Nhưng hài tử trong bụng lại như không nghe thấy lời cầu nguyện của Sở Mộ Hiên, đau đớn vẫn tiếp cơn dồn dập, mà sự chịu đựng của Sở Mộ Hiên đã sắp đến cực hạn.
“Ách…A…!” Sở Mộ Hiên thống khổ ngồi sụp xuống đất, thiết oa trên lưng rơi xuống, phát ra tiếng động lớn. (RAPH: Có ai hiểu “thiết oa” dùng để nấu cơm, mà lại có thể mang trên lưng được là cái gì không?)
“Ngươi xảy ra chuyện gì?” Một gã binh linh đi đằng sau vội đi tới trước mặt Sở Mộ Hiên, hỏi.
“Không…Không có việc gì…Ách…” Sở Mộ Hiên miễn cưỡng trưng lên vẻ tươi cười, muốn che dấu sự không khỏe, nhưng đau đớn lại một lần nữa dội lên, hắn túm chặt áo giáp, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Lúc này, quản binh nhanh chóng tiến đến, thấy Sở Mộ Hiên đang ngồi ì một chỗ gây cản trở đường hành quân, thiết oa dùng nấu cơm lăn lốc một bên, không khỏi biến sắc, hắn dùng chân đá đá Sở Mộ Hiên, nổi giận đùng đùng quát: “Ngươi ngồi cái gì mà ngồi, đứng nhanh lên không đây! Có hành quân thế này cũng không chịu được à? Người ta vẫn nói mỗi người tướng sĩ Minh Thụy quốc đều là bậc anh hùng hảo hán, sao lại thừa ra một kẻ như ngươi cơ chứ! Thật sự là mất mặt Minh Thụy chúng ta!”
Cơn đau xé ruột trong bụng khiến Sở Mộ Hiên chẳng còn hơi sức đâu phản bác lời châm chọc càng lúc càng quá đáng kia, tay hắn nhẹ nhàng xoa đều quanh bụng, muốn giảm bớt đau đớn, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Quản binh thấy Sở Mộ Hiên vẫn ngồi im, có tai như điếc không quan tâm tới lời nói của hắn khiến hắn không khỏi nổi giận lôi đình, cầm lấy roi trút giận lên Sở Mộ Hiên, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi dám không nghe mệnh lệnh của bản ngũ, thật sự là to gan lớn mật!”
Roi quất lên người vừa bỏng rát vừa đau đớn, nhưng Sở Mộ Hiên lại không cảm nhận được, bởi vì đau đớn trong bụng còn đau gấp ngàn vạn lần đau đớn vì roi đánh, hắn đột nhiên nhớ đến Hồi Xuân hoàn Vân Cô Nhạn từng đưa cho mình, đây chính là thần dược từng cứu mạng đứa nhỏ lần trước.
Sở Mộ Hiên run run lấy Hồi Xuân hoàn ra, vội vàng nhét một viên vào miệng.
Hồi Xuân hoàn quả nhiên không giống dược thông thường, vừa ăn không bao lâu, Sở Mộ Hiên liền cảm thấy cơn đau dịu đi rất nhiều, một lát sau, cơn đau từ bụng dần chuyển thành cơn đau từ roi da.
Lúc này Sở Mộ Hiên mới dám thở phào một hơi, hắn bắt lấy roi da trên lưng, ngẩng đầu lên, nói: “Ta vừa rồi có chút không thoải mái, hiện tại không sao nữa rồi, chúng ta tiếp tục hành quân!” Nói xong, một lần nữa vác thiết oa lên, nén đau đớn trên lưng , cất bước tiến về phía trước.
Quản binh sửng sốt, đợi tới lúc hắn phản ứng lại được, Sở Mộ Hiên đã đi xa.
Cứ như vậy, nhờ vào tác dụng của Hồi Xuân hoàn, Sở Mộ Hiên theo đại quân cuối cùng cũng tới được biên cảnh Yến Bình quốc, ở đó, Minh Thụy quốc sẽ hợp binh cùng quân đội Hồng Vũ quốc, tấn công Yến Bình.
Một hồi đại chiến sắp khai hỏa.
.
Hết chap 44 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT