Vô cùng, thập phần, đặc biệt, cực kỳ nhọ. Mặc dù ở thế giới này, hắn vẫn không quên được Thẩm Phi Tiếu. Nhưng không có nghĩa là hắn có thể mặt không đổi sắc tiếp thu Thẩm Phi Tiếu a…
Nhưng mà ở thế giới này, Thẩm Phi Tiếu hiển nhiên so với thế giới kia trưởng thành hơn. Hắn nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch biểu hiện một bộ không có biện pháp, trong mắt lướt qua ý cười, ra vẻ vô ý nói: “Sư huynh, tôi còn có một thùng ở dưới lầu, anh giúp tôi đi.”
“… Nhưng, nhưng mà.” Tần Khai Dịch lắp bắp còn muốn giãy giụa lần cuối: “Cậu nhất định phải ở đây sao? Tôi…”
“Chẳng lẽ sư huynh nỡ để tôi ăn ngủ đầu đường xó chợ sao?” Trước mắt Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu không thèm để ý yếu thế, hắn làm ra vẻ đáng thương: “Sư huynh…”
“… Được rồi.” Tần Khai Dịch làm bộ mặt khóc tang, hoàn toàn không rõ mọi chuyện sao lại phát triển thành như vậy… Vì cái gì Thẩm Phi Tiếu lại thần kỳ xuất hiện trong thế giới này, còn… lại… kỳ quái… như vậy?
Được rồi, đích thật rất là kỳ quái. Lúc trước chỉ có khi hắn giận hay âm trầm mới có thể mỉm cười như thế. Không hiểu sao, Tần Khai Dịch rùng mình một cái… Hắn cũng không biết rốt cuộc Thẩm Phi Tiếu nói làm sao mà hắn lại cho Thẩm Phi Tiếu vào nhà ở chung…
Thấy Tần Khai Dịch ra ngoài cửa, Thẩm Phi Tiếu thuận tay lấy di động nhắn tin ‘Phương pháp không tồi, lần sau mua socola cho cháu’
Hai giây sau, đối phương nhắn tin lại ‘o(≥≤)ツ Thật sao … thật sao chú út. Chú út cố lên, cháu chờ chú thông đồng thành công’
Thẩm Phi Tiếu cười cười nhét di động vào túi quần, sau đó ngẩng đầu đánh giá nơi Tần Khai Dịch ở.
Tần Khai Dịch mặc dù là trạch nam, phòng không lớn nhưng không bẩn hay vứt đồ đạc lung tung. Phòng khách đặt một bộ sô pha cùng một dàn máy tính bàn. Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đơn cùng một cái tủ lạnh. Ngoài những thứ đó ra, không còn có đồ dùng gia dụng nào khác.
Thẩm Phi Tiếu sờ sờ mũi, lãnh tĩnh nghĩ. Có lẽ hắn nên mua thêm chút gì đó, ví dụ như một chiếc giường đủ lớn để…
Mà bên này Tần Khai Dịch đã ôm cái thùng đồ cuối cùng từ trong xe Thẩm Phi Tiếu đi lên. Hắn vừa vào cửa liền thấy Thẩm Phi Tiếu còn đứng trước cửa, biểu tình thâm trầm làm Tần Khai Dịch lạnh cả người.
Thật ra cho đến hiện tại, Tần Khai Dịch vẫn rất sợ Thẩm Phi Tiếu. Cho dù Thẩm Phi Tiếu đã thề sẽ không làm tổn thương hắn nữa, nhưng những ký ức khủng bố vẫn khắc ghi sâu sắc trong trong đầu Tần Khai Dịch.
“Đến?” Thẩm Phi Tiếu nghe thấy tiếng bước chân của Tần Khai Dịch. Lập tức tiến đến ôm lấy thùng giấy trong tay Tần Khai Dịch: “Anh ngồi trước đi. Trong nhà còn gì không? Tôi đi nấu cơm trưa.”
“… Không có.” Tần Khai Dịch mạc danh kỳ diệu nảy ra một loại cảm giác khủng bố. Kỳ thật đây mới là nhà Thẩm Phi Tiếu đi, còn hắn mới là kẻ đến ở ké, lúng túng nói: “Bình thường tôi đều gọi thức ăn đến…”
“A.” Thẩm Phi Tiếu cũng không kinh ngạc. Hắn lý giải nhìn Tần Khai Dịch một cái: “Gần đây có siêu thị không?”
“Có…” Tần Khai Dịch kéo dài âm, muốn đánh mất ý tưởng của Thẩm Phi Tiếu: “Nhưng nhà tôi cái gì cũng không có…”
“Không sao.” Thẩm Phi Tiếu không thèm để ý: “Dù sao tôi cũng ở đây lâu dài.”
… Cái… cái gì? Ở lại lâu dài là cái quái gì. Hôm qua không phải cậu nói nhà đang sửa nên mới tới ở nhờ vài hôm thôi sao? Tần Khai Dịch há miệng thở dốc, nhưng lại không thốt nên lời — hắn cũng không thể đuổi người ta đi, người ta vừa mới vào nhà mà thôi!
Sau đó sự thật chứng minh. Trên thế giới này, da mặt càng dày càng có thể chiếm được nhiều tiện nghi…
Lúc Thẩm Phi Tiếu kéo Tần Khai Dịch đi siêu thị, cả người Tần Khai Dịch đều héo. Giống như một quả cà chua bị phơi nắng đến héo queo, cũng không chú ý đến Thẩm Phi Tiếu Tiếu rốt cuộc đã mua bao nhiêu đồ vật, thẳng đến khi —
“Cậu mua cái này làm gì?” Nhìn người kia đứng trước giá hàng ba con sâu. Tần Khai Dịch mặt đỏ: “Cậu… cậu!”
“Cùng dùng với sư huynh a.” Thẩm Phi Tiếu trả lời như đúng rồi. Hắn nghiêm túc quay đầu nhìn Tần Khai Dịch một cái: “Không thì tôi mua làm gì? Thổi bong bóng chơi?”
“Cậu đã đáp ứng không ép buộc tôi.” Tần Khai Dịch quả thực rất muốn khóc lên. Hắn rốt cuộc nghĩ sao mà để Thẩm Phi Tiếu vào ở chung a…
“Đúng vậy.” Thẩm Phi Tiếu trấn an Tần Khai Dịch: “Lo trước khỏi lo sau. Lỡ như sư huynh đồng ý, lại không ba con sâu, mất hứng.”
“…” Tần Khai Dịch ngậm họng. Hắn đột nhiên nghĩ lúc nào có thời gian có nên đi kiếm phòng khác ở không…
Thẩm Phi Tiếu làm như không thấy Tần Khai Dịch đang rối rắm. Hắn bình tĩnh mua những thứ cần thiết như nguyên liệu nấu ăn, gia vị, …
Chổ Tần Khai Dịch ở gần siêu thị, 5-6 phút là tới cho nên Thẩm Phi Tiếu cũng không lái xe. Hắn một tay xách bịch đồ to, tay kia tự nhiên cầm tay Tần Khai Dịch dắt đi.
“… Buông, Thẩm Phi Tiếu!” Còn đang ngẩn người, Tần Khai Dịch đột nhiên bị kéo tay, khuôn mặt liền đỏ lên. Hắn lòng đầy căm phẫn muốn hất tay ra nhưng chỉ có thể làm tay mình đau hơn, mà những người bên cạnh lại bắt đầu vây xem hai người bọn hắn, đành phải nhỏ giọng hung tợn nói: “Nếu cậu không buông tay ra, ngày mai liền cút khỏi nhà tôi ngay…”
“Sư huynh, đừng làm rộn.” Thẩm Phi Tiếu vô cùng bình tĩnh không để ý đến uy hiếp của Tần Khai Dịch vào mắt, cố ý lớn tiếng nói: “Tôi không thích cô gái kia, chỉ thích mỗi mình anh thôi.”
“…” Tần Khai Dịch chợt có xúc động muốn đâm đầu vào tường.
“Ngoan a.” Thấy biểu tình Tần Khai Dịch dữ tợn, Thẩm Phi Tiếu cười thầm một tiếng mới buông tay ra, sau đó thuận tay sờ sờ tóc hắn: “Về nhà tôi nấu đồ ngon cho anh.”
… Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Là ta xuyên qua không đúng cách sao? Tần Khai Dịch chết lặng nhìn Thẩm Phi Tiếu một cái, sau đó yên lặng đi theo phía sau Thẩm Phi Tiếu — hắn rốt cục hiểu được bốn chữ dẫn sói vào nhà viết như thế nào…
Về tới nhà, Thẩm Phi Tiếu không có chọc ghẹo Tần Khai Dịch nữa, mà mang đồ vào bếp nấu cơm.
Thẩm Phi Tiếu nấu không tệ. Nhà hắn có truyền thống vợ chỉ để yêu thương, cho nên mẹ hắn từ khi kết hôn đến nay hầu như chưa từng vào bếp. Tất cả mọi việc trong nhà đều do ba hắn phụ trách… Mà cái truyền thống này, mưa dầm thấm đất lại truyền thừa vào người hắn.
Ngồi trên sô pha, Tần Khai Dịch rất thấp thỏm. Hắn không trông cậy vào Thẩm Phi Tiếu có thể làm ra đồ ăn ngon mắt, chỉ muốn bếp nhà mình không bị đốt thành tro là may lắm rồi. Nhưng khi Thẩm Phi Tiếu mang đồ ăn lên, mắt Tần Khai Dịch đều thẳng.
“Những món này đều là cậu làm?” Mặc dù là đồ ăn bình thường, Tần Khai Dịch lại cảm giác như ăn tiệc.
Trứng chiên ngon miệng, canh khổ qua hương vị vô cùng ngon. Hơn nữa đậu hũ nhồi thịt cùng cá nhúng giấm ăn vào còn ngon hơn cả thức ăn kêu bên ngoài. Làm bạn nhỏ Tần Khai Dịch ngoan ngoãn ăn thêm mấy chén.
Thẩm Phi Tiếu nhìn đôi đũa Tần Khai Dịch không ngừng nhảy múa, khóe miệng nhếch lên: “Đừng ăn nhiều quá, đầy bụng lên giường sẽ rất khó chịu.”
“…” Tần Khai Dịch đột nhiên nghẹn lại, trầm mặc hồi lâu mới yếu ớt nói: “Tôi vì sao phải lên giường?” — đừng trách hắn mẫn cảm, hắn nhớ rõ lúc đi siêu thị Thẩm Phi Tiếu có mua mấy cái ba con sâu đó!
“Ngủ trưa a.” Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc trả lời: “Sư huynh nghĩ đi đâu vậy?”
“… Ha hả.” Cười gượng hai tiếng, Tần Khai Dịch cảm giác không phải là hắn quá mẫn cảm, mà là người nào đó trước kia rất ác liệt…
Vì thế bữa cơm đang ăn ngon lành lại làm Tần Khai Dịch nơm nớp lo sợ. Hắn ăn một miếng đồ ăn, liếc mắt nhìn Thẩm Phi Tiếu một cái, giống như ăn bữa cơm cuối cùng trước khi bị hành hình.
Thẩm Phi Tiếu nhịn trong chốc lát, vẫn không nhịn được cười ha hả lên.
“Cười cái gì mà cười!” Biểu tình Tần Khai Dịch không tốt, hắn cầm chén cơm thả mạnh xuống bàn, thẹn quá hóa giận nói: “Cười nữa thì không cho cậu ở nữa!”
“…” Thẩm Phi Tiếu nháy mắt trầm lại. Hắn biết tâm nhãn Thẩm Phi Tiếu rất nhỏ, chọc cho xù lông thì không dễ trấn an…
Thẩm Phi Tiếu nể tình không cười, làm lòng tự trọng của Tần Khai Dịch dễ chịu hơn nhiều. Hắn vội ho một tiếng, ra vẻ uy nghiêm nói: “Rửa chén đi.”
“Vâng…” Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch đắc ý, cũng không nói gì thêm.
“Cho cậu cười, cười nữa còn không phải đi rửa chén cho tôi sao.” Lầm bầm lầu bầu vẫn cứ là tật xấu không bỏ được. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu cầm đống chén bát vào bếp, nhỏ giọng than thở: “Xem đi, ai mới là cô vợ nhỏ chứ. Rõ ràng là cậu… thật là… “
Thẩm Phi Tiếu cũng không biết ý nghĩ trong lòng Tần Khai Dịch. Hắn rửa chén bát xong liền vào phòng khách cùng Tần Khai Dịch mở máy tính xem các chương trình truyền hình.
Thẩm Phi Tiếu không thấy mất tự nhiên, ngược lại ngồi bên cạnh hắn – Tần Khai Dịch lại kêu khổ. Một bên xem, một bên nhìn lén phản ứng của Thẩm Phi Tiếu. Quả thực giống như một bé hamster nhát gan.
“Sư huynh.” Đang xem chương trình, Thẩm Phi Tiếu đột nhiên mở miệng làm Tần Khai Dịch đổ một lưng mồ hôi lạnh: “Anh đang nhìn cái gì?”
“Hả? A?” Tần Khai Dịch vẻ mặt vô tội: “Tôi nhìn cái gì?”
“Có thể đừng nhìn chằm chằm vào tôi không?” Thẩm Phi Tiếu bất đắc dĩ.
“Cậu không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn cậu.” Tần Khai Dịch đúng lý hợp tình.
“…” Thẩm Phi Tiếu lần đầu tiên phát hiện Tần Khai Dịch lại còn có lúc vô lại như vậy.
“Thẩm Phi Tiếu… Thật ra tôi muốn nói…” Ngập ngừng nửa ngày, Tần Khai Dịch vẫn thốt lên: “Tôi cảm giác chúng ta không hợp…”
“Không hợp chỗ nào?” Thẩm Phi Tiếu híp mắt nói: “Đừng nói với tôi là giới tính.”
… Kỳ thật chính là giới tính đó thiếu niên. Tần Khai Dịch khóc không ra nước mắt, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tôi, tôi không có thói quen ở dưới…”
“A?” Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc.
“Ý của tôi chính là.” Tần Khai Dịch thầm hút một hơi, chuẩn bị tâm lý ném chuột vỡ bình, nói thẳng: “Tôi không có thói quen làm thụ. Nếu cậu thật sự muốn cùng một chỗ với tôi, tôi muốn làm công!”
“Được a.” Thẩm Phi Tiếu trả lời lại không ngờ vô cùng sảng khoái.
“Thật?” Tần Khai Dịch trợn tròn mắt.
“Đương nhiên.” Thẩm Phi Tiếu cười nhẹ như mây bay: “Yêu cầu của sư huynh, tôi sẽ dốc hết toàn lực thỏa mãn.”
|Tà Mị| Chương 88 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT