Bên kia, Sở Mộ Hiên và Tư Đồ Thanh Lăng hoàn toàn không hề biết kế hoạch của Hoa Thần Hạo đang chuẩn bị cho việc về nước. Tư Đồ Thanh Lăng nhìn Sở Mộ Hiên, trên mặt dạt dào nụ cười hạnh phúc, còn Sở Mộ Hiên lại vì việc đại ca cùng chuyện Hoa Thần Hạo nói tối qua mà có chút đăm chiêu không yên lòng. Không thể giải thích rõ ràng với đại ca chuyện Tư Đồ Thanh Lăng vẫn luôn là cái nhọt trong lòng hắn.
“Chuyện gì vậy, có tâm sự sao?” Tư Đồ Thanh Lăng thấy Sở Mộ Hiên như người mất hồn mất vía, liền hỏi.
“Không có gì.” Sở Mộ Hiên cười đáp, hắn vẫn luôn suy nghĩ, nhưng vì an toàn của đại ca, tạm thời không thể nói chuyện đại ca cho Tư Đồ Thanh Lăng.
“Sao lại mất hứng được? Bao giờ chúng ta xuất phát?”
“Ta thấy chuẩn bị xong xuôi rồi, vừa nãy cũng đã cáo từ Hoa Thần Hạo. Ngay bây giờ chúng ta có thể về nước.” Tư Đồ Thanh Lăng đáp.
“Phải không, vậy là tốt rồi.”
“Ha hả, ngươi cũng muốn trở về.” Tư Đồ Thanh Lăng ấn hạ một nụ hôn trên gương mặt Sở Mộ Hiên.
“Đúng vậy.” Sở Mộ Hiên gật đầu, xem ra chuyện đại ca nhất thời không thể giải quyết được, chẳng bằng trước tiên cứ hồi Minh Thụy quốc, rồi có gì tính tiếp.
Hai người nói chuyện một lúc thì Vân Cô Hồng tiến đến bẩm báo với Tư Đồ Thanh Lăng hết thảy đã sắp xếp xong xuôi, có thể xuất phát.
“Đi thôi, chúng ta hồi Minh Thụy.” Tư Đồ Thanh Lăng kéo tay Sở Mộ Hiên.
Sau khi đoàn người Tư Đồ Thanh Lăng rời Đan Dương, dọc đường đều thuận buồm xuôi gió, hơn mười ngày sau đã trở về hoàng cung. Mới xuống xe ngựa, còn chưa kịp hồi tẩm cung nghỉ ngơi, Tư Đồ Thanh Lăng đã được thái giám bẩm báo, nói đám đại thần có chuyện quan trọng cần tấn kiến.
“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy, không thấy trẫm vừa mới trở về sao?” Tư Đồ Thanh Lăng nhíu mày đáp.
“Nhưng….Nhưng chư vị đại nhân nói có chuyện quan trọng, không thể không cầu kiến.” Thái giám trả lời.
“Vậy thôi được, người gọi bọn họ vào đi.” Tư Đồ Thanh Lăng khoát tay, nói.
“Ngươi có việc cần xử lý, vậy ta trở về Ánh Nguyệt cung trước.” Sở Mộ Hiên một bên nói.
“Được rồi, ngươi về trước nghỉ ngơi, buổi tối trẫm tới chỗ ngươi.” Tư Đồ Thanh Lăng nhẹ giọng thầm thì bên tai Sở Mộ Hiên.
Sở Mộ Hiên thoắt cái mặt ửng đỏ, cũng không trả lời, quay người lập tức ly khai.
Tư Đồ Thanh Lăng nhìn vẻ mặt Sở Mộ Hiên, trong lòng thầm buồn cười. Đằng sau, Tể tướng đi đầu, kế đó là chư vị đại thần đức cao vọng trọng cũng đã đến nơi.
“Các ngươi có việc gì? Nói mau đi.” Tư Đồ Thanh Lăng ngự trên ngai vàng, nhìn mọi người.
“Khởi bẩm bệ hạ, con thứ Sở Mộ Hiên của Nguyên Yến Bình quốc tướng quân Sở Uy ngụ tại nước ta đã hơn hai năm, gần đây nơi nơi đều truyền tai nhau nói rằng Sở Mộ Hiên chính là tai tinh của nước ta, sớm muộn cũng mang đến đại họa. Thỉnh bệ hạ suy nghĩ tới thiên thu cơ nghiệp của quốc gia ta mà trục suất Sở Mộ Hiên!” Tể tướng quỳ gối, dập đầu nói. Lập tức, các vị đại thần cũng theo đó quỳ xuống, cùng nhau chờ lệnh.
Tư Đồ Thanh Lăng chau mày, uy nghiêm nhìn chư vị đại thần, đột nhiên vỗ bàn, quát lớn: “Các ngươi nghe được toàn bộ đều là lời nói vô căn cứ!”
.
. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT