CHƯƠNG 87

Tư Đồ Thanh Lăng hoàn toàn không biết ý tưởng lúc này của Sở Mộ Hiên. Ngày đó, hắn tới bái tế Thanh Xa thấy bài vị bị đập nát đồng thời thấy Sở Mộ Hiên đúng lúc có mặt ở đó liền cả giận mất khôn nói những lời làm tổn thương mạnh mẽ Sở Mộ Hiên. Kỳ thật không bao lâu sau, hắn bình tĩnh lại rồi nhớ tới lời mình nói liền hối hận không thôi. Một mặt muốn hắn giải thích một mặt lại lo lắng Sở Mộ Hiên đang tức giận, liền nghĩ tạm thời yên tĩnh một chút, đợi Sở Mộ Hiên bớt giận mới giải thích với y. Nhưng hắn nào đâu biết rằng giờ phút này, y cùng Cầm Nhi đang chuẩn bị kế hoạch trốn khỏi hoàng cung của hắn.

Vài ngày sau, Cầm Nhi báo lại với Sở Mộ Hiên rằng tất cả đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể rời đi.

“ Phải không? Tùy thời có thể rời đi?” Sở Mộ Hiên bình thản nói, trên mặt không nhìn ra được chút vui sướng nào.

Nói thật, phải rời khỏi Ánh Nguyệt cung – nơi gắn bó hơn hai năm, rời đi Tư Đồ Thanh Lăng – người mình yêu trứ hết thảy trong lòng Sở Mộ Hiên vạn lần không nỡ nhưng tôn nghiêm của y không lúc nào ngừng nhắc nhở y rằng: “Sở Mộ Hiên ngươi không cần ở bên Tư Đồ Thanh Lăng làm chích chó vẫy đuôi mừng cẩu chủ, không cần trở thành món đồ chơi bị ném tới chỗ Hoa Thần Hạo, vì hài tử trong bụng, vì chính mình, ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này”.

“ Công tử chúng ta khi nào thì rời đi ạ?” Lời nói của Cầm Nhi đánh gãy suy nghĩ của Sở Mộ Hiên, thở dài, y nói:

“ Ba ngày sau chúng ta rời đi đi”

“ Dạ, công tử”. Cầm Nhi gật gật đầu.

“ Đúng rồi, chuyện chúng ta chạy trốn Cầm Nhi không nói cho bất kỳ ai biết chứ?”

“ Không có, ngay cả sư phụ Vân Cô Nhạn Cầm Nhi cũng không nói. Công tử cứ yên tâm, từ sau khi được phái tới hầu hạ công tử Cầm Nhi đã là người của công tử mọi chuyện đều nghe theo công tử”.

“ Không ai biết là tốt rồi, ngươi xuống trước đi ta muốn nghỉ ngơi một lát”

Sau khi Cầm Nhi rời đi, Sở Mộ Hiên lẳng lặng, chăm chú nhìn mọi thứ trong Ánh Nguyệt cung. Đột nhiên, một trân ghê tởm đánh úp lại, y nhất thời không nhịn được ghé vào bên giường nôn mửa liên tục.

Qua một hồi lâu cảm giác buồn nôn mới qua đi, Sở Mộ Hiên xuống giường tự rót một chén trà xanh, vừa vuốt ve bụng vừa cười khổ:” Hài tử, con cũng biết sau này sẽ không được gặp thân sinh phụ thân của con nên mới dùng cách này để nói ra bất mãn của con? Con yên tâm cho dù không có hắn phụ thân cũng sẽ hảo hảo chiếu cố con”

Cơn buồn nôn ập tới đem cơn buồn ngủ lúc đầu Sở Mộ Hiên đuổi đi, bất đắc dĩ, y phủ thêm áo khoác, thong thả bước ra khỏi Ánh Nguyệt cung. Đi mãi đi mãi, Sở Mộ Hiện phát hiện chính mình thế nhưng đã đứng bên ngoài tẩm cung của Tư Đồ Thanh Lăng, tưởng tượng Tư Đồ Thanh Lăng đang ở bên trong, Sở Mộ Hiên nhất thời bất động.

Cứ như vậy, y ngơ ngác đứng bên ngoài, chăm chú nhìn ngọn đèn trong phòng, hồi lâu, hồi lâu, mới lưu luyến rời đi.

Ba ngày sau, là thời điểm rời khỏi hoàng cung. Cầm Nhi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, Sở Mộ Hiên được giấu trong xe hàng ngày đưa đồ ăn tới ngự thư phòng, tránh được nhóm thủ vệ điều tra, thuận lợi trốn thoát. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play