“Đi sang một bên đi! Lục Lập Phong! Anh nghĩ tôi ngu à? Ha? Ngồi xuống nói chuyện?? Nói chuyện xong thì kết hôn luôn rồi! Tôi con mẹ nó vừa nghĩ tới kết hôn với anh! Kết hôn với Lục Lập Phong anh cứ như bị trừng phạt ấy! Anh có biết cuộc sống hỗn loạn của anh trực tiếp làm cho mẹ tôi muốn hủy bỏ hôn nhân của tôi không?”
Lục Lập Phong hơi oan ức, cười: “Sinh hoạt cá nhân của tôi không hỗn loạn đâu…”
“Tôi thèm vào!” Diêu Tinh Thần nhìn gương mặt đẹp trai kia thì càng nổi giận không biết trút vào đâu: “Có phải anh cho rằng tôi chưa từng trải qua mấy chuyện mà các cô gái khác đã từng làm hay không? Tôi nói cho anh biết! Chỉ cần tôi muốn sẽ tìm được vô số người có kinh nghiệm nhé! Chỉ dựa vào cái người có kỹ năng ở trên giường không khác gà trong lò nướng là anh đây thì làm được gì hả!”
Nắng nóng khó chịu, Diêu Tinh Thần khập khiễng đi lên xe Lục Lập Phong, không khí mát rượi bao quanh người, cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Từ lúc Lục Lập Phong vào cửa, anh cứ như đi vào nhà máy hóa chất, luôn lấy tay quạt quạt phẩy phẩy trước mặt, hàng mày anh tuấn không thích ứng nheo lại, giày da thỉnh thoảng lại đạp phải một tờ giấy ăn trên đất, làm cho anh do dự hồi lâu.
Diêu Tinh Thần đã lâu không ăn mì cay, tuy cô là người mẫu, nhưng cô chưa bao giờ cắt giảm ăn uống, bởi vì hấp thụ không tốt lắm nên cô ăn bao nhiêu cũng không tăng cân, cô vô cùng yêu thích đồ ăn vặt, nhất là món mặn món cay, nghĩ đã chảy nước miếng ròng ròng.
Người ta nói rằng, người ăn cay tính cách rất nóng nảy, có thể liên quan đến điều này, nên nếu không cay, Diêu Tinh Thần ăn không vào.
Một bát lớn toàn mì cay thái sợi, Diêu Tinh Thần thèm nhỏ dãi, bụng càng reo to, như có mười mấy con chim non gào khóc há miệng thúc giục.
Cô trộn mì thập cẩm lên, ngẩng đầu nhìn Lục Phong, xung quanh anh hiện giờ đều là học sinh và công nhân khiến cho dáng vẻ ngồi ngay ngắn trên ghế của anh không hợp với khung cảnh này, đôi chân dài của anh khó chịu gập lại, hai tay chống lên đầu gối nhìn bát đậu đỏ của cô, gương mặt trong không khí nóng bức càng trắng trẻo hơn.
Diêu Tinh Thần đưa đôi đũa cho anh: “Ăn tham thì ăn đi, nhìn cái gì thế …”
Lần đầu tiên cô nói như thế, là khi cô phá hoa cỏ ở quân khu, mà anh theo phe chính nghĩa tố giác cô.
Lần thứ hai cô nói như vậy, là sau khi kết thúc buổi diễn văn nghệ, tất cả đám trẻ chơi trò ‘Diều hâu bắt gà, đừng tới đây’.
Khi đó Lục Lập Phong đã vỡ giọng, dáng cao gầy, rất dị ứng mấy trò chơi kiểu này, nhưng bố anh nói anh lớn nhất, nên quan tâm chăm sóc các em nhỏ, nên anh chơi cùng chúng một lần.
Tất cả mọi người xếp thành hàng dài, túm quần áo nhau, biến thành một hàng người rết, mà anh dáng cao nhất, nên đứng phía trước làm con diều hâu. Mấy bé gái cười đùa, tạo thành hàng cho anh bắt.
Trái ngược với sự náo nhiệt bên này, trước chân tường có một bóng dáng cô đơn đang ngồi xổm, cầm cành cây chơi với kiến.
Lục Lập Phong nhớ kỹ, cô tên là Diêu Tinh Thần, bình thường hay luyện bí tịch võ công trên sân, sau đó anh tố cáo cô, cô đành một mình chơi với kiến.
Lục Kiến Lâm nhìn thấy Tiểu Tinh Thần, chắp tay đằng sau gọi cô: “Tinh Thần ơi! Đi chơi Diều hâu bắt gà con với anh Lập Phong đi!”