Sau khi được Toki và
Shi nói qua các vấn đề về cửa nẻo, cũng như vấn đề về kết giới ở học
viện MONS cũng như sự khẳng định của họ cô không phải con người thì cảm
xúc của Nhật Tâm vô cùng phức tạp. Thật ra cái gì mà dùng suy nghĩ để
điều khiển, cái gì mà kết giới cô cái hiểu cái không, nhưng đối với cô
nó cũng ko phải là vấn đề gì to tát. Nhưng “oanh oanh” trong đầu cô lại
là vấn đề khác “cô không phải con người. Nếu cô không phải con người vậy cô là “con gì” đây?
18 năm sống trong thế giới loài người tuy có lúc bất mãn chán ghét làm một con người nhưng chưa bao giờ cô nghĩ mình là một loại yêu ma nào đó. Có lúc cô ước mơ mình là một “người ngoài
hành tinh”, một á thần, thần tiên hay đại loại là như vậy một hình tượng của chân thiện mỹ, một kẻ nào đó “lung linh” tốt đẹp, hay chí ít là một “siêu nhân”, hay một “dị nhân”. Cái cô bỏ xót là hình dung mình là một
yêu ma.
Thử nghĩ một ngày đẹp trời xuất hiện 2 con yêu quái mang
hình người và trịnh trọng tuyên bố bạn không phải là người mà là một yêu quái nhưng loại gì thì chưa rõ. Đoán là bạn có thể hình dung điều đó
điên rồ đến cỡ nào?! Đối với việc người ta không muốn thông thường sẽ có xu hướng phủ nhận nó. Nhật Tâm cũng vậy.
Cô đưa ra muôn vàn lí
do phản biện mình là một con người. đại loại như cô có thể ăn chay 3
tháng hay cô vào chùa và nhà thờ bình thường không bị gì cả… Thậm chí cô rất ghét mùi máu… Kết quả thu được chính là câu trả lời hết sức tỉnh
của Shi và Toki “thì sao? Nhiều yêu quái có yêu lực cao cũng có thể làm
được mà. Đâu phải yêu quái nào cũng ăn thịt sống uống máu tanh”. Cuối
cùng là cô yêu cầu bọn họ phải chứng minh được cô là yêu quái.
Bọn họ đưa cô đến một căn phòng trong đó có một cái lu bằng pha lê, trong cái lu có nước màu trắng.
“Đây là nước thiêng! Cô cứ cho một ngón tay vào, quỷ lực càng mạnh giọt nước sẽ nhảy lên càng cao.”
Shi đưa ngón tay vào lu thử nghiệm những giọt nước nhảy lên cao khoảng 1m
nhìn vô cùng thú vị. Sau đó đến toki đưa ngón tay vào thì những giọt
nước cũng nhảy lên khoảng 1m nhưng thú vị thay những giọt nước nhảy lên
lại có đủ màu sắc nhìn thành một cơn mưa cầu vòng vô cùng đẹp.
Bọn họ khuyến khích cô đưa ngón tay vào. Cô cũng tò mò những giọt nước này
sẽ biến hóa như thế nào khi ở lượt của cô. Nhật Tâm cho tay vào không
một giọt nước nào bắn lên mà lập tức tỏa thành khói ngũ sắc. Cô cả kinh
rút tay ra, khi đám khỏi tan hết thì nước trong lu không còn một giọt.
Cô quay ra hỏi bọn họ “thế này là sao?”. Bọn họ nhìn cô như thể cô là quái vật còn bọn họ là người. Đến khi bọn họ bừng tỉnh thì kéo cô ra khỏi đó bằng vẻ vô cùng căng thẳng đến cô cũng cảm thấy kì lạ. Cô giằng tay ra
nói với họ. “Cuối cùng là có chuyện gì? Tôi là con gì?”. Nhận được câu
trả lời “Không biết, nhưng quỷ lực của cô cực kỳ mạnh, chính chúng tôi
còn muốn biết cô là yêu gì?”
Ngày hôm đó bọn họ cũng dắt cô dạo
quanh trường, đây là ngôi trường cực kì thú vị, trong lúc tham quan cô
thường xuyên thấy có những yêu quái trời lên từ dưới đất rớt xuống từ
không trung, hay tẽ nước mà ung dung lên bờ. Không như lần đầu, cô không kinh hãi nhiều như lúc trước, bởi cô coi phim kinh dị cũng không ít,
mặc khác lần này có chuẩn bị tinh thần, không những vậy đa phần bọn họ ở hình dạng con người.
Có thể nói nơm na nếu bọn họ không rơi vào
trạng thái kích động của cảm xúc thì thông thường vẫn giữ được hình dạng con người bình thường.
Bọn họ nói với cô việc dắt cô đi dạo
quanh vài vòng sẽ giúp cô có được nhiều hình ảnh cụ thể hơn về học viện
MONS. Việc nở cửa giống như đi xuyên qua không gian đích đến sẽ là bất
cứ đâu trong học viện mà cô muốn đến trừ khi đó là nơi cấm, vì những nơi đó kết giới rất mạnh ngoại trừ các giảng viên yêu quái thông thường
không thế xuyên qua được.
Cô nhìn thấy một cô gái đang điều khiển nước nhìn những cột nước biết hóa vô cùng thú vị đủ màu sắc. Nhật Tâm
suy nghĩ nếu như bây giờ có ai đó đàn hát nữa thì sẽ rất giống nhạc
nước. Vừa nghĩ đến thì một nàng tiêng cá đã cất tiếng hát, những nam
người cá cũng chơi nhạc. Tạo ra một khung cảnh khiến người ta ngưỡng mộ.
Tất cả mọi yêu quái tụ tập lại xem màn trình diễn, kẻ xù xì, kẻ cười giỡn. Ngay khi giai điệu kết thúc khung cảnh trở nên bình thường
thì lại mà một màn quái vật hỗn chiến. Bọn họ lao vào rượt bắt một tên
quái vật nhỏ nhắn, nhưng hắn lại di chuyển rất ung dung, có vẻ như bọn
họ lúc có lúc không nhìn thấy hắn.
Nhật Tâm xoay qua hỏi Toki,
“mọi người đang vui mà sao lại thành như vậy”. Toki đại khái nói sơ qua
sự tình cho Nhật Tâm. Cô gái điều khiển nước thật ra là một loại thủy
quái có khả năng điều khiển nước di chuyển theo ý muốn. Còn những chàng
trai cô gái đàn hát thì cô dễ dàng nhận ra họ là người cá. Nhưng thủy
quái này và người cá muôn đời là thiên địch của nhau, làm gì có chuyện
cùng đàn hát chơi nhạc nước như vậy. Bọn họ là bị kẻ nào đó thao túng
tâm trí, mà trong học viện ngoài giảng viên Mart ra thì chỉ còn Chen.
Khỏi nói cũng đoán được Chen chính là chàng trai bị đám kia tìm đánh. Có vẻ như ngoài Nhật Tâm ra không ai thực sự nhìn thấy toàn bộ hoạt động
của Chen.
Nhật Tâm càng lúc càng cảm thấy học viện MONS này thú
vị, suốt quãng đời đi học của cô chưa bao giờ được nhìn thấy, chứng kiến thứ gì đó kì lạ đến như vậy.
Vẫn còn đang phấn khích, từ ngay
dưới chân bất ngờ trồi lên một con griffin, cô kết quả là cô ngồi trên
đầu nó. Bị vật cản nó lắc lắc cái đầu, bay thẳng lên không trung, Nhật
Tâm bị trượt từ đầu xuống cổ nó mạnh tay túm lấy lông trong gày nó mà
không bị ngã ngay lúc con quái há miệng gầm rú bị cô quăng ngay cái túi
sách vào miệng tay cầm lầy quai túi. Con quái khó chịu bị Nhật Tâm giật
giật cái túi điều khiển một lát sau cũng bị khống chế đáp xuống.
Khi đáp xuống đất cái túi được lấy ra, con griffin gầm gè gì đó Nhật Tâm
không hề biết. Liền chơi một trận mắng nó té tát không thương tiếc.
Griffin cảm thấy vô cùng ấm ức nó còn gầm to hơn, dù sao nó cũng là chúa tể muông thú, hôm nay bị con quái mới đến không biết là giống gì này đè đầu cưỡi cổ còn chửi mắng như một con chó không biết nghe lời. (Thì
Nhật Tâm đang xem nó là chó hư, mắng cho thỏa nỗi niềm nhung nhớ mấy con già đó mà). Hắn hôm nay là ngày gì chịu tổn thương vô cùng to lớn.
Nhưng kì lạ một cái rõ ràng đối với trường hợp khác nó đã lao ra cắn xé dù kẻ đó là ai, nhưng tình huống hôm nay thật đặc biệt, hắn chỉ như một con
pet bị mắng oan mà gầm gè không hề có ý muốn kháng cự bạo lực nào mới
lạ.
Một lúc hắn tức quá định đứng dậy bỏ đi bị Nhật Tâm phán cho
một câu “Nằm im, muốn đi đâu. Chị chưa cho đi mà”. Thế là hắn từ đang
tính nhấc mình dậy tự nhiên lại nằm thủ phục dưới đất cũng không hiểu
tại sao. Hắn cũng đang kì lạ với hành vi của mình. Ôm âm thanh êm êm cất lên “ngoan ngoan” cũng một bàn tay gãi gãi cái cổ hắn rõ ràng đây là
hành vi xúc phạm tôn nghiêm của hắn, hắn đâu phải là thú cưng. Nhưng mà
cái cảm giác này thật sự dễ chịu kiến cho hắn muốn sinh nghiện đến mức
không khống chế được mà phát ra tiếng “gru` gru`”.
Nhật Tâm lẫn
con griffin dường như cũng quên hết mọi thứ xung quan, quên luôn một
trận hú tim vừa rồi, quên luôn cả mọi người đang nhìn cô hết sức kinh
ngạc. Shi và Toki cũng đứng đó trán nhăn lại cố gắng đánh giá tình hình. Cô là “thứ gì vậy”?! Thật ra chinh phục một griffin ko quá khó đối với
yêu ma. Chỉ là thuần phục hoàn toàn vô cùng hiếm, mặc khác tính khi của
bọn chúng cực kì kiêu ngạo, kẻ đang nằm kia cũng không phải là nhân vật
tầm thường hắn xuất thân từ hoàng tộc, chưa nay chưa xem bất kể yêu quái ở đây ra gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT