EDIT BY CHERYL CHEN

“Bởi vì anh không biết mình còn gì có thể cho em...”

Khi Lương Mỹ Nhân đến bệnh viện, tóc ngắn đi một chút, tóc đen tầm ngang vai, trang điểm nền nã. Hình như từ khi Diêu Tinh Thần vào Lục gia chưa từng thấy cô trang điểm, hai mắt rất to, cằm nhọn, na ná Trương Hâm Nghệ.

Khi cô đẩy cửa bước vào, Trì Mục đã ngồi trong phòng bệnh, đang đặt một tay sau lưng, tay kia chạm vào nút gọi khẩn cấp ở đầu giường, phân vân có nên ấn không.

“Anh Trì Mục,” Diêu Tinh Thần đi tới kéo ta anh: “Đừng nhấn nút đó. Anh mà nhấn sẽ có rất nhiều bác sĩ đến.”

Lục Lập Phong chống hai tay ở thành cửa sổ, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm, nhìn Diêu Tinh Thần không chớp mắt.

“Rất rất nhiều bác sĩ á?” Tay Trì Mục khựng lại, ngây ngốc nói: “Đến để tiêm anh à?”

Lương Mỹ Nhân đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Trì Mục, hai mắt ánh lên, cô siết chặt túi, khẽ cười.

Diêu Tinh Thần mỉm cười: “Đâu phải đâu, đến tiêm em mới đúng.”

Trì Mục lạnh nhạt quay đi, đặt tay lên nút.

Diêu Tinh Thần quay đầu nhìn Lương Mỹ Nhân, nói: “Chị vào ngồi đi, đừng đứng ở cửa.”

Lương Mỹ Nhân vào phòng, đặt quà cho Diêu Tinh Thần lên bàn.

Diêu Tinh Thần nói: “IQ của Trì Mục chỉ như đứa trẻ 5, 6 tuổi. Anh ấy thích mấy nút bấm, mỗi lần đi thang máy, em đều hỏi ngừoi khác muốn đi tầng mấy để anh ấy bấm.”

Lương Mỹ Nhân cúi đầu: “Ừ…”

Diêu Tinh Thần nhìn đống đồ mang tới, hỏi: “Chị mua táo gai à?”

Lương Mỹ Nhân khoanh tay, nói: “Anh ấy thích ăn...”

Diêu Tinh Thần kéo tay Trì Mục: “Anh Trì Mục, anh nhìn này, có người mua táo gai cho anh, ui cha, không phải anh thích ăn nhất đây à?”

Trì Mục nghe vậy, quay đầu: “Ở đâu thế?”

“Ở đây ở đây.” Diêu Tinh Thần dẫn anh đến trước bàn đầy táo gai.

Mấy quả táo gai đều được bảo quản trong hộp, từng quả từng quả đỏ óng ánh, mọng nước, đã được rửa sạch.

Lương Mỹ Nhân cắn môi, đẩy hộp sang, nhưng anh không buồn quay đầu.

Diêu Tinh Thần cầm một quả, đưa cho anh: “Cho anh này, ăn thử xem có chua hay không.”

Trì Mục ăn một viên, rồi lại cầm một viên đưa tới miệng cô.

“Em cũng ăn đi.” Trì Mục nhìn Diêu Tinh Thần.

Lục Lập Phong rút điếu thuốc trên môi ra, bước tới.

“Tôi cũng nếm thử.” Lục Lập Phong lấy quả táo gai Trì Mục đưa cho Diêu Tinh Thần, bỏ vào miệng.

Diêu Tinh Thần nhìn dáng vẻ kì quặc của anh, cười lắc đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với Trì Mục: “Sau này đừng đưa em mấy đồ như thế này. Anh hỏi chị kia đi, xem chị ấy có muốn ăn không.”

Cô chỉ Lương Mỹ Nhân.

Lương Mỹ Nhân cúi đầu, hơi căng thẳng, nhưng rồi ngẫm nghĩ một chút lại ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn về phía Trì Mục.

Trì Mục lúc này mới hướng ánh mắt sang Lương Mỹ Nhân, ánh mắt kia trống rỗng, giống như thấy người xa lạ.

Mắt Trì Mục chỉ dừng lại hai giây, không có hứng thú, lại nhìn Diêu Tinh Thần.

“Có sâu.” Trì Mục ngừng nuốt.

Diêu Tinh Thần đang muốn nói, đã thấy tay Lục Lập Phong khoác lên vai mình.

Anh dán vào tai cô nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”

Diêu Tinh Thần nhìn Lương Mỹ Nhân mặt mày như đưa đám, lại nhìn đôi mắt sâu thẳm của Lục Lập Phong, hít một hơi, gật đầu.

Lục Lập Phong kéo tay cô, hai người ra khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh có một cửa sổ nhỏ, Diêu Tinh Thần đứng ngoài nhìn vào, thấy Lương Mỹ Nhân đứng trước mặt Trì Mục, đưa tay đặt dưới miệng anh.

“Hột táo gai không ăn được,” Lương Mỹ Nhân lắc đầu, chăm chú nhìn anh: “Hoảng Hoảng, nhổ ra đi.”

Trì Mục ngây ngốc nhìn lên, rồi lại cúi đầu, miệng nhổ ra một cái hột rơi vào lòng bàn tay Lương Mỹ Nhân.

Gương mặt căng thẳng của Lương Mỹ Nhân lộ ra nụ cười… rồi cô che miệng khóc.

Trong chốc lát, Diêu Tinh Thần cũng xúc động, lòng tê rần, không nhìn nữa, quay người lại dựa lưng vào cửa phòng bệnh. Cô ngẩng dầu lên, đối diện ánh mắt Lục Lập Phong.

“Mẹ ơi… doạ em rồi…” Cô vỗ vỗ ngực.

Đôi mắt anh âm u tĩnh mịch, nhìn thẳng cô, thật đáng sợ.

Lục Lập Phong lùi mấy bước cách xa cô, châm một điếu thuốc, tưa vào tường hút vài hơi.

Diêu Tinh Thần cười bỉ ổi tiến đến, tay chắp đằng sau, dùng cái bụng bự đẩy đẩy tay anh.

“Tiểu đồ cổ?”

Lục Lập Phong miệng ngậm thuốc, hai tay nắm chặt bả vai cô, đưa cổ về lại cánh cửa, còn anh lại về chỗ rất xa kia.

Lục Lập Phong cầm thuốc hút một hơi: “Xem tiếp đi, em xem tiếp đi…”

“Hic, anh đúng là...” Diêu Tinh Thần lại bước đến, chọc chọc lồng ngực anh: “Em phải để ý xem Trì Mục có tìm em không…”

Lục Lập Phong hút thuốc, quay đi không nhìn cô, tiếp tục nhả khói.

Diêu Tinh Thần lại dùng bụng bự đẩy tay anh.

Không hiểu vì sao, mỗi khi thấy anh nổi máu ghen, Diêu Tinh Thần lại càng muốn đùa dai.

Lục Lập Phong lại ngậm điếu thuốc, hai tay nắm chặt vai cô xoay người cô đưa lưng về phía mình, tiếp tục hút thuốc.

Ý là tránh xa anh một chút, thật phiền...

Diêu Tinh Thần quay đi, bụng bự ưỡn ra, gật gù đắc ý đi trong hành lang.

“Ai da, biên khuông chức lâu, toàn tại thu khẩu (1). Em cực nhọc vất vả chăm sóc cho người đàn ông này mấy năm liền, cuối cùng lại mất trắng trên tay người khác.”

(1) Biên khuông chức lâu, toàn tại thu khẩu: ý là tốn thời gian công sức làm gì đó nhưng lại bị người khác lấy mất thành quả.

Lục Lập Phong cười lạnh, nhả ra một vòng khói xinh đẹp: “Làm sao? Không cam lòng? Không từ bỏ được à?”

Diêu Tinh Thần phiền muộn nói: “Cái gì mà bỏ được hay không, từ trước đến giờ vẫn chưa từng bỏ nha.”

Lục Lập Phong lạnh nhạt nhìn cô, hút thuốc không nói gì.

Diêu Tinh Thần nói: “Anh biết vì sao lúc trước em không dám bỏ đứa bé này không?”

Lục Lập Phong lắc đầu.

Diêu Tinh Thần đứng đối diện anh, dựa vào tường.

Hai người cách một hành lang rộng lớn, nhìn nhau.

Diêu Tinh Thần nói: “Vì lần đầu tiên Lương Mỹ Nhân phá thai, là em đưa chị ấy đi.”

...

Hôm đó, cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Lươn Mỹ Nhân, bảo cô đến kí túc xá đưa chị ấy đến bệnh viện.

Khi Diêu Tinh Thần đến, trừ việc sắc mặt hơi tái, Lương Mỹ Nhân vẫn không có gì khác thường.

“Chị sao thế? Sao lại đến bệnh viện?”

Lương Mỹ Nhân vừa mặc áo vừa nói: “Chị cũng không muốn phiền em, nhưng Tô Tiểu Mạt đang ở phòng thí nghiệm. Chị không còn cách nào đành gọi em.”

“Nhưng chị sao vậy?” Diêu Tinh Thần thấy sắc mặt cô không tốt, lo lắng hỏi.

Sau đó cô mới biết, Lương Mỹ Nhân đã uống thuốc nạo thai.

Loại thuốc này không dễ mua ở hiệu thuốc. Tô Tiểu Mạt khi đó thực tập ở Phụ khoa, lấy giúp cô.

Mặt Lương Mỹ Nhân càng lúc càng trắng, bỗng ngồi thụp xuống ghế, nhíu mày: “Tinh Thần, chị cố gắng hết sức mới xuống được dưới tầng, em có xe đúng không? Lái vào đây, dìu chị xuống, rồi đưa chị đến bệnh viện, đúng rồi, không được đến bệnh viện B, nhớ đấy.”

“Mẹ nó! Chị đừng có làm em sợ!” Diêu Tinh Thần cảm thấy không đúng, hỏi: “Nếu chị bị bệnh nghiêm trọng, phải gọi 120 chứ!”

Lương Mỹ Nhân bỗng nhiên nắm chặt tay cô: “Không được gọi 120, gọi 120 thì mọi người sẽ biết… Không thể để Trì Mục mất mặt.”

Khi Diêu Tinh Thần dìu Lương Mỹ Nhân vào trong xe, thấy quần chị ấy dính máu, liền hiểu mọi chuyện đã xảy ra.

Diêu Tinh Thần vừa lái xe vừa vội vàng hỏi: “Lương Mỹ Nhân, không phải chị từng nói, chị muốn trở thành bác sĩ nhiệt tình chu đáo nhất khoa nhi sao? Chị xem giờ chị định làm gì?”

Khoảng thời gian đó, Lương Mỹ Nhân sút mất 10 cân, da bọc xương nằm trên ghế, môi tái nhợt, lẳng lặng như đợi điều gì đó, thoạt nhìn đã thấy đau lòng.

“Hôm qua Trì Mục tới tìm chị... ”

“Em biết anh ấy đến tìm chị, hôm qua anh ấy ngồi trong sân nhà chị uống 17 chai bia…” Diêu Tinh Thần nói.

Lương Mỹ Nhân mệt mỏi dựa vào ghế, giống như nói với chính mình: “Anh ấy khóc, bóp cổ chị nói, nếu như không có đứa bé này, anh ấy có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Cho nên chị định làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”

Lương Mỹ Nhân trầm mặc hồi lâu, tay bóp trán. Có lẽ mấy ngày vừa qua chị đã quá kìm nén, trong lòng đổ vỡ, không biết nên khóc hay nên cười:

“Chị muốn thử xem…”

“…”

Diêu Tinh Thần không nói nữa, đạp chân ga, xe lao nhanh về phía bệnh viện nhỏ.

Đến bệnh viện, bác sĩ nhìn lướt qua rồi nói, cần phải nạo thai.

Diêu Tinh Thần khi đó vẫn là một nữ sinh, ngồi ngoài phòng phẫu thuật, hoang mang lo sợ, phân vân không biết có nên gọi cho Trì Mục hay không. Lát sau, bác sĩ phẫu thuật đi ra, găng tay cao su đầy máu.

Diêu Tinh Thần bối rối.

Bác sĩ nói, lúc nạo thai xuất huyết nhiều, chuyển đến bệnh viện B gần đó.

Khi Lương Mỹ Nhân được đẩy ra ngoài, Diêu Tinh Thần sợ hãi đông cứng cả người, Lương Mỹ Nhân nhắm mắt như chết rồi.

Trước mắt cô toàn là máu.

...

Lục Lập Phong đã hút xong một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn cô.

Hai người cứ như vậy, dựa vào hành lang, không ai nói gì.

Diêu Tinh Thần hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi tới trước mặt anh, đứng thẳng, đôi mắt to nhìn anh như để lấy dũng khí.

“Lục Lập Phong… Mẹ em nói, lòng phụ nữ không thể chứa cùng lúc hai người đàn ông, nếu không sẽ hại người hại mình.”

Ví dụ trong thực tế cô đã thấy rất nhiều.

Lục Lập Phong hai tay đút túi quần, không phủ nhận mà gật đầu, cũng như đang đợi điều gì đó: “Thế nên?”

“Thế nên… Thế nên là…” Diêu Tinh Thần rất muốn bày tỏ, nhưng lời đến miệng cứ như bị kẹt. Trong bụng có cả vạn lời nói bơi qua bơi lại nhưng không lôi ra được câu nào.

Diêu Tinh Thần bỗng nhíu mày.

“Em làm sao thế?”

“Em đau bụng...”

Lục Lập Phong cười giễu cợt: “Đừng giả vờ...”

“Em đau thật mà…” Diêu Tinh Thần bỗng ôm bụng, hít thật sâu, vì trước đây đã từng trải qua cảm giác này, trong đầu cô lập tức hiện ra: “Là co thắt tử cung!”

Lục Lập Phong sửng sốt, lập tức thu lại vẻ uể oải, vừa chờ mong vừa lo lắng đỡ cô: “Muốn sinh à?”

Cơn đau đi qua, Diêu Tinh thần thả lỏng, giống như chưa có gì: “Không biết nữa, hết đau rồi…”

Lục Lập Phong nhíu mày: “Không đau nữa? Vậy nói nốt mấy lời vừa nãy đi.”

“Gì thế? Em quên rồi…”

“Lòng phụ nữ không thể chứa cùng lúc hai người đàn ông.” Lục Lập Phong nhắc cô.

“Ôi… ssss… lại đau rồi.”

...

Diêu Tinh Thần không giả vở, vào ban đêm, cô bị từng cơn đau hành hạ. Hôm sau, bác sĩ kiểm tra, đẩy cô vào phòng chuẩn bị sinh. Lúc này, cô kiên quyết không gặp Lục Lập Phong.

Vào phòng sinh, cô đau đến mức không nói thành lời.

Y tá nói: “Chồng cô muốn xem cô thế nào, anh ấy ở ngoài lo lắng lắm.”

Diêu Tinh Thần chịu đau hừ hừ nói: “Đã nói không gặp rồi mà! Tôi không mặc quần cô không thấy à?”

Y tá lần đầu tiên thấy cảnh này, khó chiu mở cửa sau phòng sinh, nói với Lục Lập Phong: “Sản phụ nói cô ấy không mặc quần, không muốn gặp anh.”

Lục Lập Phong bất ngờ, Liêu Anh Hồng bên cạnh cầm phong bì và một chai nước suối: “Y tá, y tá, nói cho nó là nhất định phải chịu đựng! Nói cho nó là mẹ nó đang đợi bên ngoài nha.”

Y tá vui vẻ nhận phong bì và chai nước, gật đầu quay đi.

Lục Lập Phong thấy y tá đi vào, gọi giật lại, cởi chiếc nhẫn ngọc đẹp đẽ từ ngón tay xuống: “Y tá, đưa cái này cho cô ấy, để cô ấy nắm.”

Y tá nói: “Được, anh đừng lo lắng.”

Lục Lập Phong quay đi, vò đầu, đi đi lại lại ở hành lang..

Trong phòng sinh truyền ra âm thanh tê tâm liệt phế.

Một tiếng… Hai tiếng…

Cuối cùng, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang dội, lập tức làm cho vẻ mặt người đứng ngoài thả lỏng mấy phần.

...

Khi Diêu Tinh Thần được đẩy ra, người nhà đều xông tới.

Diêu Tinh Thần yêu ớt gọi Liêu Anh Hồng: “Mẹ, đắp chăn cho con… Con… không mặc quần.”

Hà lâm kích động xông lên, trong mắt lấp lánh ánh lệ: “Đại công thần! Đắp liền, đắp liền!”

Diêu Tinh Thần hé mắt, kiếm tìm một ánh mắt sâu nhất, duỗi tay.

Lục Lập Phong lập tức cầm tay cô: “Diêu Tinh Thần, em giỏi quá!”

“Đương nhiên rồi!” Diêu Tinh Thần cấu tay anh: “Anh đúng là đần độn… Đưa nhẫn này cho em làm gì? Không phải cái này là nhẫn ông nội anh để lại à? Hại em lúc sinh không dám dùng sức nắm chặt, sợ làm nát mất…”

Lục Lập Phong nắm tay cô chạm vào mặt mình, mắt ướt ướt.

“Bởi vì anh không biết mình còn gì có thể cho em...”

“Em muốn ngủ…” Cô mệt mỏi nhắm mắt, rồi lại mở mắt: “Tiểu Điềm Điềm của em đâu?”

Lục Lập Phong bỗng bất ngờ, lập tức mỉm cười, bất đắc dĩ nói:

“Anh nghĩ… hình như chúng ta phải đổi tên rồi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play