Edit: Cu

Beta: Cu

“Cậu có biết đây là đâu không? Tai sao chúng ta lại ở đây?” Ở nơi có phong cảnh như tiên này dò xét một phen, Cao Sóc phát hiện ra đây hình như là một không gian khép kín, cũng không có lối ra, hắn thuận miệng hỏi một câu, cũng không cho là xương nhỏ sẽ biết.

“Không gian tu luyện… Boss…” Thanh niên nhíu mày, đôi mắt to ướt nhẹp nhìn chằm chằm vào Cao Sóc, cả mặt lên án, cậu không có hiểu, vì sao sau khi boss thay đổi bề ngoài, ngay cả không gian bảo bối của mình cũng quên, chẳng trách trước đây boss luôn nói, thông minh và thực lực tỉ lệ thuận với nhau, cho nên, thực lực yếu đi, đầu óc cũng hỏng luôn.

Nếu như Cao Sóc biết đên suy nghĩ này của xương nhỏ, nhất định sẽ khóc, hắn chỉ vào mũi mình nói: “Ý cậu là, đây là không gian của tôi?”

Thanh niên gật gật đầu, trước đây boss đối xử với cậu khá tốt, mỗi lần gặp phải kẻ địch mạnh mẽ làm bị thương, boss sẽ cho cậu cùng trốn vào không gian, chờ dưỡng thương xong, bọn họ sẽ cùng ra ngoài.

Hóa ra thật sự có không gian có thể mang theo vật còn sống, tất cả mọi thứ trước mắt khiến Cao Sóc than thở không thôi, nhưng mà, hắn không đồng ý với câu nói của xương nhỏ rằng đây là không gian của hắn, bởi vì hắn cảm thấy hắn và không gian này liên hệ không nhiều, tuy rằng quả thật có chút cảm ứng.

“Vậy chúng ta ra ngoài kiểu gì?” Cao Sóc hỏi.

Thanh niên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Cao Sóc, tròng mắt đen lại một lần nữa lóe lên tia ghét bỏ, dạo gần đây boss sao lại dễ quên như thế, chuyện này không biết, chuyện kia thì quên, giống như chứng mau quên trước đây ổng từng nói, thôi, ai bảo ổng là boss, trúc trắc nói: “Ở trong đầu nghĩ muốn ra ngoài!”

Cao Sóc nhủ thầm ở trong đầu muốn đi ra ngoài, cảnh sắc trước mặt vẫn không thay đổi, giương mắt nhìn, thanh niên cũng nhìn chằm chằm hắn, giống như không hiểu vì sao lại thế, thanh niên ngẩng đầu cẩn thận ngẫm lại, sau đó đi tới trước mặt Cao Sóc, kéo tay Cao Sóc, “Chúng ta cùng thử xem!”

Hai người cũng nghĩ muốn đi ra ngoài, trời đất quay cuồng một lúc, bọn họ đã ra khỏi không gian.

“Boss, cuối cùng anh đã xuất hiện, anh làm tụi tôi lo muốn chết.” Trình Phỉ Phỉ thu lại mũi tên băng trong tay đi tới, ánh mắt dừng ở trên người thanh niên cạnh Cao Sóc ngắm vài lần, nói lớn: “Boss, anh vừa mới xuyên không à?”

“Đúng rồi, boss, anh còn túm được một vị “Trích Tiên” từ cổ đại đến, anh cũng thật quá trâu.” Nhìn thấy thanh niên mặc trường sam trắng như tuyết, trong mắt mấy người lóe lên tia kinh diễm, dù là quả đầu tóc ngắn kia cũng không che lấp được khí chất.

Thanh niên đứng tại chỗ mặt không thay đổi, mặc kệ bọn họ đánh giá, toàn thân đều lộ ra khí chất thanh lãnh, như bông mai nở rộ giữa trời đông tuyết giá, nếu phải dùng một câu để hình dung, thì phải nói là thu thủy vi thần ngọc vi cốt*, làm người khác không dời mắt nổi.

*Ý là thần thái tĩnh lặng thanh lãnh như nước mùa thu, cốt ở đây là cốt khí, khí chất như ngọc. Nếu dịch thuần Việt thì mất cái hay của nó nên mạn phép để nguyên. Nếu bạn nào có lí giải hay hơn thì đóng góp ạ.

Tôn Dương đứng ở trước mặt thanh niên, bắt đầu xoi mói, hắn luôn mở mồm bắn liên thanh, mọi người cũng không để ý nhiều, thanh niên cũng không thích cái bộ dạng này của hắn, trong mắt lộ ra một ánh sáng lạnh, lạnh lùng nhìn Tôn Dương.

Đang nói đến không biết trời đâu đất đâu Tôn Dương rùng mình một cái, bị ánh mắt sâu thẳm băng giá kia nhìn, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng câm luôn, thấy hắn im rồi, thanh niên cuối cùng cũng mở miệng: “Gà giò, câm miệng.”

“…” Tôn Dương đột nhiên lui về phía sau vài bước hét to một tiếng: “Tôi đệt, vì sao khi nhìn thấy cậu ta tôi lại nhớ đến xương nhỏ? Mỗi lần cái đầu lâu của xương nhỏ nhìn tôi, tôi đều có cái cảm giác này.”

“Cậu ấy chính là xương nhỏ!” Thấy Tôn Dương nói như vậy, Cao Sóc gật gật đầu, đưa ra đáp án, sinh vật đơn bào quả thực lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra bản chất.

“Không phải chứ!” Trình Phỉ Phỉ xông lên, giở trò trên người thanh niên, thịt mọc ra trên xương khô, phải coi cho thật nhiều, cổ áo của trường sam bị đẩy ra, lộ ra lồng ngực trắng như tuyết của thanh niên, Trình Phỉ Phỉ luôn giống đàn ông mặt đỏ lên. bối rối quay mặt đi.

“Lớn lên đẹp mắt như thế, ngay cả tôi cũng không xuống tay được.”

Cao Sóc vội vã sửa lại quần áo trên người thanh niên, sau đó, đem việc mình gặp nói ra, hắn vẫn cho rằng, không gian kia là của xương nhỏ, mà xương nhỏ mới khai phá trí khôn, cho nên không biết chuyện này.

Tay của thanh niên bỗng nhiên ôm bụng dưới, không hiểu nói: “Tui cảm thấy bụng mình có gì đó sai sai!” Sau khi thân thể bị biến dạng, bụng dưới vẫn luôn có một cảm giác kì quái, giống như là phải lấp đầy cái gì đó.

“Sao vậy?” Cao Sóc lập tức hỏi.

Thanh niên chỉ vào bụng, “Là chỗ này, cảm thấy rất lạ.”

Trên người thanh niên không bị thương, việc này Cao Sóc biết rõ ràng vô cùng, sau khi suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu được, trên mặt mang chút ý cười nói: “Cậu đang đói bụng, ăn gì đó là được.”

“Đói bụng? Cái này gọi là đói bụng ha!” Thời gian dài làm xương khô, ngoại trừ cần hấp thu năng lượng từ bên ngoài, thanh niên cũng chưa ăn đồ ăn bao giờ, trong trí nhớ mơ hồ, giống như là đồ ăn rất cần thiết, chẳng biết vì sao, sau khi thay đổi bộ dạng, cậu có thêm thật nhiều kí ức lạ lẫm, bây giờ trong đầu vẫn còn đang kêu loạn cào cào, trừng lớn đôi mắt mèo to, đưa tay đến trước mặt Cao Sóc: “Ăn đồ ăn.”

“Chúng tôi cũng vừa lúc định ăn cơm!” Tôn Dương chỉ đống lửa phía xa xa, mấy người cùng đi qua, còn chưa lại gần, mùi thịt từ bên kia đã bay thẳng vào mũi của thanh niên, cậu hít một hơi thật sâu, càng thấy đói bụng thêm.

Trên đống lửa đặt một cái nồi, thịt sôi sùng sục bên trong, mùi thơm bay khắp nơi, thưa niên vươn cổ, đến bên cạnh nồi ngửi một chút, đôi mắt mèo lóe lên tia tò mò, đưa tay định mò vào nồi vẫn còn đang nóng, bị Cao Sóc lanh tay lẹ mắt ngăn cản, trong mắt mèo hiện lên một chút không phục, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nồi.

Mọi người bị dáng vẻ này của cậu chọc đến buồn cười, Tôn Dương lấy một bát toàn thịt là thịt từ trong không gian ra đưa tới, cười nói: “Nhanh ăn đi, trước đây lúc cậu vẫn còn là xương khô, mỗi lần tôi ăn, cậu cũng phải lấy một phần để nhìn, bây có thể ăn, thì ăn nhiều một chút.”

Duỗi ngón tay trắng nõn ra cầm bát, thanh niên cầm đũa nhìn nhìn, không biết được mối quan hệ giữa đũa và thịt trong bát là gì, trực tiếp ném đũa, cầm một miếng thịt nhét vào miệng, thịt nóng bỏng vừa lấy từ trong nồi ra, mà hương vị thì xộc thẳng vào trong mũi.

Ánh mắt thanh niên sáng lên, trong mắt mèo tỏa ra hình ảnh diễm lệ, rõ là bị nóng bỏng lưỡi, mà lại không muốn nhả thịt ra, nhai nhai mấy cái đã nuốt xuống bụng, sau đó một bên vẫy vẫy ngón tay vẫn đang hồng hồng, một bên le lưỡi, động tác này quả thực làm mọi người manh đến ngã.

Lúc thanh niên đứng bất động thì quả thực là “Trích Tiên”, thế mà một động tác này đã biến thành đáng yêu, như là một con mèo bự.

Đem ngón tay đưa đến trước mắt, trên ngón tay truyền đến xúc cảm đau nhói, thanh niên lại một lần nữa chán ghét, thân thể này thực sự quá yếu, không bị công kích cũng cảm thấy đau.

Mắt thấy thanh niên lại tiếp tục ăn, Cao Sóc ngăn cậu lại, thanh niên đầy mặt không hiểu, phồng miệng nhìn đồ ăn trong bát, Cao Sóc cầm đũa gắp lên một miếng thịt thổi thổi đưa cho thanh niên, như là dỗ trẻ con nói: “Tôi đút cho cậu ăn, nào, há miệng, a!”

Thanh niên lập tức há miệng đem thịt ăn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm thịt trong nồi, mắt mèo trợn tròn, như là uy hiếp trừng mấy người xung quanh, mơ hồ nói: “Mấy thứ này đều là của tui, không cho mấy người ăn.”

“Từ từ ăn, trong không gian của tôi còn nhiều mà, không sợ cậu không đủ.” Tôn Dương cười ha hả.

Thanh niên nghe Tôn Dương nói xong lập tức yên tâm lại, hết sức chuyên chú đối phó thịt trong bát, hai người một đút một ăn, không lâu đã ăn xong năm bát lớn, thanh niên sờ sờ bụng tròn vo, lộ ra một nụ cười hài lòng, tuy rằng sức mạnh có yếu đi, nhưng thức ăn ăn ngon thật, chẳng trách boss biến hình sớm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play