EDIT BY CHERYL CHEN

Cảm giác thích một người chính là mê muội, bởi vì bạn dễ dàng tìm kiếm niềm vui từ trên người đối phương, dù đối phương chỉ cho bạn một nụ cười mỉm, một ánh nhìn chăm chú, bạn đều sung sướng đến điên lên.

Mùa hè nóng bức trôi qua, tiết trời đầu thu đẹp đến mức khiến người ta hít thở khó khăn.

Trời cao không khí trong lành, như đồ sứ không tì vết, không có dù chỉ một áng mây. Mỗi năm vào lúc này, Trì Mục và Diêu Tinh Thần đều thích được ở cùng nhau, nằm trên sân cỏ ở Quảng trường Văn hóa, nhìn quãng trời rộng.

Diêu Tinh Thần mặc quần áo thể thao, tóc dài rối tung, không trang điểm, như cô gái tuổi đôi mươi. Trì Mục nằm bên cạnh cô, ung dung nhìn ánh chiều tà, hương cỏ thoang thoảng, hai người thi thoảng sẽ nói đôi ba câu.

“Anh Trì Mục, bầu trời trong trẻo thế này, nhìn giống cái gì?” cô híp mắt, thích chí nsoi.

“Như sàn nhà bằng gạch men vừa lau xong.” Trì Mục đáp.

“Giống thật, ha ha.” Diêu Tinh Thần cười ngây ngô, hài lòng.

Trì Mục kê đầu vào tay, quay lại, ánh mắt dịu dàng, hỏi cô: “Còn em cảm thấy nhìn giống cái gì?”

Diêu Tinh Thần ngẫm nghĩ: “Ờ… em thấy giống bối cảnh chụp tạp chí của em. Khi đi học anh không phải từng xem à? Chính là nó đó.”

Trì Mục lắc đầu, có lẽ anh không hiểu. Trong đầu anh chỉ tồn tại vài nhận thức đơn giản, không có bất kì khái niệm nào.

Diêu Tinh Thần đổi lại tư thế, chống tay lên bãi cỏ, nhìn anh rất gần.

“Anh đừng nhìn chằm chằm mặt trời như thế, hỏng mắt đấy.” cô dặn dò.

Có đôi khi, Trì Mục đánh răng toàn chải ngang, Diêu Tinh Thần lại căn dặn anh phải chải thẳng.

Trì Mục thi thoảng rất không nghe lời. Bác sĩ nói, tình cảm của anh so với người bình thường thì nhạt nhẽo, thờ ơ hơn nhiều, hơn nữa, nhiều lúc anh chỉ biết đắm chìm trong thế giời mờ mịt của mình, ngăn chặn hết mối liên hệ giữa mình và người ngoài. Bệnh này cần người nhà, bạn bè kiên trì, nhiệt tình đến nói chuyện với anh.

Diêu Tinh Thần thấy anh không có phản ứng, sợ mắt anh bị mặt trời làm tổn thương nên ngẫm nghĩ, cầm bàn tay thon dài của anh, lắc lắc.

“Hello! Tiến sĩ Utonium! Em là siêu nhân Bong Bóng bay trên trời!”

Không hề có phản ứng, chiêu này không dễ dùng với anh.

Diêu Tinh Thần ngồi xuống, véo tai anh: “Chúng ta nhìn mặt trời lâu quá rồi, đi xem thứ khác được không?”

Trì Mục quay đầu lại, trong mắt tràn ngập sự hứng thú: “Đi xem cái gì?”

“À? Đi đến chỗ nào có trăng nhé?” Diêu Tinh Thần cầm tay anh, vẻ mặt khoa trương.

“Ở đâu?” Trì Mục nhíu mày nói.

Diêu Tinh Thần cầm tay anh, chỉ vào phần trắng ở móng: “Nhìn nè! Trên trời chỉ có một mặt trời thôi, còn trên tay Trì Mục có tận 10 mặt trăng.

Trì Mục nhìn kĩ móng tay, quả thật là ánh trăng.

Khóe miệng anh cong dần thành nụ cười, cúi đầu, xem từng ngón tay một.

Diêu Tinh Thần thanh thản nhắm mắt, không kìm được ý muốn dựa vào vai anh.

Thời gian cùng chung với Trì Mục luôn sáng sủa, thư thái như vậy, cô thậm chí không cần tốn công suy nghĩ nên nói gì với anh, chỉ cần một việc đơn giản cũng đủ để hai người hài lòng một lúc lâu.

Cảm giác thích một người chính là mê muội, bởi vì bạn dễ dàng tìm kiếm niềm vui từ trên người đối phương, dù đối phương chỉ cho bạn một nụ cười mỉm, một ánh nhìn chăm chú, bạn đều sung sướng đến điên lên.

Như hồi còn học lớp 12, anh làm thêm bằng việc làm gia sư cho Diêu Tinh Thần. Mỗi lần Diêu Tinh Thần nghe được từ hành lang có tiếng bước chân, là có thể phân biệt có phải Trì Mục đến hay không. Cứ mỗi lúc như thế, cô sẽ đứng ở cửa nhìn anh. Có lần, mẹ mua gạo ở dưới tầng, không xách được, Diêu Tinh Thần nghe thấy giọng nói trong suốt mà giản đơn của anh vang lên ở cửa:

“Dì ơi, để cháu làm cho.”

“Tiểu Trì, cháu gầy như thế, không xách được đâu, để dì làm cho.”

“Không có chuyện gì cả, bình thường gạo nhà cháu toàn do cháu xách.”

Tiếng bước chân lên tầng của anh vang lên, có chút nặng nề, có chút gắng sức, có thể vì khi đó anh còn trẻ, sức khỏe tốt, túi gạo được anh xách lên nhanh chóng. Trì Mục đặt túi gạo xuống, khom người đứng ở cửa, hai tay chống đầu gối, toát đầy mồ hôi, thở hổn hển, nhìn thấy cô ở cửa, vừa thở gấp vừa mỉm cười.

“Làm xong bài tập chưa?” anh nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mày rậm như tạc.

Trong nhát mắt, Diêu Tinh Thần nghe thấy tim mình phát ra âm thanh rất nhỏ, như mấy viên kẹo nổ tung.

Động lòng, rất ngọt ngào.



Điện thoại của mẹ Liêu Anh Hồng đánh thức Diêu Tinh Thần ra khỏi tâm tình thiếu nữ màu hồng.

“Cưng ơi, anh chị cả đang ở nhà, về nhà nhanh lên.”

Lục Quốc Bảo và Lương Mỹ Nhân?

“Bọn họ đến làm gì?” Diêu Tinh Thần nhíu mày, nhìn lướt qua Trì Mục vẫn đang ngắm nghía tay mình.

“Để biểu đạt thành ý, hai đứa nó tự đến đón con vào Lục gia. Con đã cưới chồng rồi, mẹ biết chỗ này không thể giữ con lại được nữa.”

Diêu Tinh Thần cúp máy, dắt tay Trì Mục về, sự sáng sủa trong trẻo trong lòng lập tức biến thành bầu trời đầy mây.

Biểu đạt thành ý? Nếu để biểu đạt thành ý thì phải cho người cô quý mến đến đón cô chứ, ví dụ như chú Hai, kể cả Lục Phong Hỏa còn tốt hơn hai người kia.

Diêu Tinh Thần đưa Trì Mục về trước cửa nhà anh, khoát tay áo: “Gặp lại sau nhé, em phải về rồi, nhưng bao giờ có thời gian em sẽ đến thăm anh, được không?”

Trì Mục đứng trước mặt cô, đột nhiên cầm tay cô.

Diêu Tinh Thần đỏ mặt, như một cô nữ sinh: “Anh làm gì thế? Không nỡ rời em à?”

Trì Mục nói: “Anh muốn xem mặt trăng của em…”

Diêu Tinh Thần nói: “Được, chờ em về sẽ chụp mặt trăng gửi weibo cho mẹ anh, bảo mẹ anh cho anh xem, có được không?”

“Được.”

Diêu Tinh Thần quyến luyến không nỡ buông tay anh, xoay người rời đi.

...

Ngồi trong xe Lục Quốc Bảo, Diêu Tinh Thần cúi đầu nhìn móng tay, không nói lời nào. Lương Mỹ Nhân cũng im lặng không nói, dù sao Lục Quốc Bảo cũng là người lớn tuổi, lại rất lịch sự, nên thi thoảng cũng hỏi mấy câu không mặn không nhạt, tạo đề tài nói chuyện, Diêu Tinh Thần trả lời không nhiệt tình lắm.

Đến Lục gia thì đã là bốn giờ chiều, Lục gia đã chuẩn bị bàn cơm phong phú, mà trước khi Diêu Tinh Thần đến, xe Lục Lập Phong cũng đã vào trong gara.

Đại gia đình Lục gia ngồi xuống bàn cơm, làm cho Diêu Tinh Thần hơi choáng váng.

“Tiểu Thần, ngồi đi.” Hà Lâm tự mình đứng dậy, đỡ cô vào chỗ ngồi, Diêu Tinh Thần nhìn thấy mẹ chồng ăn mặc chỉnh tề, mợ hai Tống Ngọc Bình còn làm tóc nữa.

Ôi mẹ ơi, muốn làm gì đây?

Suốt toàn bộ thời gian, Diêu Tinh Thần vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc, máy móc ngồi một bên.

Trình tự ghế ngồi của Lục gia khi ăn cơm cũng có ý tứ.

Một chiếc bàn vuông bốn cạnh, Lục Kiến Lâm và chú Hai Lục Thiết Kim ngồi ghế chủ tọa song song, cạnh bên là Tống Ngọc Bình và Hà Lâm, đối diện là Diêu Tinh Thần, Lục Phong Hỏa và Lương Mỹ Nhân ngồi cùng một hàng, đối diện Lục Kiến Lâm và Lục Thiết Kim là Lục Quốc Bảo và Lục Lập Phong, giữa hai ngời là một người đàn ông vóc dáng nhỏ bé, là thầy phong thủy chú Hai mời tới.

Lục Lập Phong rửa sạch tay bước vào, ngồi xuống cạnh Lục Quốc Bảo, liếc sang Diêu Tinh Thần: “Béo lên, đen đi.”

Nửa tháng không thấy, Lục Lập Phong cho dù phơi dưới ánh nắng chói chang vẫn là một bạn học đồ cổ thư sinh, trắng đến nỗi người đời đố kị.

Diêu Tinh Thần lườm một cái, quay đi không thèm để ý.

Bữa cơm này đặc biệt chính thức, trên cơ bản là từng thành viên trong nhà lần lượt lên tiếng biểu thị chào đón Diêu Tinh Thần, Hà Lâm nói lâu nhất, Lương Mỹ Nhân nói ngắn nhất, Lục Phong Hỏa nói lạnh lùng nhất, Lục Quốc Bảo nói chân thành nhất, Lục Kiến Lâm nói uy quyền nhất, chú Hai nói lớn nhất…

Ăn xong bữa cơm, chú Hai đưa thầy phong thủy tới tân phòng của Lục Lập Phong và Diêu Tinh Thần.

Tay Lục Lập Phong rất tự nhiên đặt lên hông Diêu Tinh Thần, theo sau thầy phong thủy.

“Móng vuốt của anh mau mau bỏ ra.” Diêu Tinh Thần lườm lườm.

“Tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta không thể biểu hiện quá lạnh lùng.” Lục Lập Phong nhìn về phía trước, bình tĩnh nói.

Diêu Tinh Thần nghĩ sắp tới rồi, cứ theo anh là được.

Thầy phong thủy nói gì đó với chú Hai, hai người không nghe thấy, Lục Lập Phong ôm cô từ phía sau, không hề nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Nhớ tôi không?”

Diêu Tinh Thần cười lạnh: “Mấy hôm anh đi, mỗi ngày tôi ăn thêm mấy bát cơm.”

“Nhìn thấy được.” Lục Lập Phong đột nhiên véo một cái ở hông cô.

“Đau!” Diêu Tinh Thần đang muốn nổi khùng, nhưng thấy chú hai nói:

“Lập Phong à, cháu hiểu số mệnh con người đại sư nói không? Sàn nhà, rèm cửa, giường trong phòng phải đổi hết thành màu đỏ, như thế mới thúc giục tính nam, dễ dàng sinh con gái.”

Diêu Tinh Thần nhìn đôi mắt to tròn của đại sư ‘hiểu số mệnh con người’, nở nụ cười: “Sinh con gái cũng tốt, ngày mai chuyển hết thành màu đỏ.”

Cái gì mà đại sư, toàn giả thần giả quỷ cả, cũng chỉ bởi chú hai mê tín, tin những thứ này nên Diêu Tinh Thần mới cho ông ta vào phòng mình.

Chú hai thật thà cười: “Sinh cho chú một cháu gái tốt hơn cháu trai nhiều.”

Diêu Tinh Thần nghe thấy, mỉm cười: “Thay đổi thế nào nghe theo chú hai hết.”

Vị đại sư hiểu số mệnh con người kia bí hiểm gật đầu, còn tưởng Diêu Tinh Thần thật sự tôn trọng ông: “Trong phòng ngủ này không được lắp gương.”

“Vì sao? Cháu còn phải trang điểm, chải tóc.” Diêu Tinh Thần nói.

Vị đại sư: “Trong phòng tân hôn lắp kính tốt cho chồng hoặc vợ làm người nổi tiếng, nhưng nếu lắp thật thì có tiểu tam xuất hiện.”

Chú hai thấy Diêu Tinh Thần bĩu môi, nói: “Cháu dâu của ta không trang điểm cũng khuynh quốc khuynh thành, mang thai hơn nữa không nên trang điểm nhiều, chú Hai nhìn cháu từ khi mang thai, da dẻ còn nhẵn nhụi hơn ấy.”

“Thật sao ạ?” Diêu Tinh Thần cười, xoa mặt.

Lục Lập Phong đứng bên không khỏi cười lạnh.

Cô đúng là tai rất mềm, thích nghe xu nịnh.

Vị đại sư nhìn TV đối diện giường, nói: “TV cũng là vật phản quang giống gương, đều dẫn tới vợ chồng bất hòa, tốt nhất là phủ kín đi.”

Diêu Tinh Thần nghe xong, lập tức úp mặt vào tay Lục Lập Phong cười không ngừng được, suýt tắc thở.

“Hahaha! Đại sư! Ngài vẫn nghĩ đây là thập niên 80 à? Còn bảo dùng rèm che TV [*]! Giồi ôi buồn cười quá cơ =))) Lục Lập Phong, có muốn che TV bằng hoa không? =)))”

[*] Rèm che TV: xem hình ảnh ở đây

Diêu Tinh Thần vốn là người không dễ cười, bây giờ thành cái dạng này, chú Hai và Lục Lập Phong đều vô thức mỉm cười, đại sư mang tiếng hiểu số mệnh tím mặt.

Vị đại sư lập tức cường điệu: “TV tính hỏa, vợ chồng mà gặp hỏa sẽ bị…”

Lời chưa nói xong, Diêu Tinh Thần lại phụt tràng cười: “Hahahahah =))) TV tính hỏa! Haha! TV nhà cháu thuộc tính heo cơ =))”

Vị đại sư hít sâu một hơi, không nhịn được nữa, phất tay áo bỏ đi.

Chú hai rất xấu hổ, đi theo ra ngoài.

Diêu Tinh Thần dựa vào người Lục Lập Phong cười đến nỗi mặt nở hoa.

Lục Lập Phong tiện tay ôm cô, vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, em còn cười nữa sẽ bị đau bụng đấy.”

“Đúng là buồn cmn cười. Vị đại sư này bếch ở đâu ra thế? TV tính hỏa, hahah.” Diêu Tinh Thần dựa vào ngực anh, cười đến nỗi gãy cả lưng.

Lục Lập Phong nói: “Chú hai rất tin mấy thứ này, ông ta là vị đại sư chú hai nhất mực ngưỡng mộ, thế mà em không cho người ta tí thể diện nào.”

Diêu Tinh Thần cười khẽ hơn, đột nhiên phát hiện cô đang ngả vào lòng Lục Lập Phong, còn anh cũng rất thân mậtm tư thế này giống đang ôm nhau.

“Từ bao giờ anh lúc nào cũng chăm chăm sàm sỡ tôi thế?”

Lục Lập Phong kéo cà vạt, đi vào phòng ngủ: “Tại em ôm tôi trước.”

Diêu Tinh Thần theo sau, ngồi xuống giường, Lục Lập Phong ngừng động tác, đứng cạnh giường nhìn cô.

“Tôi ôm anh sao anh không tránh?”

“Chú hai đang ở đây, chẳng nhẽ tôi phải nói: Diêu Tinh Thần, em chú ý một chút, chúng ta không phải vợ chồng thật sự, em đừng chạm vào tôi… Tôi có bị điên không?”

“Anh quả thật muốn sàm sỡ tôi.”

Lục Lập Phong nhếch môi, đột nhiên cúi đầu, hai tay chống lên giường, tới gần cô, gương mặt tà mị: “Ai bảo đời sống cá nhân của tôi thác loạn cũng phải cẩn thận…”

Nước hoa mùi gỗ thoang thoảng, gương mặt anh gần trong gang tấc, hô hấp mơn trớn gương mặt cô, khiến lòng cô loạn như ma.

Diêu Tinh Thần lườm một cái, mạnh mẽ hất anh ra. Lục Lập Phong đứng thẳng người, nhìn giường lớn.

“Tôi vừa đi công tác về, chẳng nhẽ em không cho tôi ngủ à?”

Cô chỉ cửa phòng ngủ: “Về sau sofa ở phòng khác sẽ là chốn nương thân của anh, giường là của tôi!”

Lục Lập Phong gật đầu, xoay người.

Diêu Tinh Thần thở phào một hơi.

Nhưng bước được hai bước, anh đột nhiên vòng về, thần sắc bình tĩnh tới bên kia giường, không nói lời nào, nằm xuống, chiếm hơn nửa diện tích!

Diêu Tinh Thần nhìn thấy lập tức cởi giày lên giường, cầm chân anh lắc lắc: “Lục Lập Phong! Anh sẽ không để phụ nữ ngủ sofa đấy chứ?”

Lục Lập Phong chậm rãi nhắm mắt, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Hay là nhún nhường một chút, ngủ chung đi, tôi không ngại đâu.”

“Tôi ngại! Tôi nói cho anh biết, nếu bây giờ anh dám chọc tức tôi, tôi ngất cho anh xem.”

“Em ngất một cái cho tôi xem đi nào?”

Vừa dứt lời, Diêu Tinh Thần trợn trắng mắt, ngã xuống giường.

“Tôi còn phải làm hô hấp nhân tạo nữa cơ à…”

“Rồi rồi, tôi tỉnh rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play