Đáng lẽ phải post chương này vào thứ 2, nhưng đáng tiếc 3G mobi không cho vào wp. T^T
Tần Khai Dịch không thể không thừa nhận trực giác của hắn quả thực rất chuẩn. Khi hắn phát giác ra Thẩm Phi Tiếu không thích hợp, Thẩm Phi Tiếu dường như liền không thích hợp …
“Sư huynh.” Đối mặt với Tần Khai Dịch đang muốn chạy trốn. Biểu tình Thẩm Phi Tiếu cực kỳ kỳ quái: “Ngươi muốn đi đâu?”
“… Không đi đâu.” Tần Khai Dịch khô cằn trả lời một câu. Thấy trốn không thoát đành ngồi xuống, khi ngồi trên ghế mới phát hiện. Khi biết từ lúc nào, trên bàn có một chiếc hộp gỗ màu đen.
Thẩm Phi Tiếu chú ý tới tầm mắt Tần Khai Dịch hướng về phía hộp gỗ. Hắn không hề gì cười cười, đi đến bên cạnh Tần Khai Dịch: “Sư huynh, muốn biết trong này là gì không?”
“…” Hoàn toàn không muốn. Tần Khai Dịch phát hiện thái độ của Thẩm Phi Tiếu đối với hắn rất kỳ quái, quả thực giống như đang muốn làm gì đó với hắn vậy.
“Là thứ rất trọng yếu.” Thẩm Phi Tiếu cũng không để ý đến Tần Khai Dịch có hay không trả lời vấn đề của hắn. Hắn cúi đầu, dùng tay vuốt ve hộp gỗ, ánh mắt kia phải nói vô cùng ôn nhu cùng mềm nhẹ làm Tần Khai Dịch nhịn không được nổi một thân đầy da gà.
“… Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch bất đắc dĩ nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì.”
“Ta?” Thẩm Phi Tiếu dừng lại. Hắn ngẩng đầu cười rộ lên với Tần Khai Dịch: “Ta chỉ muốn sư huynh chấp nhận ta thôi.”
Tần Khai Dịch nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu cười như thế liền thấp thỏm trong lòng. Nhưng có làm gì thì cũng đã chậm, vì sau khi Thẩm Phi Tiếu nói xong liền nhanh chóng kéo lấy tay Tần Khai Dịch ném lên giường.
Động tác thô bạo của Thẩm Phi Tiếu làm Tần Khai Dịch nháy mắt nhớ lại thảm kịch từng xảy ra. Sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, quả thật cùng màu với đầu tóc bạc kia, giống như tấm gương trong suốt.
“Sư huynh.” Tay trái Thẩm Phi Tiếu cầm lấy hộp gỗ, tay phải dễ dàng áp chế Tần Khai Dịch đang giãy dụa. Hắn cảm nhận thân thể Tần Khai Dịch vì sợ hãi mà run rẩy, trong mắt lộ ra một loại thống khổ khó có thể nói nên lời: “Không sao đâu, sẽ không có đau đớn đâu.”
“Thẩm Phi Tiếu …” Tần Khai Dịch nhìn Thẩm Phi Tiếu. Hắn biết giãy dụa đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói chỉ là vô dụng, đành phải đau khổ cầu xin: “Đừng như vậy … Thẩm Phi Tiếu …”
Sau đó Thẩm Phi Tiếu để hộp gỗ qua một bên. Động tác nhẹ nhàng, chậm chạp, chậm rãi cởi quần áo trên người Tần Khai Dịch. Hắn vô cùng hưởng thụ quá trình này, nhìn vật hắn trân quý nhất trong tay cẩn thận run rẩy, tâm tình quả thực vô cùng tốt.
“Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch biết Thẩm Phi Tiếu sẽ không tha hắn. Hắn tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, ngữ khí vô cùng yếu ớt: “Thứ trong hộp kia là cái gì?”
“Là đồ vật rất trọng yếu.” Thẩm Phi Tiếu nhìn da thịt Tần Khai Dịch dần dần lỏa lồ trước mắt mình. Hắn bắt đầu từ cổ Tần Khai Dịch nhẹ nhàng hôn xuống, biểu tình thành kính đến cực điểm: “Có thể sẽ đau một chút, sư huynh đừng sợ …”
“…” Tần Khai Dịch không nói. Hắn biết một khi Thẩm Phi Tiếu đã quyết định, hắn không có quyền lợi cự tuyệt. Cùng lắm coi như bị một cờ hó cắn một cái. Nghĩ vậy nhưng khi thấy thứ Thẩm Phi Tiếu lấy từ trong hộp ra, hắn hoàn toàn luống cuống.
“Đó là cái gì!!!” Nhìn thấy đồ vật Thẩm Phi Tiếu lấy ra từ trong hộp. Giọng Tần Khai Dịch bén nhọn lên, như là bị dọa sợ đến cực điểm: “Thẩm Phi Tiếu… ngươi muốn làm gì?”
Thẩm Phi Tiếu không trả lời. Hắn nhìn đồ vật như cái kén tằm không chút nhúc nhích trong tay, bình tĩnh cười cười: “Sư huynh sẽ nhanh biết thôi.”
Tần Khai Dịch ngây ngốc nhìn Thẩm Phi Tiếu từng chút một lột sạch y phục mình, sau đó cầm cái vật thể kia đến gần địa phương kia, tinh thần hắn gần như hỏng mất: “Không được!!! Con mịe nó, Thẩm Phi Tiếu ngươi mau dừng tay! Đó là cái gì … đó là cái gì!!!”
Tần Khai Dịch điên cuồng giãy giụa thân thể, muốn né tránh hành động của Thẩm Phi Tiếu. Nhưng, Thẩm Phi Tiếu sẽ dễ dàng bị Tần Khai Dịch né đi sao?— Đương nhiên là không rồi.
Thẩm Phi Tiếu nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Tần Khai Dịch. Nhưng tay cầm vật kia thì không chút lưu tình nhét vào trong cơ thể Tần Khai Dịch. Thân thể Tần Khai Dịch chưa trải qua bôi trơn nhưng cũng may vật kia không lớn. Động tác này cũng không làm Tần Khai Dịch thống khổ, đau đớn nhiều. Nhưng dù thân thể không đau đớn, lại không có nghĩa tinh thần Tần Khai Dịch chịu đựng được.
Trợn trừng mắt nhìn Thẩm Phi Tiếu nhét vào thân thể mình đồ vật kỳ quái. Tần Khai Dịch phát cuồng kêu lên thảm thiết, âm thanh thê lương đến cực điểm. Đối lập với Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc, hình thành một cảnh tượng quái dị.
“Đừng làm vậy với ta, đừng làm vậy với ta …” Cảm nhận thứ kỳ quái kia dần dần hòa tan trong thân thể mình, lại sinh ra một độ ấm nóng cháy. Tần Khai Dịch điên cuồng lắc đầu, hắn không biết mình lấy sức lực đâu mà đẩy Thẩm Phi Tiếu ra. Nằm úp sấp trên giường muốn vươn tay lấy thứ kỳ quái đó.
Đáng tiếc … Phong Thần nhập thể, không có khả năng lấy ra.
Ngược lại hắn vội vàng làm động tác này lại hiện ra một loại cảm giác *** mỹ. Thẩm Phi Tiếu an tĩnh nhìn, cũng không có vội vã muốn làm gì với Tần Khai Dịch.
“Không được, không được …” Phát hiện không có cách nào lấy thứ kia ra, Tần Khai Dịch rốt cục hoảng loạn khóc nức nở. Hắn không biết Thẩm Phi Tiếu làm gì với thân thể hắn, nhưng hắn biết rõ … thứ kia tuyệt đối không phải là thứ gì tốt.
“Thẩm Phi Tiếu. Đó là cái gì … Ngươi lấy ra có được không …” Vì hành động này của Thẩm Phi Tiếu, cả người Tần Khai Dịch đều hỗn loạn lên. Quần áo hắn xộc xệch, tóc trắng vương vãi trên thân thể trắng nõn tô điểm lên mỹ cảm yếu ớt. Mà hành vi yếu ớt cầu xin kia, lại càng khơi gợi ham muốn thi ngược.
“Không được.” Thẩm Phi Tiếu rõ ràng cự tuyệt. Hắn từ trên cao nhìn xuống Tần Khai Dịch hỗn độn bất kham, khóe miệng nâng lên một độ cung làm lòng người lạnh lẽo: “Sư huynh, ta nói không được.”
“Không … không … a …” Ánh mắt Tần Khai Dịch nháy mắt ảm đạm xuống. Hắn đờ đẫn nhìn địa phương bị nhét thứ kỳ quái, lại hoàn toàn không chú ý đến hiện tại rốt cuộc đang làm hình tượng gì — Nằm úp sấp trên giường, hai chân mở rộng. Quả thực giống như đang gọi mời người khác đến làm gì hắn.
Vì thế thân thể bị kéo qua, mạnh mẽ tiến vào cũng biến thành chuyện đương nhiên.
Tần Khai Dịch đờ mặt tùy ý để Thẩm Phi Tiếu nắm lấy vòng eo hắn, dùng sức đâm vào. Đôi môi không một chút máu nào vì dùng sức quá độ mà bị cắn ra vết máu.
“Sư huynh, sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu một bên làm, một bên hôn lên lưng Tần Khai Dịch. Nhìn mái tóc bạc trắng xỏa tung, biểu tình tràn ngập một loại yên lặng quái dị.
So với lần đầu tiên chỉ thuần túy là đau đớn. Lần này động tác Tần Khai Dịch nhìn như thô bạo nhưng lại cảm nhận được khoái cảm. Hắn nhắm mắt cảm nhận rung động nhẹ nhàng, làn mi thật dài khép lại như một đôi hồ điệp đã chết.
Địa phương bị tiến vào không chỉ có riêng mỗi đau đớn, mà còn có một loại khoái cảm khó có thể miêu tả. Loại khoái cảm này làm thần kinh Tần Khai Dịch căng thẳng, thậm chí xuất hiện một loại cam chịu buông tha.
“Thoải mái không?” Thẩm Phi Tiếu biết rõ tác dụng của Phong Thần, cũng từ biểu tình của Tần Khai Dịch nhìn ra manh mối. Hắn đâm mạnh một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Sư huynh, rất thoải mái, đúng không?”
Tần Khai Dịch tất nhiên không có trả lời. Hắn thở hổn hển, dùng đôi tay vô lực nắm chặt tấm chăn dưới thân, cố gắng đè nén tiếng rên rĩ trong miệng.
“Ta biết … rất thoải mái.” Từ biểu tình trầm mặc của Tần Khai Dịch, hắn đã có được đáp án. Thẩm Phi Tiếu nở nụ cười: “Ta làm sao có thể làm sư huynh đau được đây? Sư huynh … ngươi nói… có đúng không.”
Tần Khai Dịch vẫn trầm mặc như trước.
Tần Khai Dịch không biết chuyện này bao giờ mới chấm dứt. Hắn chỉ biết mình giống như một miếng bánh mật, bị thay đổi vô số tư thế, thần chí đều trở nên mơ hồ bất kham.
Cuối cùng khi Thẩm Phi Tiếu chấm dứt mới ý thức tới thảm trạng của Tần Khai Dịch.
Trên người dường như không còn mảnh da thịt nào hoàn hảo. Tất cả đều bao phủ bởi dấu vết xanh tím, còn nơi tư mật dưới hạ thân tràn ngập chất lỏng màu trắng. Thẩm Phi Tiếu nhét ngón tay vào bộ vị ấm áp kia, cảm nhận độ ấm trong thân thể Tần Khai Dịch.
Có lẽ là thô bạo đi? Thẩm Phi Tiếu nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch hôn mê bất tỉnh, nghiêm túc nghĩ lại. Nhưng sư huynh cũng rất thoải mái a … Sau khi có Phong Thần, hắn đã có thể cảm nhận được một phần cảm giác của Tần Khai Dịch.
“Sư huynh.” Ôm Tần Khai Dịch vào lòng, hắn hôn hôn đôi môi sưng đỏ của Tần Khai Dịch, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ ta … Đừng sợ ta …”
Thẩm Phi Tiếu ôm Tần Khai Dịch đã hôn mê vào dục trì. Hắn nhẹ nhàng lấy ra chất lỏng màu trắng trong người Tần Khai Dịch, nhưng lại không có dùng linh lực chữa khỏi những dấu vết trên người Tần Khai Dịch.
“Sư huynh, ngươi vĩnh viễn đều là của ta.” Giống như bị ám ảnh, Thẩm Phi Tiếu ôm chặt Tần Khai Dịch vào lòng, biểu tình biểu tình chết lặng mà bi ai: “Sư huynh, ngươi đừng hòng rời đi … Nếu có một ngày ngươi nhất định phải để ta giết ngươi …” — Ta đây sẽ giết chính mình trước.
“Chủ nhân.” Âm thanh Cà Tím vang lên không đúng lúc trong thức hải Thẩm Phi Tiếu: “Trước đó mấy ngày có người xông vào đại trận ngài bố trí.”
“Ai?” Nghe đến đây, khí thế Thẩm Phi Tiếu lạnh xuống. Ôn nhu của hắn dường như chỉ dành cho một, mà người kia … lại chưa bao giờ cần đến nó.
“Không biết.” Cà Tím biết chuyện này sẽ làm mình bị phạt, đành phải ráng níu kéo: “Nhưng khi thấy chủ nhân trở lại, người kia liền rời đi.”
“Hắn đã gặp Tần Thạch?” Thẩm Phi Tiếu không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt lập tức tối sầm.
“Đúng vậy …” Do dự một lát, Cà Tím vẫn nói thật: “Nhưng thần thức người nọ mạnh mẽ hơn ta, nên …”
“Ta biết rồi.” Thần kỳ, Thẩm Phi Tiếu lại không trừng phạt Cà Tím, mà chỉ lạnh lùng nói: “Lần sau chú ý.”
“Vâng.” Cà Tím kinh hỉ thốt lên. Xem ra sau khi ăn no, Thẩm Phi Tiếu quả nhiên sẽ tương đối dễ tính a …
“Sư huynh.” Thẩm Phi Tiếu thở dài, dùng tay sờ sờ khuôn mặt người đang say ngủ trong lòng, ngữ khí hờ hững: “Nếu là bằng hữu của ngươi, vậy cứ để ta chiêu đãi thật tốt đi.”
|Tà Mị| Chương 79 Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT