! Thanh Lăng…”Sở Mộ Hiên nắm tay Tư Đồ Thanh Lăng, liều mạng lắc đầu.

Tư Đồ Thanh Lăng mỉm cười ngăn Sở Mộ Hiên lại, nói với Sở Mộ Hoan: “Ngươi thấy sao?”

“Được! Sở Mộ Hoan ta cũng không phải dạng tiểu nhân giậu đổ bìm leo! Theo ý ngươi! Chờ kẻ ngược loại này sinh hạ xong, chúng ta sẽ tính sổ!”

“Vậy là tốt rồi! Mộ Hiên, ngươi nghe này, ngươi hiện tại đừng nói gì cả, chỉ cần bình an sinh hạ hài tử là được! Nỗ lực lên! Ta ở đây với ngươi!”Tư Đồ Thanh Lăng lau mồ hôi trên trán Sở Mộ Hiên, ôn nhu nói.

Sở Mộ Hiên tuy rằng lo lắng không ngớt về ước định của đại ca và Tư Đồ Thanh Lăng, thế nhưng đau nhức trong bụng khiến y ngoại trừ nỗ lực sinh hài tử thì không thể để tâm đến chuyện gì khác, chỉ có thể theo lời Tư Đồ Thanh Lăng, dùng toàn bộ sức lực để hài tử ra đời bình an.

Vân Cô Nhạn nhìn bàn chân đứa trẻ ẩn hiện trong hậu huyệt Sở Mộ Hiên, biết sự tình không ổn, nếu như chân đứa trẻ ra trước, thì thời gian phần đầu ở lại trong bụng quá dài, dễ khiến cho hài tử hít thở không thông, chưa kể hài tử cũng dễ kẹt lại phân nửa, tính mệnh khó giữ.

Nghĩ tới đây, Vân Cô Nhạn ứa mồ hôi lạnh, y ngẩng đầu nhìn Sở Mộ Hiên còn đang đau khổ giãy dụa mà cố sức, nói: “Mộ Hiên, ngươi nghe này, hiện tại ngàn vạn lần không được rặn, hài tử nghịch vị, không thể cứ như vậy sinh hạ, bằng không hài tử chắc chắn không sống được!”

“Cô Nhạn… nhất định phải cứu hài tử… Ngươi nói sao… ta làm vậy!”Sở Mộ Hiên nói.

“Ngươi hiện tại đừng dùng sức đẩy hài tử xuống là được, ta phải đưa hài tử quay về trong bụng, sau đó mới chỉnh lại thai vị. Chỉ là… chỉ là loại đau đớn này sẽ nhiều hơn ban nãy mấy lần, ngươi nhất định phải chịu đựng!”

“Cái gì! Còn đau hơn hồi nãy nữa! Vân Cô Nhạn, ngươi rốt là thần y kiểu gì, sao y có thể chịu đựng loại thống khổ ấy cơ chứ!”Tư Đồ Thanh Lăng rít gào: “Mộ Hiên, chúng ta đã có một hài tử rồi! Ta không nên để ngươi chịu khổ như vậy! Hài tử này, chúng ta từ bỏ! Ta sẽ vận công đánh chết nó, sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách đưa nó ra!”

“Ngươi… ngươi dám!” Sở Mộ Hiên đã suy yếu không thở nổi bỗng nghe nói như thế, trợn tròn mắt, nổi giận hô to: “Ngươi nếu dám giết hài tử này! Ta… ta sẽ không để yên cho ngươi! Nó là cốt nhục của chúng ta, vô luận như thế nào ta cũng phải sinh hạ nó! Dù cho có đau đến chết!”

“Được rồi! Được rồi! Ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận! Ta cái gì cũng đồng ý với ngươi, không được sao?”Tư Đồ Thanh Lăng vừa dỗ dành Sở Mộ Hiên, vừa nói với Vân Cô Nhạn: “Nhất định phải nhẹ tay! Tận lực giảm bớt thống khổ cho y!”

Vân Cô Nhạn gật đầu, đưa tay vào hậu huyệt không ngừng khép mở của Sở Mộ Hiên, rất nhanh đã chạm vào được bàn chân đứa trẻ, chậm rãi đẩy vào trong bụng. Tuy rằng động tác của y đã rất nhẹ nhàng, thế nhưng loại đau đớn kịch liệt này vẫn khiến Sở Mộ Hiên khó lòng chịu được.

Trời ạ! Sao lại đau đến vậy! Đau đớn dằn vặt khiến Sở Mộ Hiên kịch liệt giãy dụa, Tư Đồ Thanh Lăng yêu thương rơi lệ đầy mặt, nhưng hắn chỉ có thể gắt gao giữ chặt Sở Mộ Hiên, không để y tự làm mình bị thương.

Thật vất vả mới đưa hài tử trở về trong bụng được, Vân Cô Nhạn không suy nghĩ nhiều, lập tức xoay hài tử trong bụng Sở Mộ Hiên. Sở Mộ Hiên đau đến sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, còn phải nhịn không được rặn xuống, quả thực là hình pháp tàn bạo nhất thế gian!

Qua một hồi lâu, Vân Cô Nhạn mới rút tay ra khỏi người Sở Mộ Hiên, tùy tiện lau cánh tay dính đầy máu, nói: “Mộ Hiên, hài tử đã đúng hướng rồi! Mau dùng sức!”

Thanh âm của Vân Cô Nhạn là động lực cực lớn cho Sở Mộ Hiên, bất chấp lúc này ca ca đã tới gần. Chỉ thấy y nghẹn đỏ mặt, hai tay nắm chặt mép giường, liều mạng dùng sức. Thế nhưng hài tử hình như cố ý đối nghịch với Sở Mộ Hiên, bây giờ lại trốn ở trong bụng, không muốn đi ra nữa.

Vân Cô Nhạn thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, phải lần thứ hai ấn mạnh lên bụng Sở Mộ Hiên.

“Ách… A!”Sở Mộ Hiên khàn giọng kêu lên, thực sự… thật sự đau quá! Sao có thể đau đến thế! Khi cơn đau lên tới cực điểm, Sở Mộ Hiên thực sự mong có người trực tiếp dùng một đao giết chết mình đi!

Sở Mộ Hoan ở một bên ngơ ngác nhìn, nhìn từng đợt máu tươi không ngừng tuôn ra từ huyệt khẩu mở rộng của đệ đệ, bên tai còn không truyền đến tiếng kêu la đến khàn cả giọng của y, hắn đột nhiên thấy cắn rứt lương tâm, thật muốn khóc.

Mà Tư Đồ Thanh Lăng lúc này cũng đã khóc ròng, hắn sớm đã bị oán hận trong lòng thiên biến vạn biến, nếu không vì mình, Sở Mộ Hiên sẽ không phải chịu đau như thế. Nếu không phải bởi vì dục vọng của bản thân, thì Sở Mộ Hiên sẽ không phải lấy thân nam tử dựng dục nếu như không phải vì mình cãi nhau với Sở Mộ Hiên, Sở Mộ Hiên sẽ không chạy trốn tới nơi hẻo lánh này, cũng sẽ không phải sinh non cùng khó sinh… Đều là bởi vì mình…

Nghĩ tới đây, Tư Đồ Thanh Lăng thâm tình nhìn Sở Mộ Hiên, rồi lại nhìn Sở Mộ Hoan bên cạnh, trong lòng mặc niệm: “Là ta có lỗi với huynh đệ các ngươi. Các ngươi hãy chờ, chờ hài tử sinh hạ xong, tất cả những thống khổ này… ta sẽ trả giá hết cho các ngươi.”

Hài tử dưới lực ấn của Vân Cô Nhạn đã bắt đầu chui qua huyệt khẩu, thế nhưng Sở Mộ Hiên cũng đã sức cùng lực kiệt. Vân Cô Nhạn đành cẩn thận đỡ đầu đứa trẻ, kéo nó ra khỏi cơ thể Sở Mộ Hiên.

Hài tử ra rồi, Vân Cô Nhạn vỗ nhẹ vào mông nó, một tiếng khóc to rõ nỉ non bất chợt vang lên. Thấy hài tử không có việc gì, Vân Cô Nhạn thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại lôi cuống rốn trong bụng Sở Mộ Hiên ra, sau đó mới giúp y giải quyết vết thương ở hậu huyệt.

Tư Đồ Thanh Lăng và Sở Mộ Hoan cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vân Cô Nhạn bận rộn, đến tận khi y hoàn tất mọi việc, Tư Đồ Thanh Lăng mới nhẹ nhàng buông Sở Mộ Hiên, đứng dậy.

“Được rồi! Trẫm đáp ứng ngươi, chờ hài tử sinh xong sẽ mặc ngươi xử trí. Hôm nay thấy phụ tử Mộ Hiên bình an, trong lòng trẫm đã không còn lo lắng, ngươi ra tay đi.”Tư Đồ Thanh Lăng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nói với Sở Mộ Hoan.

“Được! Tư Đồ Thanh Lăng quả nhiên dám nói dám làm, bội phục! Bội phục!”Sở Mộ Hoan nói, rút kiếm ra, kề trước ngực Tư Đồ Thanh Lăng.

“Bệ hạ! Đừng!”Tùy tiện hét lớn một tiếng, một bóng người trong nháy mắt đã từ bên ngoài vọt đến, chắn trước mặt Tư Đồ Thanh Lăng.

Tư Đồ Thanh Lăng mở mắt, nhìn bộ hạ trung thành tận tâm, mỉm cười nói: “Cô Hồng, đây là ước định giữa trẫm và Sở Mộ Hoan, không liên quan gì đến ngươi cả, ngươi lui ra!”

“Không! Cô Hồng nguyện ý chết thay bệ hạ!”

“Trẫm bảo ngươi lui ra! Lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ! Mau lui lại!”Tư Đồ Thanh Lăng quát.

“… Vâng…”Vân Cô Hồng phẫn nộ tránh sang một bên, cứ như vậy mở mắt trừng trừng nhìn Sở Mộ Hoan nhích kiếm về phía trước, trên bạch y của Tư Đồ Thanh Lăng đã có một mảng đỏ tươi.

Tư Đồ Thanh Lăng quay đầu lại, thâm tình nhìn Sở Mộ Hiên và hai đứa con, chậm rãi nói: “Ra tay đi.” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play