5 giờ sáng, tôi nhìn Huệ Bân đang ngủ say một hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy và dán hình tôi đẩy cửa sổ, trên tường, trên giường.
Tôi đặt mảnh giấy và chiếc nhẫn lên giường, chỗ mình nằm lúc nãy. Làm xong mọi việc, tôi nhìn Huệ Bân lần nữa và nhẹ nhàng vuốt má cô ấy. Tôi vẫn cố nén cơn đau trên cánh tay.
Đừng hối thúc tôi nữa, đây là lần cuối cùng, cho nên, cầu xin mày hãy yên lặng chút xíu đi, cơn đau ạ. Không cần mày hối thúc như thế, tao cũng phải rời khỏi.
“ Huệ Bân, hy vọng em đừng giống như anh....”
Nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi nhấc điện thoại và bấm số.
“ Có chuyện gì? Mới sáng sớm thế này...”
“ Rất xin lỗi, tôi hi vọng có thể đi ngay bây giờ.”
“ Cậu đang ở đâu? Tối qua cũng không có ở bệnh viện...”
“ Tôi đang trên đường trở về bệnh viện.”
“ Không phải nói đến 9 giờ sao? Tại sao lại vội thế?”
Tôi từ từ quay đầu lại, dịu dàng nhìn Huệ Bân đang ngủ như thiên thần rồi trả lời.
“ Bởi vì, tôi không có lòng tin, sau khi cô ấy tỉnh dậy, tôi sẽ có thể đi.”
Tâm sự Ngân Hách kết thúc.
* * * * * * *
Cảm thấy bên cạnh mình trống trải, tôi choàng tỉnh.
“ Ngân Hách.... Ngân Hách.... Đi đâu rồi? Ngân Hách..?”
Tôi bỗng cảm thấy bất an, bật dậy khỏi giường và tìm kiếm các nơi khác. Nhà vệ sinh, nhà bếp, tôi đều tìm cả rồi, nhưng vẫn không thấy anh ấy... Ngân Hách đã đi rồi?
Tôi thất vọng ngồi xuống giường. Tay tôi vô tình chạm phải vật gì đó, là một chiếc nhẫn và mảnh giấy nhắn lại.
Nhìn xung quanh. Đây là món quà cuối cùng.
Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ảnh Ngân Hách được dán đầy trên cửa sổ và trên tường. Đây là thoả thuận cuối cùng mà Ngân Hách thực hiện?
Em không làm gì cho anh cả, sao anh để lại nhiều như thế.
Tôi chậm rãi bước lại gần bên cửa sổ vẫn còn đẫm hơi sương rồi gỡ xuống một tấm hình. Cũng không biết hình này chụp khi nào, Ngân Hách đang cười rất tươi. Tấm này.... tấm kia... đều là đang cười, cười như không có chuyện gì xảy ra. Gỡ tất cả hình xuống, tấm cuối cùng vẫn là đang cười.
Ngân Hách, anh từng nói, cho dù có nhiều hình đi nữa cũng sẽ không bù đắp được sự trống trải trong lòng. Anh từng nói, ngày mai anh sẽ có dáng vẻ khác đi. Phải, anh nói đúng, cầm nhiều hình anh như thế, nhưng em lại trào nước mắt. Có lẽ, anh nói đúng.
Ngân Hách, hoá ra, cả hai ta đều ngốc, chúng ta lại không chụp chung một tấm.
Em yêu anh quá, Ngân Hách. Nếu có một ngày, chúng ta gặp lại nhau, em sẽ càng yêu anh hơn.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT